Đan Thần


Nhưng Trình đại thiếu dù sao cũng là người của hai thế giới, hơn nữa hắn vẫn có một tia lực lượng cuối cùng, đó chính là Hư Không Âm Dương Đỉnh, cộng thêm cũng không cảm nhận được sát kí, người này ngược lại khiến hắn rất hiếu kỳ.

- Con đường phía trước Hỗn Độn, vậy thì bổ ra một con đường, Thiên địa đều mở như vậy cả, con đường kia của ngươi thì coi là gì chứ. Ngươi nói ta và ngươi là bạn đường, ta ngược lại muốn xem một chút, là đường nào giống nhau?

Trình Cung nhìn trung niên nhân này, cũng nói thiên cơ với hắn.

- Thông thiên chi lộ bổ thế nào.

- Không sợ trời không sợ đất, thiên hạ to lớn lão tử lớn nhất, thông thiên chi lộ vì sao không thể bổ?

- Con kiến lay cây, giọt nước cũng dám xưng biển, Thiên địa há có thể bị tiết độc.

- Giọt nước đã là biển, một thế giới là một giọt, con kiến vì sao không thể lay cây, Thiên địa sao lại có cách nói tiết độc chứ, tồn tại đã có lý, Thiên địa tồn tại, tiên tồn tại, người tồn tại, vạn vật tồn tại, thiên lộ tồn tại, đều là thiên lý.

Đông Phương Ngọc Sanh ở một bên ngây dại, bọn hắn. . . Bọn hắn đang làm gì đó, bọn hắn. . . bọn hắn đang nói gì thế.

Bọn hắn nói gì Đông Phương Ngọc Sanh hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng vậy cũng không sao, mấu chốt là sao lại đột nhiên biến thành như vậy chứ, trong ấn tượng của Đông Phương Ngọc Sanh, người này hoặc là cản trở, hoặc là sẽ trợ giúp bọn hắn rời đi, giờ lại như vậy.

Hai người càng nói càng nhanh, càng về sau trong đầu Đông Phương Ngọc Sanh cơ hồ đã không thể suy nghĩ xem bọn họ đang nói gì nữa.

Một phút đồng hồ. . .

Nửa canh giờ. . .

Một canh giờ. . .

Ba canh giờ. . .

Thời gian từ từ trôi qua, Đông Phương Ngọc Sanh cũng bắt đầu có chút đứng ngồi không yên rồi, vạn nhất có biến cố gì thì làm sao đây, trước kia tỷ phu đã cường điệu phải tốc chiến tốc thắng, trộm không thành chỉ cần phát hiện thì dù đoạt cũng phải cướp đi. Hiện giờ lại thế này, người ngược lại đã trộm về rồi, kết quả là giờ tỷ phu vậy mà đã ngồi nói chuyện với người kia cả ngày.

Không đúng, trạng thái này của bọn hắn, cảm giác ngược lại rất giống như đàm kinh thuyết đạo như trong sách cổ ghi lại.

Trong nháy mắt chín canh giờ đã qua, trong chín canh giờ này Đông Phương Ngọc Sanh giống như đã qua một năm dài dằng dặt, rốt cục, lời của Trình Cung và trung niên nhân kia cũng đã dần chậm lại. Mà lời bọn hắn nói, cũng cuối cùng từ những chủ đề huyền diệu khó giải thích, không hiểu thấu kia, chuyển đến chủ đề mà Đông Phương Ngọc Sanh có thể nghe hiểu.

- Trình Cung.

- Đông Phương Kim Đan.

- Ha ha. . .

Hai người giống như là bằng hữu lần đầu quen biết rất nói chuyện rất hợp ý, nói chuyện xong liền báo ra họ tên, sau đó đồng thời cười to.

- Thủ tịch thái thượng trưởng lão! !

Đông Phương Ngọc Sanh lập tức trừng lớn mắt, không dám tin nhìn vị trước mắt này dĩ nhiên là thủ tịch thái thượng trưởng lão của Đông Phương gia tộc. :

Phải biết rằng thủ tịch thái thượng trưởng lão của Đông Phương gia tộc phi thường nổi danh, hắn là siêu cấp thiên tài nổi danh, sau đó lại là cường nhân bế quan nổi danh, trở thành thủ tịch thái thượng trưởng lão đã mấy nghìn năm, thay đổi rất nhiều đời gia chủ, xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đa số thời gian của hắn đều ở trong bế quan.

- Cũng may ngươi không phải là địch nhân, nếu không hôm nay phiền phức của ta lớn rồi, nói thật, lần đầu tiên đàm kinh thuyết đạo với người khác lại có thể khiến thần niệm của ta đột phá như vậy, cám ơn!

Trình Cung ôm quyền cảm tạ, bởi vì vừa rồi trong quá trình giảng kinh luận đạo với Đông Phương Kim Đan đã khiến hắn giải đáp được một vài vấn đề vẫn một mực nghiên cứu ở kiếp trước, thần niệm hắn ở kiếp trước chưa từng được thông suốt, ở kiếp này vậy mà được giải khai rồi.

Thần niêm của Trình Cung khôi phục rất nhanh còn không nói, so với kiếp trước còn tăng lên được một chút nữa, giờ phút này đã khôi phục đến trạng thái Thiên Anh đỉnh phong, tốc độ này quả thật rất nhanh, so với lúc trước khi Trình Cung tu luyện bảy tháng trong Vạn Ma Lôi Trì, mượn nhờ các loại ngoại lực để khôi phục còn nhanh hơn nhiều. Quan trọng nhất là còn chỗ tăng lên, một vài vấn đề ở kiếp trước không có đáp an vậy mà giờ đều được giải đáp.

- Như nhau, như nhau cả, người nói cảm tạ phải là ta, nhưng tiếc là ta có trở ngại còn chưa được rõ, nếu không lần này trao đổi ta có thể đột phá được rồi.

Đông Phương Kim Đan rất bất đắc dĩ lắc đầu.

Trình Cung vốn muốn hỏi một chút nhưng lại đột nhiên nghĩ đến Vân Long gọi Đông Phương Kim Đan tới, hắn khoát tay, Vân Long đang hôn mệ đã xuất hiện ơ giữa hai người, Trình Cung cười không nói lời nào nhìn Đông Phương Kim Đan.

- Ta và hắn có chút duyên phận, ở kiếp trước ta cũng là Long thu chi thân đắc đạo, còn có được năng lực thôn nguyên phệ pháp. Không nghĩ tới ở kiếp này vậy mà có thể nhìn thấy tiểu bối Long Thu ở chỗ này, thấy hắn coi như có chút tuệ căn nên đã giúp hắn một phen, thuận tiện khiến hắn thoát ly khỏi sự khống chế của Đông Phương Thiên Bá, cho nên hiện giờ hắn mặt ngoài là trợ giúp Đông Phương Thiên Báo, nhưng trên thực tế là giúp ta làm việc.

Đông Phương Kim Đan cũng thẳng thắn.

Ở kiếp trước? Long Thu chi thân, tịch thái thượng trưởng lão đang nói gì thế?

Đông Phương Ngọc Sanh hiện giờ không hiểu ra sao, chẳng lẽ bọn hắn lại muốn giảng kinh thuyết đạo sao, sao lại bắt đầu nói chuyện khiến mình nghe không hiểu rồi.

- Thì ra là thế.

Trình Cung chợt nói:

- Trách không được phản ứng cuarh ắn cũng không lớn lắm, hắn có thể thông tri ngươi khi ta đã phong cấm, đoán chừng đạo kim sắc thần niệm kia cũng là ngươi để lại cho hắn a.

- Đúng vậy.

- Vậy thì không có vấn đề rồi, giao hắn cho ngươi đấy.

- Cái này ngược lại không cần, nên dạy ta cũng đã dạy hắn rồi, hơn nữa hắn khác với ta, ưu thích trận pháp hơn, ta thấy đại thiếu ở phương diện trận pháp cũng rất có nghiên cứu, không hề chênh lệch bao nhiêu so với Tiên nhân bình thường ở Tiên Giới. Hơn nữa Đông Phương Thiên Báo kia lại đang trở về, tin tưởng không quá nửa canh giờ nữa là có thể trở về chủ phong rồi, nếu để cho hắn phát hiện gia chủ đã mất tích, hắn cũng không cách nào giải thích được, mà ta lại không tiện ra mặt, về sau phải làm phiền đại thiếu chiếu cố hắn rồi.

Đông Phương Kim Đan giống như đang phó thác tiểu hài tử vậy, phó thác Vân Long trưởng lão này cho Trình Cung.

Một Long Thu đã sống gần vạn tuổi, còn có được tu vị Thiên Anh tầng thứ năm, nếu để cho người khác biết được hắn bị đưa cho người khác chiếu cố như tiểu hài nhi như vậy, nhất định sẽ bị hù chết mất.

Hắn cũng đã như thế, có thể phó thác hắn ra ngoài, còn người được phó thác nữa, có lẽ hẳn rất mạnh a?

Trình Cung cười nói:

- Ha ha, ta ngược lại nhặt được tiện nghi, về sau có thêm tay chân miễn phí rồi.

- Lấy quan hệ của các ngươi, sau này Đông Phương Suất truyền vị trí gia chủ cho hắn, ngươi cũng phải xuất lực a.

Đông Phương Kim Đan chỉ chỉ Đông Phương Ngọc Sanh, đồng thời khoát tay, lại là một đạo kim quang đã đánh vào Vân Long thân thể ở trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui