Đan Thần


Nếu như chúng ta làm như vậy, sẽ chỉ khiến cho một số người nhìn mà hả hê, dương dương tự đắc, tiện tay đem vứt thánh chỉ sang một bên, tiếp tục viết chữ. Vì sắp phải rời khỏi Đế Đô, bên Đan Thần Phủ phải sớm đưa ra đan dược mới, việc tu luyện của phụ tử Khương Lan, Khương Vĩ Tường hắn phải chuẩn bị sẵn từ trước.

- Ngoại trừ chúng ta chỉ muốn dạo một vòng quanh mảnh đất Bách chiến chi địa kia, còn nếu chúng ta muốn trụ vững, thì phải có chuẩn bị tốt từ trước, bởi vì căn cứ theo tình báo thì ở đó chẳng có gì cả, trái lại cái có nhiều chính là sự nguy hiểm và nhân tố bất an. Hoàng đế miệng không rỗng toét ban thánh chỉ xuống, cái gì cũng không có, muốn làm việc này vẫn là bản thân chúng ta phải đầu tư vào ít nhiều rồi.

- Ha ha…

Vừa hay Trình Cung đã viết xong thứ này, cười cười buông bút trong tay xuống nói:

- Bọn họ sẽ nhanh chóng hối hận vì đã để cho bổn Đại Thiếu ta ra đấy, đến chỗ đó mới có không gian để cho chúng ta tự do phát huy, không có đồ vật, sao có thể thiếu thốn đồ vật cơ chứ, xung quanh có Nam Cương, hậu phương có Tổng Đốc Phủ của Tây nam Ngũ Tỉnh, xa một chút có hai tỉnh ven biển giàu có, bên cạnh còn có Tây Chu Hành Tỉnh, mẹ nó, chỗ ngon lành như vậy, nghĩ tới ta đã muốn đi ngay rồi.

Sắc Quỷ vốn dĩ đang ngồi đó bỗng đứng phắt dậy, lại lên dây cốt tinh thần rồi, gã quá hiểu lời này của Đại Thiếu là có ý gì. Bọn họ là Vân Ca Thành Tứ Đại Hại, nào phải thứ tùy tiện để kẻ khác ức hiếp đàn áp. Đến đâu cũng chỉ có bọn họ ức hiếp người khác, giờ tứ phía là địch, thế chẳng phải càng hay, có thể dãn gân dãn cốt, thi triển một phen chẳng phải kiêng kỵ gì nữa.

- Khi nào chúng ta xuất phát ?

- Cho ngươi thêm hai ngày để hàn huyên thân mật, hai ngày sau chúng ta xuất phát.

- Đại Thiếu, lời này của người ta lại không muốn nghe, huynh đệ ta là người chỉ biết nữ nhi tình trường thôi sao, chẳng lẽ ta là người vì hàn huyên thân mật với vợ mà để huynh đệ chờ mỗi mình ta thôi sao?

Sắc Quỷ đứng dậy nói một cách rất có khí phách, nhưng sau gương mặt nghiêm túc đó chợt hiển lên vẻ mặt nịnh nọt, giơ ra ba ngón tay với Trình Cung nói:

- Hai ngày sao mà đủ chứ, ở cùng Ngọc Trúc một ngày, những người khác mưa phùn ướt vai một tí, ít nhất cũng phải ba ngày, ba ngày, ít nhất ba ngày đi.

- Biến.

Phản ứng của Sắc Quỷ còn nhanh hơn cả Bàn Tử, không đợi Trình Cung đạp gã thì gã đã trực tiếp nhảy lên, căn bản không đi cửa chính mà trực tiếp vượt qua một cái viện rưỡi, trở về viện nhà mình.

Vừa mắng Sắc Quỷ đi không lâu, Trình Lão Gia Tử cùng Tống Chiến Thiên liền bước đến.

- Dự định khi nào khởi hành, có phải gia gia không đến tìm ngươi, ngươi sẽ đi mà chẳng thèm chào gia gia không, sao, phong hầu rồi thì tiểu tử ngươi oai phong lắm rồi phải không?

Trình Lão Gia Tử vừa bước vào đã nỗi cơn.

- Một trăm ngàn đại quân vây La Phù, tung hoành chục ngàn dặm quét bằng Thảo Nguyên, vây diệt Mã Tặc, cuộc thi Tứ Đại Tài Tử một mình san bằng, trực tiếp đại khảo Thánh Nhân Hư Ảnh, Tân Khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa dạo phố, trêu ghẹo bức điên Phong Vân Kiếm Tông Trưởng Lão, một bút mua bán thắng được Ngự Đan Đường, Vọng Xuân Đình thế mạnh quét Vũ Thân Vương, một mình cướp Ngưng Anh Đan từ Hoàng Cung, trên Vân Đan Tông uy phong trăm bề, người nói xem trong số những chuyện này có việc nào là không đáng phong hầu cơ chứ, thật ra mà nói tôn tử người giờ đây bao nhiêu sóng gió đã trải qua cả rồi, khe suối nhỏ kiểu này ta căn bản không có chút dục vọng ham hố. Trái lại chỉ muốn ra oai một chút, ngặt nổi chẳng có gì đáng để ra oai cả, đáng tiếc, đáng tiếc!!

Trình Cung than thở lắc đầu một cách bất đắc dĩ nói.

Lời này của Trình Cung khiến cho Trình Lão Gia Tử và Tống Chiến Thiên bên cạnh đều đứng ngẩn ra như trời trồng, mỗi một việc hắn vừa đều lão đều biết rõ, lúc biết được chuyện này lão cũng vô cùng sửng sốt, bây giờ liên kết lại nói ra một hơi thì nghe càng khó tin hơn.

- Tên tiểu tử thối ngưới

Trình Lão Gia Tử bị tên tiểu tử giả ngây giả ngô này làm cho dở khóc dở cười.

Tống Chiến Thiên nhìn Trình Cung nói:

- Ngươi thật chẳng khiêm tốn.

- Chẳng lẽ những chuyện này không đáng khâm phục ư, ta chỉ nói thật thôi, đợi ngày nào ta khiêm nhường lại, thì lúc đó ta đã đạt tới một cảnh giới và tầng thứ nhất định rồi, hơn nữa lúc đó trình độ giả vờ của ta đã cao hơn một bậc rồi, đến đây, để ta xem xem.

Trình Cung vừa nói xong, người đã ở ngay trước mặt Tống Chiến Thiên.

Tống Chiến Thiên bị Trình Cung nói đến hồ đồ, tuy nhiên thấy Trình Cung bước qua, lão cũng hơi do dự một chút.

- Tốt nhất ngươi nên có tâm lý chuẩn bị.

Tống Chiến Thiên nói xong, lớp sức mạnh băng hàn vây ngoài cơ thể của lão dần dần tan biến, từ từ có thể trông rõ được khuôn mặt và hình dáng của lão, lão vốn chưa hoàn toàn triệt tiêu hết sức mạnh, chỉ có thể mơ hồ trông thấy đầu của lão, không ngờ có cái miệng nhọn hoắc, hoàn toàn không giống bộ dạng con người. Trên cơ thể, không ngờ có chút lông vũ.

- Cứ triệt tiêu hết đi, ta thấy thứ năm xưa lão dùng để nâng cao sức mạnh hẳn là Yêu Đan, nó phải là loại Yêu Đan của Yêu Thú biết bay, để ta xem xem là gì.

Điều khiến Tống Chiến Thiên không ngờ là, Trình Cung không tỏ ra gì cả, trông rất bình thường. Trên thực tế có nhiều chuyện kì dị hơn thế này hắn cũng đã thấy qua nhiều rồi, cho dù trước kia Quảng Uy Đại Ma Vương nuốt chửng cơ thể Tô Liệt, cơ thể trùng tu ráp lại ngay trước mặt hắn, hắn cũng không phản ứng gì, huống hồ Tống Chiến Thiên đây chỉ là bị ảnh hưởng của Yêu Đan, ngoại hình bị thay đổi mà thôi.

Tiểu tử này quả thật khác người thường, trong lòng Tống Chiến Thiên thầm nghĩ, đem rút hết sức mạnh một cách triệt để. Phần đầu đã hoàn toàn không có hình người nữa, cơ thể đại khái còn hình dáng con người, chỉ là lớp ngoài cơ thể căn bản không có quần áo, tất cả đều là một lớp lông vũ màu trắng, hai tay cũng biến dạng dị thường, cánh tay và chân còn miễn cương xem như bình thường đi.

Trình Cung hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì bởi hình dạng của lão, đây không phải giả vờ bình tĩnh, đó là loại cảm giác bình thường thật sự không cảm thấy gì. Giống như những bác sĩ đã quen nhìn thấy máu vậy, sẽ không vì máu thịt mà mơ hồ ảnh hưởng đến sở thích ăn uống hay tâm trạng bản thân.

Tâm trạng hoàn toàn bình thường. Giơ tay trực tiếp ấn vào đan điền của Tống Chiến Thiên, sức mạnh đặc biệt của Âm Dương Vạn Vật Quyết, thoáng chốc đã vào trong cơ thể của Tống Chiến Thiên, hàn băng khắc cốt trong cơ thể của Tống Chiến Thiên, hắn cũng triệt tiêu cả sức mạnh bên ngoài cơ thể, nhiệt độ xung quanh tụt xuống mười mấy độ.

Hơn nữa bằng lạnh này vẫn còn duy trì, giữa trời không ngờ hình thành mây đen, có cảm giác mưa xuống bất cứ lúc nào. Nếu Trình Cung đưa Tử Diễm Chân Hỏa hoặc sức mạnh các hỏa diễm khác vào trong cơ thể Tống Chiến Thiên, thế thì ắt hẳn sẽ nảy sinh phản ứng, nhưng Âm Dương Vạn Vật Quyết, có hai chữ âm dương. Khi Trình Cung luyện đan có thể không bị các loại dược vật bài xích, cũng là vì sức mạnh của hắn, có thể tùy cơ ứng biến. Chính vào lúc hàn băng trong cơ thể của Tống Chiến Thiên nảy sinh bài xích sức mạnh của hắn, hắn liền dần chuyển sang sức mạnh âm hàn, dần dần tiến vào cơ thể Tống Chiến Thiên.

Sức mạnh trong cơ thể Tống Chiến Thiên này mạnh thật, càng đi sâu vào Trình Cung càng có cảm giác này, chỉ yếu hơn chút so với gia gia thôi, nhưng toàn bộ sức mạnh của lão được tập trung tại một chỗ. Mà càng tiếp cận chỗ đó, càng cảm thấy có một luồng hàn ý, có cảm giác trời đất tất cả đều trắng xóa.

- Bùng!

Âm Dương Vạn Vật Quyết của Trình Cung vào trong nơi phong ấn sức mạnh của Tống Chiến Thiên, ở đó tồn tại một sức mạnh hàn băng cực độ.

Đây là, Trình Cung không khỏi ngẩn người, hàn băng mang theo yêu khí, trong đó còn có cả khí chất đế vương. Loại khí chất này không phải của khí chất đế vương thông thường, nó là khí chất của Yêu hoàng, vua của yêu thú thật thụ. Đây là Yêu Đan của yêu hoàng, không phải chứ, mười mấy năm trước sức mạnh của gia gia và Tống Chiến Thiên đều không mạnh, sao có thể có được loại yêu đan này, hơn nữa đây còn là Yêu đan của yêu hoàng bị tiêu diệt.

Ngẫm lại ma hạch trình độ như Đại Ma Vương cũng có đủ sức mạnh để nuốt chửng chủ nhân sau đó tái sinh lại. Nếu cảnh giới yêu đan của yêu hoàng còn tồn tại ý thức, thần niệm, đoán chắc Tống Chiến Thiên đã sớm bị nuốt chửng rồi. Yêu hoàng trong yêu tộc tương đương với Thiên Anh Cảnh Giới tồn tại trong giới tu hành, tương đương với Ma hoàng tồn tại trong Ma tộc, sức mạnh to lớn vô cùng.

Tuy không có thần niệm, ý thức bị triệt đi, nhưng do ảnh hưởng từ bản năng của yêu đan, nên khiến cho Tống Chiến Thiên biến thành như vậy. Xem ra những năm qua, lão đã không ngừng mượn sức mạnh của hàn băng để tu luyện, sau đó không ngừng chấn áp yêu đan này. Mười mấy năm, không ngờ giúp cho sức mạnh của lão tiếp cận được Nhân Anh đỉnh phong, đáng tiếc yêu đan yêu hoàng này vẫn không tài nào so sánh được. Nếu cứ thế này, sớm muộn lão ta sẽ hóa thành yêu, cuối cùng ngay cả thần niệm và ý thức cũng sẽ bị nuốt chửng, trở thành một yêu thú vô thức hùng mạnh.

Sức mạnh băng hàn này còn có một chút âm hàn, tựa như tuyết phiêu bồng khắp trời, rất khác biệt so với sức mạnh của Đại Bạch và Tiểu Bạch. Đây là, Tuyết Ưng yêu hoàng, yêu đan của Tuyết Ưng yêu hoàng, trời sinh đã có sức mạnh điều khiển gió tuyết, băng hàn.

- Có chút phiền toái!

Sau khi Trình Cung dò thám xong, thu hồi sức mạnh liền chau mày.

- Có thể giải quyết không cũng không thành vấn đề, nhiều năm nay ta đã sớm quen với nó rồi.

Bàn tay của Trình Cung thu về, xung quanh cơ thể Tống Chiến Thiên lại lập tức bị một luồng băng hàn sướng khí bao trùm, thấy Trình Cung cau mày nhưng Tống Chiến Thiên lại rất lạc quan.

- Không phải chứ, tiểu tử thối, thật là…không còn cách nào sao?

Trình Lão Gia Tử bên cạnh đứng ngồi không yên, cuối cùng thấy Trình Cung xem xét xong lại cau mày nói như vậy, lão càng lo lắng hơn.

Chuyện này còn khiến lão lo lắng và khó chịu hơn chuyện của bản thân lão, hơn một năm nay, đứa tôn tử của mình đã lập nên vô số kỳ tích, trong tay nó không có chuyện gì là không giải quyết được. Cộng thêm chưa trông thấy đã đưa ra được Hàn Âm Đan, nên Trình Tiếu Thiên đã kỳ vọng rất lớn, lúc này trái lại có cảm giác thật vọng vô bờ. :

- Đại Soái, năm đó Đại Ca đã nói rồi, bảo đệ nhất thiết với đạt tới Nhân Anh đỉnh phong rồi mới sử dụng đan này, nếu không…, thôi vậy, có thể sống thêm nhiều năm như vậy ta đã mãn nguyện rồi. Nhất là trông thấy Tống Phước hiện giờ đã xuất sắc như vậy, có lẽ còn có cả cháu trai, ta còn điều gì không toại nguyện nữa chứ. Đại Soái, so với huynh đệ đã tử trận nơi sa trường năm đó, so với Đại Ca, ta đã cảm thấy rất vui mừng, rất mãn nguyện rồi.

Tống Chiến Thiên thấy bộ dạng kích động của Trình Lão Gia Tử, lão không quen gọi y là nhị ca, vẫn quen cách gọi như ngày trước là Đại Soái. Đại Soái thống lĩnh ngàn vạn binh mã, một câu nói có thể khiến trăm ngàn, triệu ngàn người đầu lìa khỏi cổ, cũng chỉ có đối với người nhà và bản thân mình y mới kích động như vậy.

Mặc dù Đại Soái nói Trình Cung có một sư phụ vô cùng cường đại thần bí, nhưng Đại Ca lúc đầu đã nói, nếu trước lúc đạt được Nhân Anh đỉnh phong mà phục dùng yêu đan, trừ phi những truyền thuyết đó tồn tại, nếu không sẽ chẳng ai cứu nỗi mình. Sống mười mấy năm rồi, đủ lắm rồi. Trình Cung có thể nào, nói cho cùng cũng chỉ còn là đứa trẻ, một số chuyện thì có thể, nhưng cái rắc rối lớn vượt quá sức mạnh thế tục trên người mình, hắn làm sao mà giải quyết nỗi đây.

Chỉ là những điều này, lão không tiện nói ra với Đại Soái, dù sao trong mắt Đại Soái, đó là tôn tử xuất sắc nhất của lão mà. Trên thực tế, Trình Cung đích thật rất ưu tú, rất khó lường, chỉ là cục phiền toái trên người mình quá lớn, quá lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui