Nhóm dịch: Minh Nguyệt
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ Jiuzhaigou - banlong.us
Lúc này cha con Lạc Xuyên đã chạy đến La Phù Kiếm Phái, ở phía sau của bọn hắn, kiếm trận thoáng qua đã triển khai, mười hai tên Phạt Mạch kỳ, chín mươi sáu tên Tẩy Tủy kỳ tầng bảy trở lên triển khai đại trận, làm cho Trình Cung rất xa xem xét lập tức bảo ngừng lại. Thực lực La Phù Kiếm Phái này xác thực không kém, trong thời gian ngắn như vậy có thể làm ra phản ứng như thế, còn có nhiều tinh anh như vậy. Quả nhiên khác hẳn người Lạc gia, coi như là Huyết Chiến, nếu như liều cùng những người này, tối đa cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, huống chi đây là địa bàn của người ta, tự nhiên Trình Cung sẽ không giống như trước khi đối phó Lạc gia.
- Lớn mật, lại dám xông vào núi, lập tức lên báo sư môn, bỏ kiếm nhận tội.
Chiêm Hùng Phi tuổi gần bốn mươi, là lực lượng phong kiên trong La Phù Kiếm Phái, không đến bốn mươi tuổi đã bắt đầu phụ trách sự tình nội đường La Phù Kiếm Phái, kể cả phòng ngự La Phù Kiếm Phái cũng quy hắn phụ trách, nhận được tin tức có người liên tiếp xông núi, hắn cũng rất nổi giận. Là ai đã ăn gan hùm mật gấu, cũng dám đến La Phù Kiếm Phái giương oai, nếu không phải xem những người này không giống người giang hồ, trước kia hắn còn nhận được tin tức nói phụ tử La Phù Thành Lạc Xuyên bị truy đuổi, thì giờ phút này hắn đã sớm động thủ trước. Người trong giang hồ, một câu sinh tử đều là chuyện rất bình thường, bị người xông núi đây chính là đại sự.
Trình Cung nhẹ nhàng thúc ngựa về phía trước, nhìn Chiêm Hùng Phi cùng kiếm trận phía sau hắn nói:
- Lập tức giao phụ tử Lạc gia vừa chạy lên núi ra đây, còn nữa, gọi môn chủ các ngươi đi ra cho bản soái.
Chiêm Hùng Phi nhìn kỹ, bà mẹ nó, một tiểu gia hỏa còn nhỏ hơn cả con của mình. Thoạt nhìn chỉ có mười sáu mười bảy cũng không tệ rồi. Bây giờ lại hung hăng càn quấy như thế, xông cửa không nói, còn dám nói như vậy. Nhưng mà nghe được bản soái, hắn cũng không khỏi sững sờ. Vì chữ soái không phải tùy ý nói được, nhất là đám người Trình Trảm một thân chiến giáp, huyết tinh sát khí.
- Làm càn, môn chủ há là ngươi muốn gặp là gặp, đây là La Phù Kiếm Phái, không phải địa phương ngươi giương oai. Lập tức bỏ vũ khí xuống, ở trong ba tức không bỏ vũ khí xuống, giết chết bất luận tội.
Tuy Chiêm Hùng Phi phát hiện bọn hắn không tầm thường, nhưng mà La Phù Kiếm Phái có thể sừng sững ngàn năm cũng không phải nói giỡn. Nếu như bị một người trẻ tuổi không đến hai mươi, mấy câu liền hù sợ, vậy sau này La Phù Kiếm Phái cũng không cần lăn lộn nữa.
- Ai dám.
Thấy những người sau lưng Chiêm Hùng Phi bộc phát kiếm khí, chung quanh còn có một chút cao thủ xúm lại đi lên, Trình Cung vận đủ lực lượng quát một tiếng:
- Lạc Trường Không, lập tức đi ra gặp bản soái, nếu người La Phù Kiếm Phái dám động thủ, hết thảy xử trí theo như mưu phản. Mười vạn đại quân của bản soái ở dưới chân núi, chỉ cần bản soái ra lệnh một tiếng, lập tức san bằng La Phù Kiếm Phái ngươi.
Mưu phản. . . San bằng La Phù Kiếm Phái ngươi. . .
San bằng La Phù Kiếm Phái ngươi.
. . .
Thanh âm vang vọng La Phù Sơn, không ngừng quanh quẩn, toàn bộ mọi người La Phù Kiếm Phái trợn tròn mắt. Mà ngay cả Chiêm Hùng Phi ngăn ở trước người Trình Cung cũng muốn hôn mê, mưu phản, mười vạn đại quân, san bằng La Phù Kiếm Phái, đây cũng không phải là nói giỡn, người này đến cùng là người nào, cũng dám đến La Phù Kiếm Phái nói ra loại lời này.
Giờ phút này Lạc Xuyên mang theo con của hắn vừa mới vọt tới đỉnh La Phù Sơn, còn chưa kịp nhìn thấy môn chủ thiếu chút nữa té ngã quỵ, hắn điên rồi, trực tiếp sát nhập Lạc gia đã đủ điên cuồng, hiện tại hắn cũng dám đến La Phù Kiếm Phái hung hăng càn quấy như thế. Cái khác không nói trước, chẳng lẽ hắn sẽ không sợ có người thượng tấu hắn sao. Cho dù hắn là Chủ soái tiễu phỉ, nhưng hắn lạm dụng binh quyền như thế, đã là tội lớn.
- Mười vạn đại quân, san bằng La Phù Kiếm Phái ta, tử tôn Trình gia quả nhiên đủ hung hăng càn quấy. Ngươi bất quá là Chủ soái tiễu tạm thời phỉ, ngươi cho rằng đại quân triều đình là của nhà ngươi, lập tức xuống núi, hôm nay lời nói này Bổn môn chủ xem như ngươi nhất thời hồ đồ, nếu lại xông núi lung tung, ngang ngược càn rỡ, đừng trách Bổn môn chủ không khách khí đối với ngươi.
Lúc này trên đỉnh núi truyền đến một thanh âm trầm trọng, uy áp, giống như là nói chuyện bình thường, lại bao phủ cả ngọn núi, thậm chí ở giữa sơn cốc trống trải cũng vang lên tiếng của hắn.
- Không sai biệt lắm.
Khóe miệng Trình Cung lộ ra vui vẻ, đã biết rõ bọn hắn sẽ không tin, hắn ngẩng đầu nhìn trời, tiện tay lại thả ra một Vân Cáp, sau đó mọi người đạt tới Tẩy Tủy kỳ trở lên mơ hồ cảm giác được mặt đất có chút rung rung, thanh âm ầm ầm từ dưới núi truyền đến. Sau đó giữa không trung bay tới một khung xe xa hoa cực lớn, được Phi Hổ kéo bay, sau đó dưới núi tiếng vó ngựa càng ngày càng gấp.
Sắc mặt Chiêm Hùng Phi cùng người La Phù Kiếm Phái cũng càng ngày càng khó coi, bọn hắn ở đây cách chân núi cũng không xa, mà địa hình La Phù Sơn rất đặc biệt, từ nơi này mơ hồ có thể chứng kiến dưới núi, vô số điểm đen lao đến rất nhanh. Có kinh nghiệm đều biết, đó là đội kỵ mã.
Không, cái kia đã không phải là đội kỵ mã, nhìn đội ngũ kia, tuyệt đối là kỵ binh quân chính quy. Mà ở phía sau kỵ binh kia, càng nhiều nữa là đội ngũ đang di động, đám người Chiêm Hùng Phi đều xem trợn tròn mắt, giờ phút này mới nhớ tới Trình Cung vừa rồi nói, mười vạn đại quân, mười vạn đại quân, bây giờ đã đến thật sự.
Một ít người lực lượng yếu của La Phù Kiếm Phái, không có trải qua trận chiến gì, thậm chí có chút phát run, người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai ah. Mở miệng nói mười vạn đại quân thì có mười vạn đại quân, chẳng lẽ hắn là Thái tử, nếu không sao lại ngưu bức như vậy. Không có khả năng a, cho dù Thái tử cũng không có thể kiêu ngạo như vậy.
Ánh mắt Chiêm Hùng Phi nhìn về phía Trình Cung lần nữa đã sớm bất đồng cùng vừa rồi, hiện tại hắn là một câu cũng không dám nói, bởi vì đã quan hệ đến sinh tử tồn vong môn phái, cấp bậc của hắn căn bản không đủ tư cách nói chuyện.
MangaClub Vn
Đan Thần
Tác giả: Thắng Kỷ
-- o --