Nếu đổi lại là người khác, đang nghĩ chuyện nhập tâm, bất thình lình nghe thấy tiếng người khác nói chuyện thì nhất định sẽ giật mình nhảy dựng lên hoặc thót tim, cũng chẳng phải vì giọng nói của đối phương như thế nào, mà là do bản thân quá nhập thần nên mới như thế. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Trình Cung, Đông Phương Linh Lung chỉ hơi ngạc nhiên một chút, tiếp đó lại trở lại bình thường, thậm chí nàng ta cũng chẳng buồn giải thích vì sao mình lại ở trong phòng ngủ của Trình Cung.
- Xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trình Cung đi đến bên cạnh Đông Phương Linh Lung, cảm thấy hôm nay Đông Phương Linh Lung có điều gì đó rất bất thường.
- Ta e rằng ta không thể quản Đan Thần Phủ trong một khoản thời gian sắp tới, ta vừa nhận được tin, phải về nhà một chuyến. Ta đã trì hoãn lâu lắm rồi, lần này bất luận thế nào cũng phải trở về một chuyến, trong nhà xảy ra một số chuyện, chậm nhất là hai tháng nửa phải lên đường rồi.
Phải rời khỏi đây ư, Trình Cung vừa nghe trong lòng liền trùng xuống, bình thường lu ba lu bu chẳng có thời gian tâm sự, nhưng giờ phối hợp với Đông Phương Linh Lung càng lúc càng hợp gơ, tay bắt tay dạy Đông Phương Linh Lung, mà cũng chính bởi có nàng, rất nhiều đan dược cũng chẳng cần mình bận tâm.
Điều quan trọng nhất là, cảm giác lúc bên nàng ta, rất tốt, rất tốt.
Trong nhà có chuyện, cũng đâu thể nói không cho người ta về được, nhưng bản thân nàng cũng nói đã kéo dài lâu lắm rồi, xem ra nàng ấy không muốn về, nhưng nàng lại nói lần này cần phải về, bà mẹ, chuyện này thật phiền phức nha.
- Ừm, là chuyện gì vậy, có thể nói ra không? Xem ta có thể giúp gì được cho nàng không?
Trong đầu Trình Cung nghĩ rất nhiều, nói để nàng đi thì thật không nỡ, nói không đồng ý thì người ta có quyền về nhà mà, hơn nữa có nói thêm gì khác hình như cũng có chút không phải.
- Phụ thân ta sắp xuất quan rồi, cho nên ta phải trở về một chuyến.
Móa, trong lòng Trình Cung thầm chửi một tiếng, tiêu rồi, lần này khỏi mơ mà ngăn với cản luôn.
- Về nhà mẹ một chuyến rất bình thường thôi, hai tháng phải không, trong vòng hai tháng ta chắc chắn sẽ về đến đây, đến lúc đó ta sẽ cùng đi với nàng về nhà.
Trình Cung cũng nào phải là chính nhân quân tử gì cho cam, trước kia bởi vì Đông Phương Linh Lung quá lạnh lùng, tuy giữa hai người đã xảy ra khá nhiều chuyện, nhưng mải vẫn không có tí tiến triển nào. Trình Cung cũng ôm đờm nhiều việc, suốt khoản thời gian cũng chẳng thể quản nhiều, lúc này Đông Phương Linh Lung nói muốn rời đi, mặc dù chỉ là về nhà một chuyến, cũng khiến Trình Cung ý thức được mối nguy, Trình Đại Thiếu là ai chứ, về nhà trực tiếp biến thành về nhà mẹ, thế là ý nghĩa khác liền.
Lúc này, Đông Phương Linh Lung chậm rãi xoay người lại, vấn mặc bộ đồ trắng như tuyết, nhưng trong khoảnh khắc nàng xoay người lại, trong mắt nàng tràn ngập sự vui sướng, trên mặt còn mang theo một tia nụ cười.
Đây không còn là nụ cười mỉm nhỏ nhắn xinh xắn nữa, tuy rất nhạt, nhưng lại khiến người ta như tắm trong gió xuân, có cảm giác xuân về khắp trời, vạn vật hồi sinh, tràn đầy sinh khí và hy vọng.
Wow, đẹp quá đi!
- Nàng thế này là đang khiến ta phạm lỗi đấy nhé!
Trình Cung cố tình cười đểu, bộ dạng của một con sói háo sắc chuẩn bị động thủ.
- Người phạm lỗi còn ít sao?
Nụ cười nhạt thoáng cái là qua, Đông Phương Linh Lung mặc áo trắng như tuyết, thanh lịch như tiên tử chẳng buồn né tránh mà nhìn thẳng về phía Trình Cung.
*** , *** !!
Ý này quá ư rõ ràng, nếu còn không hiểu nữa, Trình Đại Thiếu quả thật chẳng bằng cầm thú à.
- Hai tháng phải không, thế thì chúng ta tiền trảm hậu tấu, hai tháng sau ta cùng nàng về nhà cầu thân.
Trình Cung chẳng nói thêm lời nào, trực tiếp đi qua đó một tay bế Đông Phương Linh Lung lên, đi thẳng về phía giường ngủ.
Trình Cung có thể cảm nhận được rõ rệt, ngay lúc bản thân bồng Linh Lung lên, thân hình nàng ta khẩn trương hẳn, nhưng chẳng có ý định chạy hoặc chống trả. Trong lòng Trình Cung cũng coi như đã có quyết định triệt để, chỉ có điều đối với một tên bại gia tử, ăn chơi liêu lỏng như mình, bản thân Trình Cung cũng cảm thấy có chút không đủ điểm. Không ngờ để Linh Lung tự mình vì chuyện sắp về nhà, mà trực tiếp chạy qua đây thế này, thật bại. Ây dà, đáng ra chuyện như vậy phải để bản thân mình chủ động mới phải!!
Tự mình kiểm điểm một cái, lần sau tuyệt đối không được phạm lỗi nữa! Làm sao có thể tái diễn cảnh tượng kiếp trước, chỉ biết cắm đầu luyện đan, tu luyện thôi, một người đẹp hoàn mỹ bên cạnh thế này, sao mình có thể làm ngơ quên lãng được nhỉ?
Trình Cung hiện giờ rất đỗi vui mừng, hỏa khí dâng trào, trong lúc vui sướng lại tự kiểm điểm mình, nếu để người khác biết trong lòng hắn lúc này đang nghĩ gì, phỏng chừng sẽ có khá nhiều người bị kích động muốn đi tự vững, người gì thế này chứ!!
Tuy trước đó đã hôn qua rồi, cũng nhìn thấy cơ thể trắng muốt khi không mặc quần áo của Đông Phương Linh Lung, nhưng đó đều là trong trường hợp đặc biệt, còn lúc này thì hoàn toàn trái ngược, giờ hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa còn sắp tiến vào cuộc tiếp xúc thân mật không khoản cách nữa.
Cho dù chỉ cảm nhận qua lớp áo trên người Đông Phương Linh Lung, nhưng cũng đủ khiến Trình Cung rạo rực lửa tình.
Nhẹ nhàng đặt Đông Phương Linh Lung lên giường, cơ thể Trình Cung cũng chuẩn bị tư thế leo lên theo.
Sắc mặt của Đông Phương Linh Lung tuy không có biến đổi nhiều, nhưng hơi thở thì rõ ràng gấp gáp vô cùng, bất chợt nàng đưa tay, thoáng chốc đã dùng tay ấn vào ngực của Trình Cung, ngăn chừng Trình Cung đang muốn lên giường kia.
Bà mẹ, không phải chứ, đến nước này không lẽ còn có biến cố ư!!!
Đông Phương Linh Lung hơi cắn môi, dùng ngón tay chỉ chỉ cửa sổ, lại nhìn nhìn về phía rèm cửa và cửa đầu giường.
Thì ra là cái này, Trình Cung đứng dậy, giơ tay bắt vào không trung một cái, cửa sổ trực tiếp bập cái đóng lại, thậm chí trực tiếp bị một luồng sức mạnh bao bọc, cho dù có gió xuất hiện cũng chưa chắc khiến nó mở toang ra được.
Tiếp đó hai ngón tay búng một cái thật kêu, tấm rèm treo trên giường liền buông xuống, chính lúc rèm giường chuẩn bị khép lại, Trình Cung còn nháy mắt với Đông Phương Linh Lung một cái, ý là, đợi huynh nhé, đến ngay đây, Trình Cung xoay đầu chuẩn bị đóng cả cửa.
Chính vào lúc này, bất chợt trông thấy một bóng người xoẹt cái xuất hiện trước cửa.
Thanh Xà Vương, Tần Vân Nhi!
Trình Cung ngơ người, móa, làm quái gì thế này.
Cho dù là hắn, với không khí hưng phấn ban nãy, cũng chẳng màng dùng thần niệm rà xét xung quanh, vì như thế cũng coi như bị phân thần rồi, thời khắc đẹp đẻ động lòng người như vậy, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý lao vào chứ.
Đoán chừng Đông Phương Linh Lung cũng như vậy, cho nên căn bản không chú ý đến là có người tiếp cận, nếu không cho dù là Lục Địa Thần Tiên, chỉ cần không phải đỉnh phong hay cảnh giới cao hơn Địa Anh tồn tại, cũng không thể tiếp cận Trình Cung mà hắn không hay không biết được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Mà lúc này trông thấy Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi có thể xuất hiện ở đây, điều này cho thấy nàng ta đã đột phá Nhân Anh Kỳ Lục Địa Thần Tiên thành công rồi, nhưng giờ Trình Cung nào còn tâm trí đâu mà lo lắng nàng ta có đột phá hay không?
Đây là lúc nào chứ, núi lửa sắp hun trào rồi này, sao có thể bị gián đoạn được.
Ngay lúc Trình Cung bị Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi đột ngột xuất hiện làm cho ngơ ngác, điều khiến Trình Cung bất ngờ hơn nữa đã xảy ra.
Nàng Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi này vừa bước vào, hai tay bộp một cái liền đóng cửa lại, tiếp đó hai tay trực tiếp động đậy bên ngoài, quần áo trên người nàng chớp mắt đã tụt cả xuống đất, người đạt đến cảnh giới thế này, muốn làm chuyện này đương nhiên là quá dễ dàng rồi.
Trong mắt nàng ta, toát ra một sự kiên quyết như chết, cơ thể thì cứng đờ vì khẩn trương, nhưng nháy mắt đã nude ngay trước mặt Trình Cung.
- Ơ…..
Trình Cung vốn dĩ muốn trách móc Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi tại sao lại đến không đúng lúc, làm quấy nhiễu cuộc vui của hắn, muốn đuổi nàng đi, nhanh và lập tức. Nhưng lời tới ngay cửa miệng, lập tức bị động tác của Tần Vân Nhi làm cho á khẩu tại chỗ.
Thân hình lồi lõm đúng chỗ, luồng sức mạnh đặc biệt bao quanh do vừa nâng cấp lên Lục Địa Thần Tiên mà có, chỉ có điều toàn cơ thể vẫn toát nên cảm giác băng hàn giá lạnh, hơn nữa bộ dạng của nàng cứ như đang bước lên quảng đường gia hình vậy.
Đây là cái gì với cái gì vậy nè, mẹ kiếp, hôm nay quả thật Trình Cung ngu người rồi.
- Ầm…
Chính vào lúc này, bất chợt có một tiếng ầm ầm vang lê, cả căn phòng như đang run rẫy.
Trình cung không cần kéo rèm giường ra, thần niệm khẽ động cũng biết ngay là có chuyện gì xảy ra, một bên của giường là bức tường, nhưng lúc này trên bức tường ấy đã xuất hiện thêm cái lỗ bự trảng, còn Đông Phương Linh Lung lúc nãy còn nằm trên giường, giờ đã sớm bóc hơi mất tăm.
- A!
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi vốn dĩ kiên nghị, thế mà lúc này cũng bị giật mình, một người lạnh lùng như nàng vì tâm trạng như sắp lên pháp trường bị hành hình, cũng cẳn bản không dùng thần niệm dò thám trước, đồng dạng chẳng biết trong phòng Trình Cung có người.
Trong lúc kinh hoảng, một luồng ánh sáng màu xanh nhanh chóng bao trùm cơ thể.
- Háo sắc….
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi dùng ánh mắt chấn kinh nhìn Trình Cung, đồ háo sắc, đây tuyệt đối là tên háo sắc siêu cấp, trong phòng hắn không ngờ lại có người con gái, chỉ có điều cô nàng này quá nhanh, thần niệm cũng quá mạnh, không ngờ ngay cả mình cũng không ấn định liền bỏ đi rồi.
Ai dà, Trình Cung vuốt mặt một cái, tiếp đó lại chỉ về phía Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi, không biết nói gì cho phải, móa, lão tử mà háo sắc, nàng phá hoại chuyện tốt của lão tử ta còn chưa bắt tội nàng đó.
Trong lòng Trình Cung lúc này cũng tức lắm, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ, bây giờ đi tìm đoán chắc ngay cả cái bóng của Đông Phương Linh Lung cũng tìm không thấy.
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao, hừ, muốn thì mau lên đi.
Nhìn biểu hiện khó chịu, đau khổ của Trình Cung, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi căn bản không tin, diễn tuồng, xem ngươi còn có thể diễn đến mức nào, nàng ta nhắm mắt lại lớn tiếng nói.
Hỏa khí của Trình Cung cũng sắp bùng phát đến đỉnh điểm rồi, hai mắt cũng đỏ ao rồi, không còn cách nào khác, huyết khí quá hung hãn rồi.
Nhưng Trình Cung rất nhanh liền ý thức được có điều không đúng, nhìn bộ dạng Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi đâu phải giống như đến để lôi kéo dụ dỗ mình, nhìn bộ dạng như lên pháp trường của nàng ta, hẳn là bị ép buộc, càng cộng thêm lời nói của nàng có vấn đề nữa.
Mà nàng ta vừa đạt đến Lục Địa Thần Tiên, sao tự dưng khi không lại chạy đến chỗ mình làm gì.
Hơn nữa vừa rồi tuy chỉ nhìn qua một lượt, nhưng Trình Cung có thể khẳng định, cô nàng Tần Vân Nhi này vẫn còn là trinh nữ, căn bản chưa từng trải chuyện nam nữ. Trên thực tế, điều này không cần nhìn cũng biết, Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi cứ như đóng băng vậy, ai mà không biết, người nào có ý đồ xấu với nàng đều bị nàng ta cho thăng thiên đấy thôi.
- Nói, ai bảo nàng đến đây?
Trình Cung kiềm nén dục vọng hỏi tới.
- Ngoại trừ ngươi còn ai vào đây, ngươi để người huynh đệ của ngươi thông báo cho ta trước khi vào thành, vừa rồi gã còn hỏi ta đã đến chưa nữa, hứ.
Giả vờ, còn giả vờ nữa, ta xem ngươi có thể giả vờ đến khi nào.
Trong lòng Tần Vân Nhi rất khinh bỉ, đã bộ dạng này rồi còn giả vờ chính nhân quân tử gì nữa.
Sắc Quỷ, lúc này Trình Cung mới hiểu ra, là ai đã phá hỏng chuyện tốt lành của mình, cái tên tiểu tử chết bầm này.
- Nàng đột phá Nhân Anh Kỳ Lục Địa Thần Tiên rồi phải không?
Trong lòng Trình Cung thầm chửi Sắc Quỷ, đồng thời cũng hỏi Tần Vân Nhi.
- Nhân Anh Kỳ tầng năm.
Thanh Xà Vương Tần Vân Nhi có điều không hiểu, Trình Cung rốt cục đang muốn làm gì đây.
- Tốt lắm, giờ nàng xuống thao trường lớn nhất đợi ở đó, chốc nữa ta sẽ qua đó.
Trình Cung nói xong, thân thể trực tiếp xông phá trần nhà bay lên không trung:
- Sắc Quỷ, cút ra đây ngay cho Đại Thiếu.
- A……
Bàn Tử đang ăn đồ, thấy bọn Đại Thúc huấn luyện thuộc hạ, bất chợt lại tham dự một cái, nghe Trình Cung kêu lên bèn tay chân bủn rủn, thức ăn cũng rớt cả xuống đất, lập tức ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi:
- Móa, Đại Thiếu đang phát điên kìa, tên Sắc Quỷ này rốt cục đã làm trò gì rồi, chẳng lẽ đá vào cậu em của Đại Thiếu ư?