Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Ngươi thật đúng là rất nhanh, nhưng hưng phấn như vậy làm gì?
Thanh âm của Trình Cung cũng vang lên trong tai Tiểu Phong Tử, tiếp cận phạm vi trăm mét mới mơ hồ cảm giác được, dù sao thực lực hai người kém quá nhiều. Đương nhiên, nếu như không phải đợi Tiểu Phong Tử, Trình Cung cũng sẽ không tùy ý ở giữa không trung, chỉ là sử dụng phương pháp ẩn tàng thân hình bình thường, nếu hắn tiến vào không gian ngoại đỉnh, coi như là Thiên Anh cũng rất khó phát giác.
- Hắc…
Tiểu Phong Tử có chút xin lỗi cười nói:
- Bởi vì phải tìm mảnh vỡ, cộng thêm bị thương không dám tùy tiện lộn xộn, còn phải chiếu cố những man nhân Man Thần Giáo kia, mười mấy năm qua một mực ở đó, ta cũng sắp phát điên rồi, hắc, may mắn cuối cùng gặp ân chủ, có ân chủ nghĩ biện pháp ta có thể đi ra, cảm giác đi ra rất thoải mái.
Kháo, Trình Cung bị bộ dạng nói chuyện của Tiểu Phong Tử chọc cười, hắn như vậy mà cũng là người đạt tới Thiên Anh sao, đừng nói là Thiên Anh, coi như là Nhân Anh kỳ, tùy tiện bế quan vài chục năm cũng là chuyện rất bình thường. Về phần Thiên Anh, luyện chế một kiện pháp bảo vài chục năm là rất bình thường, hắn thì tốt rồi, ở Man Thần Giáo làm Man Thần mới vài chục năm, bộ dáng lại giống như ngồi tù vừa mới thả ra vậy.
Còn nói vừa mới ra cảm giác rất thoải mái, người không biết còn tưởng rằng hắn bị nhốt mấy trăm năm vừa mới được thả.
Tiểu Phong Tử đúng là Tiểu Phong Tử, bản chất tâm tính vẫn không thay đổi, đương nhiên, loại lời này chỉ có ở trước mặt Trình Cung, Tiểu Phong Tử mới có thể nói.
- A…
Trình Cung cười cười chỉ hắn nói:
- Ngươi a, đi thôi, trước đi với Man tộc, đúng rồi, ngươi có nắm chắc hay không, chứ đừng để tới khi đó bị người vây công. Mặc dù bây giờ Man tộc suy sụp, nhưng địa phương năm đó Man Hoang Đại Đế gầy dựng, đến bây giờ vẫn rất cường hoành, mượn nhờ nơi đó, cho dù ngươi là Thiên Anh cũng chưa hẳn hữu dụng, cũng chính bởi vì như vậy mà bọn hắn mới có thể chiếm một chỗ cắm dùi ở Nam Chiêm Bộ Châu.
- Có lẽ… Có thể làm a?
Tiểu Phong Tử vội nói:
- Lúc đầu ta gặp bọn người Kình Sơn, phát hiện bản năng trong huyết mạch của bọn hắn bị ta áp chế, ta đối với bọn họ cũng có một loại cảm giác thân cận, mặc dù không thân thiết bằng Cự Nhân Tộc, nhưng có thể cảm nhận được huyết mạch của tất cả mọi người là giống nhau, chỉ là lực lượng huyết mạch của bọn hắn quá yếu, ngay cả ký ức truyền thừa cũng đã mất đi.
- Có lẽ, có lẽ cái đầu của ngươi.
Trình Cung dở khóc dở cười nói:
- Trước kia không phải ngươi rất nắm chắc đấy sao?
- Đúng vậy a, ta còn tưởng rằng Man tộc giống như Kình Sơn, nhưng vừa rồi ta dùng thần niệm dò xét, lại phát hiện ở sâu trong Man tộc có một cổ lực lượng đặc biệt, hơn nữa bọn hắn có rất nhiều khác biệt với đám người Kình Sơn, bởi vậy...
Tiểu Phong Tử giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì, thân thể to lớn đứng im một chổ, một bộ ta thật sự không phải cố ý, ta cũng mới phát hiện.
- A…
Trình Cung bị hắn chọc cho im lặng cười khổ:
- Được rồi, đến cũng đã đến, có được hay không đều phải đi một chuyến, đi thôi.
Thân thể Tiểu Phong Tử nhỏ đi cũng hơn sáu mét, nhưng giờ phút này đi theo sau lưng Trình Cung hoàn toàn giống như hài tử làm sai chuyện, bị gia trưởng dẫn đi. Nếu một màn này để cho người khác thấy, nhất định sẽ chấn kinh rớt cằm, mặc dù bây giờ Trình Cung cũng rất ngưu bức, nhưng Tiểu Phong Tử là Man Thần Man Thần Giáo, là Thiên Anh kỳ, đây đã là tồn tại vượt xa thế tục bình thường.
Nếu như nói Nhân Anh kỳ trong mắt người bình thường, đó là thần tiên sống, như vậy ở trong mắt Nhân Anh kỳ, Thiên Anh chính là tồn tại cao cao tại thượng, cao không thể chạm. Tồn tại như vậy lại đi theo sau lưng Trình Cung như thế, quả thực không thể tưởng tượng, nhưng bất luận là Trình Cung bay ở phía trước hay là Tiểu Phong Tử ở phía sau đều rất tự nhiên, không có một người nào cảm giác như vậy là không ổn, cái loại tùy ý tự nhiên này càng khiến người khiếp sợ, thán phục.
Chỗ ở của Man tộc kỳ thật chính là bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, chỉ là bởi vì năm đó Man Hoang Đại Đế đại chiến với Yêu tộc, U Minh Luyện Ngục tạo thành Huyết Luyện Ngục, Huyết Luyện Ngục này cũng ngăn cách đường yêu thú ở nội bộ Yêu Thú Sâm Lâm thông hướng Nam Chiêm Bộ Châu, không có yêu thú cường đại ở trong Yêu Thú Sâm Lâm làm phiền, Man tộc mới có thể dừng chân ở chỗ này. Chỉ là điều kiện sinh tồn ở nơi này cũng không tốt, nhân khẩu có thể chứa nạp cũng có hạn, bởi vậy Man tộc không ngừng nếm thử đánh về Nam Chiêm Bộ Châu lần nữa.
Lúc ấy sở dĩ Trình Cung muốn lấy được Huyết Yêu Quả rất khó khăn, chính là bởi vì muốn đạt được Huyết Yêu Quả phải đi Huyết Luyện Ngục, mà muốn đi Huyết Luyện Ngục thì đầu tiên phải đi qua địa bàn Man tộc. Địa bàn Man tộc ở bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, hơn nữa cũng chừng mấy vạn dặm, mặc dù chính diện không có Đại yêu thú mạnh mẽ, nhưng yêu thú trong phạm vi vạn dặm này cũng không ít, cộng thêm Man tộc, muốn đi tới sẽ rất khó, chớ đừng nói chi là nguy hiểm nặng nề bên trong Huyết Luyện Ngục.
Đương nhiên cho tới bây giờ, chỉ cần không đi trêu chọc Man tộc khiến xung đột, vậy thì đi vòng qua tiến vào Huyết Luyện Ngục hái một ít Huyết Yêu Quả đã không còn là việc khó gì.
Một đường bay qua, thần niệm của Trình Cung không ngừng xem xét, phát hiện Man tộc vẫn dùng hình thức bộ lạc để tồn tại, từng bộ lạc loại nhỏ, đi qua hơn nghìn dặm sẽ xuất hiện một bộ lạc lớn, có mấy vạn người chung sống. Chiến đấu với Man tộc cho tới nay đều là phòng thủ làm chủ, cũng không phải nói không muốn chủ động xuất kích, nhưng Man tộc ở bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, phân tán như thế, một khi đại quân tiến công, bọn hắn liền lui về phía sau, bên trong Yêu Thú Sâm Lâm này tràn ngập nguy hiểm, không thích hợp đại quân tác chiến, không đợi đi vào sâu đã chết hơn phân nửa, căn bản không có biện pháp đánh.
Lại bay gần vạn dặm về sau, cuối cùng Trình Cung phát hiện một tòa thành trì bên trong Yêu Thú Sâm Lâm, đây mới thực sự là thành trì, xung quanh hoàn toàn là dùng cự thạch kiến tạo, hơn nữa ở trong thành thị hiển nhiên có trận pháp. Nhân khẩu bên trong cũng vượt qua ba mươi vạn, chỉ là khiến Trình Cung ngoài ý muốn, trong đó đa số đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ em, còn dọc theo con đường này, những bộ lạc loại nhỏ bên ngoài kia hoặc là vài thành thị xung quanh, cơ bản không phát hiện phụ nữ trẻ em hoặc là lão nhân, đều là nam nhân cường tráng có thể chiến đấu.
Mà ở bên trong thành trì này, người già yếu, phụ nữ và trẻ em đều đang bận rộn, những tiểu hài tử hơi lớn thì theo một ít người lớn chém giết dã thú.
Bên trong tòa thành trì Man tộc này, Trình Cung phát hiện tồn tại mạnh nhất cũng chỉ tương đương với Vạn Tượng Nhất Long, không phát hiện Nhân Anh kỳ, cũng phải, nghe nói trải qua trận chiến mười mấy năm trước ấy, hình như Man tộc chỉ còn lại có một vị trấn quốc thần tiên. Bọn hắn không giống như Đồ Đằng đế quốc, Thảo Nguyên Vương Đình, sau lưng bọn hắn không có thế lực cường đại ủng hộ, tự nhiên không thể đơn giản bồi dưỡng ra Nhân Anh kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui