- Ngươi nói thế nào thì làm như thế đó, nhưng vừa rồi là do hắn gây sự trước.
Man Hoang Đại Đế trả lời, có một chút không cam lòng, nhưng hơn nữa là một loại sợ hãi, thanh âm rất nhỏ lộ vẻ hoảng sợ của hắn.
- Vâng.
Tiểu Phong Tử thì trực tiếp cúi đầu nhận lỗi, không nói thêm cái gì.
Xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi còn mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm giác thời kì lo sợ, nguy cơ thời khắc sinh tử, trong nội tâm bọn hắn suy nghĩ nên bảo vệ tánh mạng như thế nào, nhưng nghĩ như thế nào cũng không có cơ hội. Loại trình độ động thủ này, bọn hắn cách gần như vậy, căn bản cơ hội tránh né cũng không có.
Nhưng vào lúc này, lập tức tan thành mây khói, mây đen tan hết.
Hơn nữa, hơn nữa...
Quả thực hai người không thể tin được lỗ tai của mình, Đại Đế đang nói cái gì, ngữ khí như thế nào... Có chút cảm giác sợ hãi, thực tế câu giải thích cuối cùng kia, rõ ràng cho thấy... Rất sợ Trình Cung.
Về phần Man Thần kia càng không cần phải nói, lúc trước cũng đã để cho bọn họ rất rung động, nhưng hiện tại càng khiến bọn họ giật mình.
Trời ạ, thế giới này đến cùng làm sao vậy, Trình Cung này bất quá là một đại thiếu gia quần áo lụa là trong thế tục Lam Vân đế quốc mà thôi. Cho dù hiện tại, hắn có lực lượng đối kháng Nhân Anh kỳ, cho dù hắn chém giết qua Nhân Anh kỳ, cho dù hắn rất náo động ở Nam Hoang, nhưng sao có thể khiến Man Hoang Đại Đế đã từng thống nhất toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, được Man nhân coi như thần minh phải sợ hãi, e ngại chứ?
Sao có thể khiến Man Thần là Thiên Anh, có được huyết mạch Cự Linh tộc thức tỉnh nói gì nghe nấy như thế, coi như là nhi tử đối với Lão Tử cũng không cung kính như vậy a?
Hai người bọn họ nào biết quan hệ của Trình Cung và Tiểu Phong Tử, bọn hắn nào biết đâu rằng, Man Hoang Đại Đế của bọn họ vừa rồi bị Cửu Châu đệ nhất thần khí Hư Không Âm Dương Đỉnh dọa sợ. Dù nó có thần niệm của Man Hoang Đại Đế, nhưng cuối cùng nó vẫn là khí linh, mà áp lực của Cửu Châu đệ nhất thần khí đối với nó, so với huyết mạch Cự Linh tộc áp chế đối với Man nhân còn mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần. Áp bách kia đã khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung.
- Hiện tại ta muốn biết tình huống cụ thể của Man tộc, tình huống xung quanh một chút, các ngươi cẩn thận giới thiệu một chút.
Trình Cung quát bảo hai người này ngưng lại, cũng không ngồi vào chủ vị cực lớn kia, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống. Nhưng mặc dù là một vị trí tùy ý, đối với Trình Cung mà nói so với giường cũng lớn hơn nhiều, sau khi ngồi xuống liền nhìn A Cổ Đan Tuyền và A Cổ Đạt trước mặt hỏi thăm.
Về phần Man Hoang Đại Đế cùng Tiểu Phong Tử, hai người rất tự nhiên đứng sau lưng Trình Cung, chẳng qua hai người đều hậm hực nhìn đối phương.
Bất luận là A Cổ Đạt, A Cổ Đan Tuyền hoặc là Man Hoang Đại Đế hay Tiểu Phong Tử ở sau lưng Trình Cung, đều là người có thân hình cao lớn, chẳng qua là giờ phút này chỉ có Trình Cung ngồi, bọn hắn thì cẩn thận đứng ở nơi đó, phía trước hai người, phía sau hai người, lộ vẻ vô cùng kỳ quái, giống như bốn cây cột cực lớn đứng ở đó, nếu như giờ phút này trên đầu bốn người bọn họ để một tấm ván, cũng có thể xây dựng một tòa phòng ốc cao lớn.
- Vâng...
A Cổ Đan Tuyền và A Cổ Đạt đang ngây người, phản ứng đều chậm một nhịp.
- Ah... vâng, cái này để ta trả lời.
A Cổ Đạt sửng sốt một chút, vội vàng cướp lời nói:
- Mười mấy năm trước lão tổ tông bị người hãm hại, tham dự đến cuộc chiến đó, vẫn bế quan dưỡng thương, cho nên không biết quá nhiều tình huống.
- Bắt đầu từ mười mấy năm trước, nói cẩn thận một chút.
Trình Cung nghe xong lập tức minh bạch hắn nói mười mấy năm trước là cái gì.
A Cổ Đạt cũng sững sờ, trong nội tâm đột nhiên mãnh liệt run lên, Trình đại thiếu gia, Trình Cung. Giờ phút này hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Trình Cung Trình đại thiếu gia này là cháu trai của Trình Tiếu Thiên, là nhi tử của Bạo Hùng Trình Vũ Phi a, sự tình năm đó chính là nhằm vào Trình gia bọn họ, cái này...
- Nói đi, hiện tại đều là người một nhà rồi, hơn nữa nhìn bộ dáng các ngươi không giống như người khởi xướng, năm đó bất luận phát sinh cái gì ta sẽ không trách tội.
Đoán được A Cổ Đạt lo lắng cái gì, Trình Cung trực tiếp khoát tay, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Nghe Trình Cung nói như vậy, lúc này A Cổ Đạt mới thở dài một hơi, A Cổ Đan Tuyền ở một bên cũng đồng dạng thở dài một hơi. Dùng tình huống hiện tại mà nói, chỉ cần một câu của Trình Cung có thể quyết định sinh tử của bọn hắn, thậm chí sinh tử toàn bộ người Man Tộc. Man Thần là tổ tiên sáng tạo bọn hắn, bọn hắn tôn sùng là thần linh, Man Hoang Đại Đế vĩ đại nhất của bọn hắn cũng theo Trình Cung, bọn hắn không sợ hãi đó là giả dối.
- Năm đó là người Phù Văn Tông tới thành Đại Đế chúng ta, lúc ấy bởi vì vừa mới trải qua Huyết Luyện Ngục tập kích, Đại Đế cũng bế quan tu luyện. Mà khi đó Phù Văn Tông đưa ra điều kiện quá mê người, giao bảy tỉnh đông nam cho Man nhân nhất tộc chúng ta quản lý, sau đó còn có thể liên hợp đối kháng thú triều Song Long thành, tập hợp toàn bộ lực lượng Nam Chiêm Bộ Châu giúp đỡ chúng ta đối kháng sinh vật Huyết Luyện Ngục.
Nhắc tới cái này, thanh âm, thần sắc của A Cổ Đạt trở nên ảm đạm, trầm giọng nói:
- Sinh vật Huyết Luyện Ngục càng ngày càng lớn mạnh, nhưng chúng ta lại đang không ngừng suy yếu, hôm nay ngay cả nửa thành lực lượng thời kỳ toàn thịnh cũng chưa tới, chúng ta rất khó tiếp tục chống cự sinh vật Huyết Luyện Ngục tập kích quy mô lớn, lúc ấy sau khi trải qua thương nghị liền đồng ý đề nghị của Phù Văn Tông. Vì vậy kết minh với bốn quốc gia khác, lúc ấy chúng ta xuất động công kích mạnh nhất gần mấy nghìn năm nay, tập hợp trên trăm vạn đại quân. Đây là mặt thế tục, còn Nhân Anh kỳ thì chúng ta ra ba người, Địa Anh ra một người. Nhưng lại không nghĩ rằng cuối cùng bị người xếp đặt hãm hại, không hiểu thấu lâm vào bên trong một trận pháp thật lớn, về sau lão tổ tông mang theo bốn lục địa Thần Tiên khác trong tộc đến trợ giúp, cuối cùng lại...
- Cuối cùng cũng chỉ có một mình ta trở về. Còn tất cả đều nằm lại chỗ đó.
Nói đến chuyện này, A Cổ Đan Tuyền do dự một chút vẫn là thay A Cổ Đạt nói tiếp:
- Lúc ấy chúng ta đối mặt là người Bắc Câu Lô Châu Thiên Cung Thần Điện, cuộc chiến kia vô cùng thê thảm, người Thiên Cung Thần Điện thật sự rất cường đại, nhất là đầu lĩnh trẻ tuổi kia của bọn hắn, tuổi không đến trăm, vậy mà có thể khống chế cục diện. Biết được năm nhà chúng ta liên hợp chỉ là bằng mặt không bằng lòng, vậy mà cuối cùng lại để cho hắn tiêu diệt từng bộ phận, nếu như không phải về sau hắn đột nhiên nổi giận, hình như bị người cướp đi cái gì, đột nhiên hắn rút lui khỏi đại trận, chỉ sợ ngay cả ta cũng chết tại đó. Sau khi trải qua chuyện kia, lực lượng đỉnh phong của Man tộc chúng ta hầu như tiêu hao không còn, chúng ta đều là tội nhân của Man Tộc.