Đan Thần (Bất Hủ Đan Thần)

- Hôm nay bản đại thiếu thề, tồn vong cùng Song Long thành, tồn vong cùng các nơi xung quanh, chúng ta có thể chết trận, nhưng sẽ tuyệt đối không lui bước.
Sau khi chém giết Đoan Mộc Nhất Phong, thanh âm của Trình Cung lập tức vang vọng Song Long thành, Song Long thành với tư cách là địa phương thứ nhất chống cự thú triều. Nơi đây tập kết trên trăm vạn tướng sĩ, còn có trên trăm vạn Liệp yêu giả, còn có một ít Tu Chân giả muốn lấy được chỗ tốt bên trong thú triều.
Mặc kệ bọn hắn có mục đích gì, hôm nay Song Long thành bị phá, bọn họ cũng bị bức chém giết cùng yêu thú, nhưng mà có một chút đoàn đội hoặc thế lực đã chuẩn bị lui lại.
Mà lời này của Trình Cung lại khiến không ít người nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù còn không đến mức liều lĩnh sau khi nghe được Trình Cung nói như những người Đan thành, thề sống chết chiến một trận, nhưng cũng khiến sĩ khí của bọn họ tăng vọt lên rất nhiều, nhất là nghe được Trình Cung nói có viện quân.
- Trình đại thiếu chém giết Đoan Mộc Nhất Phong, điều này sao có thể, Đoan Mộc Nhất Phong là Thần tiên lục địa a.
- Thần tiên lục địa tính toán là cái gì, đoạn thời gian trước Trình đại thiếu đã chém giết Đại trưởng lão của Phong Vân Kiếm Tông, người kia cũng là Thần tiên lục địa.

- Man tộc đầu hàng, điều này sao có thể, mấy nghìn năm nay chưa bao giờ Man tộc đầu hàng qua bất cứ thế lực nào.
- Không phải là lừa dối chúng ta chứ?

Có tin tưởng thì có nghi vấn, nhưng những điều này đã không quan trọng, Trình Cung cũng không nghĩ mình tùy tiện nói vài câu thì những người này có thể cống hiến vì mình, kia căn bản là vô nghĩa. Bọn hắn không phải là tín đồ của mình, cũng không giống những người Đan thành kia, thay đổi một cách vô tri vô giác, cộng thêm không ngừng huấn luyện, đã có một loại tin tưởng cuồng nhiệt đối với mình.
Trình Cung chẳng qua là cho bọn hắn một hy vọng, khiến những những người không có biện pháp rời đi, người đang bị yêu thú vây khốn có thể bộc phát ra lực lượng càng lớn để chiến đấu, khiến những binh lính kia không rối loạn, như vậy là đủ rồi.
Oanh... Oanh...
Lúc này, phía dưới lại là vài đạo lôi quang chớp động, gió đang vờn quanh trên người Lý Dật Phong, dưới chân có một đoàn hỏa diễm, lôi quang chớp động trong tay.
Bà mẹ nó, quả nhiên tên này không phải yêu nghiệt bình thường, không nói trước hắn dùng cảnh giới Vạn Tượng Nhất Long liền tu luyện được tới sáu loại thần thông Thiên, Địa, Lôi, Phong, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch của Lý gia, chỉ là hắn có thể sử dụng liên hợp ba loại thần thông cũng không phải người bình thường có thể làm được. Lý gia có tám loại thần thông, năm đó Trình Cung đã tiếp xúc qua, mặc dù không học, nhưng cũng biết một ít. Tám loại thần thông này, bình thường muốn tu luyện tới trình độ Lôi thần thông, ít nhất phải đạt tới Địa Anh mới được, thần thông của Lý gia không yêu cầu quá lớn đối với lực lượng, chỉ là yêu cầu đối với quy tắc thiên địa, cảm ngộ lý giải Dịch sổ… Tám loại thần thông này chính là dùng phương thức vận chuyển đặc biệt hình thành.
Nhưng cho dù tu luyện một thần thông nào đó, cũng chỉ có thể thi triển một loại, ngẫu nhiên có thể phối hợp hai loại thần thông sử dụng, rất ít khi nhìn thấy ba loại thần thông sử dụng cùng một chỗ.
Lúc nãy bên người Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ có hơn vạn yêu thú đã bị chết mấy nghìn, còn dư lại một ít liền liên hợp cùng một chỗ, không dám tùy ý đi ra. Mấy nghìn yêu thú này yếu nhất cũng có trình độ Yêu tướng, chúng liên hợp hình thành một vòng bảo hộ cực lớn, khiến Lý Dật Phong không có biện pháp công phá, lúc đầu hiển nhiên bọn hắn không phục, có một ít người đánh chính diện tới Lý Dật Phong, thậm chí ngay cả Hồ Phỉ Phỉ cũng động thủ, chẳng qua kết quả lại là một thân tổn thương, mà thủ hạ đã chết mấy nghìn.
Hồ Phỉ Phỉ đã phục dụng đan dược khôi phục, mặc dù không cam lòng, căm tức, nhưng không thể không thừa nhận, đồng dạng đều là cực hạn của Vạn Tượng Nhất Long, nhưng mình dưới sự trợ giúp của mấy nghìn Yêu tướng mà vẫn bị thua như trước, Lý Dật Phong này quả nhiên không hổ là Nam Hoang Địa Long Vương, được xưng đệ nhất vương giả từ trước tới nay của Nam Hoang.
Năm mươi Long lực, vậy mà hắn có thể mượn nhờ thần thông và dẫn động ngoại lực, có thể bộc phát ra hơn hai trăm Long lực, hơn nữa thần thông của hắn cũng vô cùng quỷ dị, nếu không phải mình liên hợp mấy nghìn tên Yêu tướng, cho dù nàng có thể bộc phát ra năm trăm Long lực, chính diện liều mạng cũng chỉ có một con đường chết.

- Ồ! Hoàng hậu, ta đã giải quyết xong bốn gã Thần tiên lục địa, sao ngươi còn ở chỗ này liếc mắt đưa tình, không phải ngươi thật muốn làm hoàng hậu của nàng ta đó chứ?
Mặc dù Lý Dật Phong là thiên tài nghìn năm có một của Lý gia, có thể đồng thời khống chế ba loại trong tám loại thần thông của gia tộc, uy lực khi phối hợp sử dụng có thể gia tăng gấp ba lần, hơn nữa diệu dụng vô cùng. Nhưng đây cũng là cực hạn của hắn, dù sao hiện tại hắn chỉ là Vạn Tượng Nhất Long, cho nên hắn làm được như vậy là quá tốt rồi.
Trình Cung mở miệng xưng hoàng hậu lần nữa khiến sắc mặt hắn biến hóa, gia hỏa đáng giận này, mình còn chưa tìm hắn tính sổ, vậy mà hắn được một tấc lấn một thước, không nể mặt mũi. Nhưng câu nói phía sau của Trình Cung lại khiến hắn hoảng sợ, hỏa diễm dưới chân biến mất, chỉ có gió quanh thân và lôi quang chớp động trong tay như trước, còn hắn thì thất thần đứng đó.
Chết rồi, thật sự đều bị giết chết, Đoan Mộc Nhất Phong, Hồng Sư, Độc Trạch, Vô Ảnh đều bị giết, thi thể bốn gã Nhân Anh kỳ ở ngay phía dưới.
Không chỉ là hắn, Mị Hồ Vương Hồ Phỉ Phỉ vừa rồi đánh với Lý Dật Phong thiếu chút nữa bị giết, sau đó tập trung lực lượng ngăn cản Lý Dật Phong, không chú ý bên kia, giờ phút này nghe được Trình Cung nói càng hoảng sợ.
Làm sao có thể, bốn Thần tiên lục địa, cứ như vậy bị giết?
Thời điểm Trình Cung vừa giết người xong liền nói cho người Song Long thành nghe, đáng tiếc lúc ấy cũng là thời điểm bọn hắn đánh hăng nhất, căn bản không nghe thấy Trình Cung nói, càng không có tinh lực dư thừa lưu ý Trình Cung và Đoan Mộc Nhất Phong.
Trên thực tế, thậm chí bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới Trình Cung sẽ động thủ với Đoan Mộc Nhất Phong.

- Tại sao ngươi làm được, cho dù có Linh Khí tuyệt phẩm cũng không có khả năng a?
Lý Dật Phong lộ ra thần sắc không dám tin hỏi.
- Giết, không ngờ hắn thật sự dám giết bọn hắn?
Hồ Phỉ Phỉ cũng sợ ngây người, nhè nhẹ lau sạch vết máu nơi khóe miệng. Nàng không nghĩ tới Lý Dật Phong này cường đại hơn rất nhiều so với nàng dự đoán, so với Nhân Anh kỳ tầng thứ tám cũng không yếu hơn bao nhiêu, hơn nữa rõ ràng hắn không tiến vào trạng thái dốc sức liều mạng. Vốn là Hồ Phỉ Phỉ cho rằng đầu nhập vào Yêu tộc, mượn nhờ đan dược của Côn Bằng thái tử, đạt tới cực hạn Vạn Tượng Nhất Long, có thể ngồi ngang hàng với Lý Dật Phong, không nghĩ rằng vẫn chênh lệch nhiều như thế, trách không được hắn dám kiêu ngạo một người đến Song Long thành.
Hắn là người của Vũ Châu Lý gia, khẳng định cũng có người bảo hộ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận