- Phụt…
Man Ngưu Vương Lý Hằng chỉ bị hất bay ra sau, nhưng còn Bành Dũng thì thảm thương rồi, một miệng máu trực tiếp phun ra ngoài, cả người trực tiếp bị hất văng xuống đất, tàn lực dưới chân, trực tiếp tạo thành một lỗ hỏng lớn sâu mấy mươi mét rộng mấy trăm mét. Quần áo của gã trong nháy mắt đã chịu đựng sức mạnh to lớn, đa phần đã bị rách toạt, trên người cũng hiện đầy thương tích.
Tuy hiện giờ sức mạnh của Bành Dũng đã tăng lên, nhưng so với người tự bương trải mà có được sức mạnh như Man Ngưu Vương Lý Hằng, thì quả là thua kém xa rồi. Huống chi Man Ngưu Phủ trong tay Man Ngưu Vương lại là linh khí trung phẩm. Nếu gã thật sự dựa vào thực lực bản thân, tu luyện Vạn Kiếm Xuyên Vân thành Vạn Đạo Kiếm Khí, thế thì ít nhiều còn có thể tạo thành mối uy hiếp đối với Lý Hằng, nhưng hiện giờ, rõ ràng gã còn kém xa lắm.
- Phỉ….với tài quèn của ngươi mà đòi giao đấu với Đại Thiếu của ta, ngươi xứng sao, chẳng trách Đại Thiếu bảo ngươi là đồ ngu. - .
Man Ngưu Vương Lý Hằng chẳng ham hố đánh võ mồm, nhưng đây là do cảm hứng mà ra, thầm nghĩ Phùng Lăng kia siêu việt hơn Lục Địa Thần Tiên thông thường, tuy rằng Đại Thiếu không phải Lục Địa Thần Tiên nhưng thủ đoạn thì tầng tầng lớp lớp, sức mạnh vô cùng vô tận, trình độ chiến đấu đó, nào phải thứ hàng dõm như ngươi có thể tham gia được.
Về phần định vị Bành Dũng ngu ngốc, là do vừa rồi Trình Cung nói nên Man Ngưu Vương Lý Hằng mới ghi nhớ luôn.
- Ta không xứng…
Bành Dũng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Man Ngưu Vương Lý Hằng đang ở trên không trung, tức đến nỗi thở không ra hơi, không ngờ nó dám bảo mình không xứng. Chỉ mới có vài tháng trước đây, người của Trình Gia bị ta đuổi giết như chó như gà, nếu không phải bọn chúng dùng độc, dùng quỷ kế, ta đã sớm diệt chúng từ lâu rồi. Lúc đó, Trình Cung căn bản không dám giáp mặt với ta, còn giờ…không ngờ hắn lại nói ta không xứng, không xứng ư!!!
Lắm lúc sự thật mất lòng, người xưa nay luôn nói thật, ít đùa cợt trêu chọc thì khi nói ra một hai câu sự thật, dễ khiến người ta nổi điên lắm. Nhất là bản thân Bành Dũng luôn không thoát khỏi ám ảnh từ vụ Vân Ca Thành, trong đầu lúc nào cũng ẩn hiện những chữ pháo hoa mắng chửi người, toàn thứ luôn luôn khiến gã điên tiết lên. Huống hồ, lúc này bị Âm Trường Túc trừng phạt, mặc dù gã đã tạm thời lấy lại cảm xúc thăng bằng, khống chế được sức mạnh bên trong cơ thể, nhưng gã đã sớm mất lòng tin đạt tới Lục Địa Thần Tiên rồi.
Giờ lại khiến gã bị cái chết ám ảnh bao trùm, nay vừa nghe Man Ngưu Vương Lý Hằng nói vậy, Bành Dũng đột ngột ngẩng mặt lên trời gầm lên một tiếng, thoáng chốc phóng thích tất cả sức mạnh mà trước đó gã đã ra sức khống chế, làm cho sức mạnh trong cơ thể bạo trướng điên cuồng.
- Vân Huyễn Phân Thân Thuật.
Vân Huyễn Phân Thân Thuật của Bành Dũng bị phá vỡ, nhưng nay sức mạnh của gã bạo trướng hẳn lên, miễn cưỡng gắng sức phân thân ra nhiều hơn nữa, tuy rằng trước đó dùng không tốt cho lắm, nhưng thoáng chốc đã xuất hiện thêm mười mấy tên Bành Dũng cùng lúc xông lên, khí thế trái lại lại dâng lên rồi.
- Miễn cưỡng dựa vào ngoại lực nâng cao sức mạnh, đẹp nhưng không thật, đối phó với loại hàng dỏm như ngươi, bổn vương căn bản không cần dùng đến Man Vương Phủ.
Man Ngưu Vương tay cầm Man Vương Phủ, có thể đối kháng thậm chí tiêu diệt Vương Giả - người vừa đạt đến Nhân Anh Kỳ Lục Địa Thần Tiên tồn tại. Chính là vừa rồi, Tạp Lỗ không trực tiếp ra tay, cũng một phần do sợ Man Ngưu Vương Lý Hằng liều mạng, nếu là thế chỉ sợ trình độ tồn tại như Tạp Lỗ cũng sẽ bị trọng thương. Lúc này đối phó với Bành Dũng, Man Ngưu Vương Lý Hằng trực tiếp cất cây Man Vương Phủ lên, sau lưng hiện lên một đầu Man Ngưu Thượng Cổ, mang theo hơi thở hoang dại, hồng hoang, hai nắm đấm cứ như sừng trâu, huy động chớp nhoáng.
- Bành…Bành….
Dưới sự tấn công bùng cháy của nắm đấm, phân thân của Bành Dũng trực tiếp bị đấm nát, còn Man Ngưu Vương Lý Hằng cứ không ngừng tung ra nắm đấm, liều mạng trước phân thân và kiếm khí tung hoành của Bành Dũng đang lao tới.
Chính lúc Man Ngưu Vương Lý Hằng đang đánh nhau tan tát với Bành Dũng ở phía bên này, thì Trình Cung và Phùng Lăng cũng đánh đến lông trời lở đất ở bên kia, cả hai đang giao đấu trên không trung, dưới sự cố ý khống chế của Trình Cung, bọn họ đã rời khỏi Đan Thành cách đó mấy mươi dặm rồi.
Nhưng cho dù ở cách xa mấy chục dặm đường, người của bên dưới vẫn có thể trong thấy uy lực do Thất Huyền Kiếm tạo thành, kinh thiên động địa, nguyên khí xung quanh đều trở nên nhao nhao bất ổn.
Mà Trình Cung thân ở trong Thiên Cương Địa Sát trận, trên dẫn thiên cương, dưới đón địa sát, thiên cương địa sát ngưng tụ trên Ẩn Linh Đạo và 107 thanh đoản đao, hình thành một Thiên Cương Địa Sát trận khổng lồ, thiên cương địa sát, cứ như âm dương điều hòa, vô cùng kiên cố. Mặc cho uy lực của Thất Huyền Kiếm tung hoành, mỗi lần tấn công cũng đều khiến cho nó chao đảo, nhưng sau đó vẫn có thể lập tức khôi phục trở lại.
Lúc này người đang ở bên ngoài là Phùng Lăng, thấy Trình Cung đã bị Thất Huyền Kiếm của mình khống chế chừng, gã liền không ngừng thao tác Thất Huyền Kiếm Trận tấn công liên tục, trong lòng cũng đang bắt đầu suy nghĩ. "Vừa rồi tên Trình Cung này tuy đã triển khai Thuần Ma Sát, nhưng hiển nhiên chưa đạt tới tinh hoa trong đó, hiệu quả không mạnh cho lắm, rõ ràng là Nguyên Thủy Ma Tông chưa thật sự truyền thụ tinh hoa cho hắn, nếu không hắn không thể chỉ gia tăng không tới ba phần sức mạnh được, xem ra cách suy đoán ban đầu của mình vẫn đúng, hắn chẳng qua là một con cờ trong tay Nguyên Thủy Ma Tông mà thôi.
Nhưng Thiên Cương Địa Sát Trận trong miệng hắn lại được vận dụng khá thuần thục, cũng chỉ thúc đẩy với sức mạnh của mấy chục rồng, không ngờ có thể đỡ được Thất Huyền Kiếm trận của mình rồi. Hiện giờ tuy mình chưa dùng toàn lực tấn công, nhưng sức mạnh mà Thất Huyền Kiếm phát huy ra, cũng đã tương đương với sức mạnh của bốn mươi rồng rồi, có thể so với hiệu quả mà một Lục Địa Thần Tiên cấp bốn dốc toàn lực tấn công.
Mà Thất Huyền Kiếm Trận này chỉ trong một hơi thở, có thể tấn công chớp nhoáng mấy chục lần, thế mà hắn vẫn đỡ được. Trận pháp thế này, mình đúng là chưa từng nghe qua, chưa từng trông thấy, Thất Huyền Kiếm Trận của mình có được từ trong một di tích, sức tấn công đã tương đối hung hãn, cho dù bản thân không đạt tới Lục Địa Thần Tiên, thì khi bị tấn công, một số Lục Địa Thần Tiên thông thường cũng không thể dễ dàng chống đỡ, chỉ có sức phòng ngự thì như nhau. Trên thực tế ở Nam Diêm Bộ Châu, cho dù là Phong Vân Kiếm Tông, Nguyên Thủy Ma Tông, Nam Cương Thần Giáo, Nam Cương Thần Giáo cũng không có trận pháp quá mạnh như vậy.
Một số ít có được, cũng là do trong môn phái lưu truyền lại thôi, thật sự thì người có được tinh túy của nó không nhiều. Chỉ có một số người có được truyền thừa, tài năng khống chế một số trận chế, phát huy được sức mạnh vượt xa bản thân mấy lần.
Cho nên Phùng Lăng càng nhìn, mắt gã càng sáng rỡ, với tuổi tác của gã, cho dù là thiên tài cũng không thể lĩnh hội trận pháp này một cách triệt để như vậy, có thể phát huy ra màn phòng ngự mạnh hơn bản thân năm lần, loại trận pháp này rõ ràng là vô giá chi bảo mà. Bảo tàng, chẳng lẽ là bảo tàng mà gã Tạp Lỗ kia đã nói , Trình Cung có liên quan đến việc này ư? Nếu Thiên Cương Địa Sát Trận này cũng là một bộ phận của bảo tàng, thế thì bảo tàng mà Trình Cung có được, sẽ còn kinh người đến nhường nào nữa.
Chẳng lẽ tên Trình Cung này trong khoản thời gian ngắn như vậy, sức mạnh lại bành trướng đến mức độ này sao, theo lời Bành Dũng nói, mấy tháng trước hắn còn không phải là Thoát Tục Kỳ đỉnh phong nữa, sao nay lại đột phá lên nhanh như vậy. Nếu Nguyên Thủy Ma Tông chỉ lợi dụng hắn, vậy thì tất cả những gì hắn có, ắt hẳn là do có được từ phía bảo tàng, đúng rồi, Trình Tiếu Thiên của Trình Gia có thể đạt được Lục Địa Thần Tiên hẳn cũng do cái bảo tàng này mà ra.
Hứ, chẳng trách dám hống hách như vậy, có được trận pháp này rồi, đích thực ngay cả Nhân Anh Kỳ tầng bốn, thậm chí là Lục Địa Thần Tiên tầng năm đi nữa, hắn cũng đều có thể đối phó được. Nhưng đáng tiếc người ngươi đụng phải hôm nay là bổn Đại Trưởng Lão. Có được sự tương trợ từ phía Thái Thượng Trưởng Lão, bổn Đại Trưởng Lão không những có sức mạnh tăng vọt, sự lĩnh ngộ của ta đối với thiên địa cũng vượt xa những tồn tại cùng cấp, giờ có thêm Thất Huyền Kiếm Trận nữa. Thất Huyền Kiếm Trận thần diệu vô cùng, thời gian càng dài thì uy lực của trận pháp càng mạnh, tên khốn này tự cho rằng mình thông minh, còn muốn tập kích ta, còn muốn dựa vào trận pháp đó để đối phó với ta, rõ là không biết sống chết.
Nếu lúc đầu hắn cứ dựa vào tốc độ kinh người kia tháo chạy thoát thân, Phùng Lăng cũng đành bó tay. Nhưng giờ Phùng Lăng rất có lòng tin, gã không ngừng gia tăng uy lực của Thất Huyền Kiếm Trận. Phùng Lăng của thời khắc này, cứ như một người bình thường bắt được trứng gà vậy, theo gã thấy thì trứng gà vốn tròn vo một thể, gã tin chỉ cần dùng sức một chút, chắc chắn sẽ bóp nát quả trứng gà này ra thôi.
Lòng tin ngập tràn, gã không ngừng gia tăng sức mạnh toàn thân, không ngừng tăng thêm sức ép lên cái vòng tròn Thiên Cương Địa Sát trận của Trình Cung.
- Móa, không tin ngươi không mắc mưu.
Mà lúc này, cảm nhận được sức mạnh bên ngoài đang dần dần gia tăng, thân ở trong Thiên Cương Địa Sát trận là Trình Cung liền lộ ra nụ cười xấu xa.
Tên Phùng Lăng này quả là Lục Địa Thần Tiên thật thụ, tuy trông bộ dạng của gã không phải là Lục Địa Thần Tiên lão luyện gì, nhưng sức mạnh không hề yếu. Lục Địa Thần Tiên tầng năm, đã tương đối đáng nể rồi, mà trông uy thế của Thất Huyền Kiếm kia, một khi bùng phát rất có thể phát huy ra sức mạnh của bảy mươi rồng cũng nên.
Với trình độ Lục Địa Thần Tiên nhường này, Trình Cung có lòng tin dấng thân chiến đấu, thậm chí dựa vào Huyết Y Lão Tổ trong cơ thể cùng lượng lớn nguyên dịch đang có, hắn tin có thể đánh bại gã, nhưng muốn giết gã thì hơi khó.
Dưới sức ép của Nguyên Thủy Ma Vương, sức mạnh của Phong Vân Kiếm Tông cũng vận dụng có hạn, còn Âm Trường Túc cứ im lặng mãi, Hách Liên Hồng Liên truyền tin đến bảo là Âm Trường Túc ở ngoài vực tinh không luyện bảo vật. Trình Cung hiểu rất rõ, những người đến trình độ đó luyện bảo vật, hao phí một lần hết mấy mươi năm thậm chí trên trăm năm cũng là chuyện thường tình. Cho dù ông ta sắp hoàn thành chăng nữa, từ ngoài vực tinh không quay về, ít nhất cũng phải một năm, cho nên Trình Cung căn bản không e ngại về ông ta.
Còn về phần Lục Địa Thần Tiên của Nhân Anh Kỳ tầng 5, cho dù Phong Vân Kiếm Tông thì người có tu luyện như vậy, cũng tuyệt đối thật sự là hạt nhân, tuyệt đối là sức mạnh trung kiên trong phái.
Bản thân đã không chết không thôi với Phong Vân Kiếm Tông, thế thì phải tìm đủ mọi cách, tiêu diệt bớt sức mạnh của bọn họ, cho nên từ lúc phát hiện Bành Dũng và Phùng Lăng, ý nghĩ đầu tiên nhá lên trong đầu Trình Cung chính là tìm cách giết cho được hai người này.
Vì thế vừa rồi lúc mới bắt đầu Trình Cung đột nhiên dở chiêu Thuần Ma Sát nửa thật nửa giả, giờ lại sử dụng Thiên Cương Địa Sát trận để đối kháng, sức mạnh sử dụng vẫn chưa tới một nửa sức mạnh trong cơ thể.
Còn Thiên Cương Địa Sát Trận dưới sự cố tình khống chế của hắn, trên dẫn khí thiên cương, dưới dẫn khí địa sát, dần dần ngưng tụ lại, Trình Cung không ngừng dựa vào sức mạnh bản thân, đè nén chúng vào trong. Chỉ để một phần nhỏ khí thiên cương địa sát vận hành Thiên Cương Địa Sát Trận thôi, nhưng uy lực của Thất Huyền Kiếm Trận ngày một gia tăng, áp lực của Trình Cung cũng ngày một lớn.
- "Thứ bảo tàng có thể khiến Phó giáo chủ Man Thần Giáo dẫn đại quân đến cướp đoạt, bổn Đại Thiếu không tin ngươi không động lòng, ngươi càng động lòng càng tốt, đến chừng ngươi càng lún càng sâu, đến lúc uống thuốc rồi đây."
Trong lòng Trình Cung thầm nghĩ, rồi đột nhiên bộc phát một luồng sức mạnh, Thiên Cương Địa Sát Trận vốn dĩ chỉ dùng sức mạnh mười rồng để thúc đẩy, thoáng chốc sức mạnh đã lên đến hai mươi rồng, mà uy thế của Thiên Cương Địa Sát Trận cũng tăng lên rất nhiều.
- Vùng vẫy trước khi chết, dựa vào ngoại lực kích thích sức mạnh, xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu.
Cảm thấy sức mạnh đột ngột bùng phát, Phùng Lăng lạnh lùng cười một tiếng, trực tiếp gia tăng thêm sức mạnh.
Loại đan dược này vừa uống vào, hoặc sẽ mượn sức mạnh đột ngột bùng phát của vật khác, nếu là để tháo chạy thì có lẽ hữu dụng hơn, nhưng lúc này hắn đã rơi vào Thất Huyền Trận của mình, giờ uống thứ thuốc này vào, chỉ trở thành vùng vẫy vô ích mà thôi.