Không đúng, cũng không hẳn là hoàn toàn xa lạ.
Thành phố vẫn là thành phố nhóc sống, nhưng nó giống thời đại công nghệ mới bắt đầu phát triển như mẹ nhóc đã kể hơn.
Thời Hòa Ngộ nhớ rất rõ những gì mẹ từng kể cho nhóc trước khi đi ngủ.
Vì vậy nhóc tin chắc, nếu là cùng 1 thế giới, nhất định mẹ sẽ ở đây.
Thời Hòa Ngộ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhóc chỉ nhớ rằng mình đột nhiên cảm thấy chóng mặt trong vài giây và ngất xỉu trên bãi cỏ, đến khi nhóc tỉnh dậy và bò ra khỏi bãi cỏ, khung cảnh trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Hòa Ngộ không thể mô tả những thay đổi cụ thể.
Có lẽ là trên đường phố có ít màn hình điện tử hơn, các tòa nhà ngắn hơn và trang phục của người qua đường thay đổi từ quần áo mùa thu sang áo khoác dày chỉ mặc vào mùa đông.
Khi đó, Hòa Ngộ đứng trong cơn gió lạnh gào thét, hút từng dòng nước trong veo chảy xuống mũi, bàng hoàng nhìn cảnh tượng kỳ lạ này hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
Làm thế nào mọi thứ có thể đột nhiên trở nên khác biệt?
Đợi đã, có vẻ như có một điều không hề thay đổi.
Nhóc buông cuốn sách đang ôm chặt trong tay ra, dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve tựa sách trên đó.
Đây là cuốn sách mà Thời Hòa Ngộ đã nhặt được trước khi ngất đi.
Sau đó, nhóc đã đến đây.
“Đing” 1 tiếng, thang máy mà Thời Hòa Ngộ chờ đợi từ lâu đã đến.
Trong đó đầy rẫy những người lớn cao hơn nhóc rất nhiều.
Họ lần lượt đi xuống từ thang máy, ánh mắt đều đổ dồn vào Thời Hòa Ngộ đang cầm một cuốn sách.
Thời Hòa Ngộ cúi đầu, phớt lờ ánh mắt dò xét trên người mình, một lần nữa cảm thấy chán nản với thân phận trẻ con của mình.
Nhóc cảm thấy bây giờ mình không còn giống con người nữa mà giống chú khỉ nhỏ trong vườn thú để người ta ngắm nhìn.
Khi tất cả mọi người trong thang máy đều bước ra ngoài, Thời Hòa Ngộ cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên, di chuyển đôi chân ngắn ngủn bước vào thang máy, nhanh chóng dùng ngón tay chọc vào nút đóng cửa, sau đó tùy ý ấn nút trên cùng.
Nhấc cuốn sách lên lần nữa, Thời Hòa Ngộ không còn dừng lại ở trang bìa nữa mà lật sang nhìn ở trang thứ năm, trên đó có hai chữ được khoanh tròn bằng bút đen.
Hạng Giản, đây là tên của mẹ nhóc.
Mà trên cùng một trang, từ thứ hai được khoanh tròn màu đen là tên của một địa điểm có tên là "Quảng trường Lam Ương", nơi nhóc đang ở hiện tại.
Đồng hồ cũng bị hỏng và việc định vị không thể sử dụng được.
Thời Hòa Ngộ phải dựa vào việc hỏi đường để đến được nơi duy nhất mà nhóc biết trong sách.
Nhóc đang mặc quần áo mùa thu, nếu ở bên ngoài lâu sẽ lạnh lắm, thế là nhóc đi vào trung tâm mua sắm bật điều hòa một lúc lâu mới cảm thấy tỉnh táo được một xíu..
Còn có một lý do quan trọng nhất khác khiến nhóc đến đây.
Nơi này và tên mẹ nhóc xuất hiện trên cùng một trang.
"Nữ diễn viên Hạng Giản...!đã đắc tội phía nhà đầu tư khi tham gia buổi tiệc xã giao của đoàn làm phim...!Chán nản đi ngang qua quảng trường Lam Ương giải sầu.”
Thời Hòa Ngộ đọc nội dung trang đó không được trôi chảy cho lắm, thậm chí còn phát âm sai liên tiếp.
Khi gặp phải từ không biết, nhóc chỉ đọc một nửa.
Mặc dù nhóc biết rất nhiều từ nhưng rất khó để nhóc có thể thông thạo đọc một cuốn sách không có bính âm ghép vần.
Dù Thời Hòa Ngộ có sớm phát triển đến đâu, nhóc cũng sẽ không bao giờ có thể hiểu được một số từ mà chỉ người lớn mới có thể hiểu được.