Trong trung tâm mua sắm lớn nhất trung tâm thành phố, một đứa trẻ đi mua sắm một mình sẽ rất dễ bị chú ý, đặc biệt nếu trẻ vẫn đang nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Các nữ nhân viên quầy hàng hai bên đều đứng ở cửa, ánh mắt đều bị cậu bé ăn mặc chỉnh tề này hấp dẫn, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
Lại có một bậc cha mẹ bất cẩn nữa dám vứt bỏ đứa con xinh đẹp như vậy.
Cậu bé trông khoảng 4 tuổi.
Tóc được cắt cao quá tai, để lộ vầng trán trắng trẻo và có làn da trẻ con đặc trưng của trẻ em.
Nhóc mặc một bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, có in logo của một thương hiệu nổi tiếng ở ngực trái, sau lưng đeo một chiếc cặp học sinh nhỏ màu đen trắng, trên mông và hai bên dính đầy bụi màu nâu.
Ở góc dưới bên phải của cặp sách có ba ký tự thẳng được viết ở đó, cho biết tên chủ nhân của nó.
-- Thời Hòa Ngộ.
Thời Hòa Ngộ bước đi không nhanh lắm, trong cặp sách dường như có thứ gì đó rất nặng, cũng không có dấu hiệu bị đánh bật.
Nhóc cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác không phù hợp với lứa tuổi của mình.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, Thời Hòa Ngộ nhận ra điều gì đó, nhóc lặng lẽ bước nhanh hơn và đi theo một người phụ nữ lạ cách đó không xa.
Nhìn từ xa, họ giống như mẹ con.
Nhân viên bảo vệ được gọi cách đó hàng chục mét dừng lại, bối rối nhìn chằm chằm vào vị trí đó một lúc.
Không phải mẹ của đứa trẻ đang ở ngay phía trước sao?
Nghĩ chị bán hàng đã hiểu lầm, nhân viên bảo vệ đợi một lúc mới xác nhận đứa trẻ đã đi theo người lớn rồi mới quay lại vị trí của mình.
Ở cuối con đường, Thời Hòa Ngộ tận dụng vóc dáng nhỏ bé của mình, lặng lẽ trốn vào điểm mù trong tầm nhìn của người phụ nữ, giả vờ đi cùng cô.
Nhóc biết rằng trẻ con sẽ không thu hút sự chú ý nếu không đi theo người lớn.
Đi qua một góc, Thời Hòa Ngộ cảm thấy phía sau sẽ không có người nhìn thấy mình, liền quay người chạy về phía thang máy, ấn mũi tên hướng lên, chuẩn bị trốn xuống tầng nơi có ít nhân viên bảo vệ.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng và đi xuống với tốc độ rất chậm, Thời Hòa Ngộ liếc nhìn chiếc đồng hồ thông minh lộn xộn của mình cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Nhóc thở dài nhẹ nhàng, như thể đang thực hiện một trò ảo thuật.
lấy từ trong túi của mình ra một cuốn sách.
Bìa cuốn sách được làm bằng màu nước hồng và xanh lam, trên đó vẽ một ngôi sao lấp lánh, phía trên có viết tựa đề cuốn sách -"Gửi đến bạn, người tỏa sáng như một ngôi sao".
Nếu có người lớn có mặt vào lúc này, nhất định chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là tiểu thuyết lãng mạn, nhưng Thời Hòa Ngộ mới 4 tuổi sẽ không thể hiểu được điều này.
Mặc dù từ nhỏ nhóc đã thông minh và biết số từ nhiều hơn gấp đôi so với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng nhóc vẫn bối rối nhìn 10 từ hiện giờ.
Gửi đến bạn, người tỏa sáng như một ngôi sao? Ý là có người đến trên ngôi sao hở?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thời Hòa Ngộ đầy vẻ bối rối.
Cách đây không lâu, nhóc còn tự hào vì biết từ "Diệu", nhưng bây giờ nhóc lại ảo não không thôi.
Nhóc luôn không muốn thừa nhận mình là một đứa trẻ, điều này khiến nhóc muốn lớn lên ngay lập tức.
Giá như nhóc trưởng thành, nhóc có thể nghĩ ngay ra cách đi tìm cha mẹ, thay vì phải lang thang ở nơi xa lạ như bây giờ và nơm nớp lo sợ bị bắt đi.