Ví dụ, từ “đỉnh lưu”' xuất hiện ở trang trước, hoặc từ 'nữ minh tinh' ở trang này.
Nhóc biết tất cả các từ, nhưng nhóc không hoàn toàn hiểu được nghĩa của nó.
Cửa thang máy mở ra, Thời Hòa Ngộ cất cuốn sách lại vào túi khi bước ra ngoài, thông tin mà cuốn sách có thể mang đến cho nhóc không chỉ là nhìn thấy tên mẹ nhóc mà còn đưa nhóc đến quảng trường Lam Ương.
Ngoại trừ chuyện đó thì chẳng còn công dụng nào khác nữa.
Ở tầng này không có nhiều người như ở tầng dưới, Thời Hòa Ngộ tránh người qua đường, đi dọc theo cửa hàng được khoảng trăm mét, cũng không biết nhóc nhìn thấy gì, đột nhiên dừng lại.
Trước mặt Thời Hòa Ngộ là rạp chiếu phim ở cuối tầng.
Nó bao phủ một khu vực rất rộng lớn, ở vị trí dễ thấy nhất bên ngoài là một tấm poster phim có in hình tĩnh của nhân vật chính.
Thời Hòa Ngộ ngửa đầu lên nhìn tấm poster.
Nhóc tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí còn không cẩn thận đánh rơi chiếc cặp sách nhỏ trên tay xuống đất.
Sau khi háo hức tiến lại gần tấm poster vài bước, Thời Hòa Ngộ đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên cao quá đầu, cố gắng chạm vào khuôn mặt của người trên đó nhưng luôn trượt một khoảng cách rất lớn.
Nhóc vô thức lẩm bẩm, giọng nói trẻ con đầy bối rối..
"Đây là… cha? "
*
Nhà hàng ở trung tâm phố thương mại hầu như ngày nào cũng đông khách, và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trong hành lang tầng cao nhất, Hạng Giản đứng giữa hai phòng riêng do đoàn làm phim đặt trước, đầu óc cô lúc này rất hỗn loạn, khả năng quản lý biểu cảm mà cô đã luyện tập mấy tháng trước gương đều bị hỏng.
Dù sao thì cô cũng là người mới vào nghề được hai năm, gặp sóng gió không nhiều.
Hạng Giản chăm chú nhìn thứ người đàn ông trước mặt đưa cho mình, trong đôi mắt đen trắng của cô hiện lên những cảm xúc khó hiểu, giống như thờ ơ cũng dường như tức giận.
Thứ trước mặt cô là một chiếc thẻ phòng khách sạn màu đen sẫm.
Hạng Giản rất quen thuộc với khách sạn đó, ra cửa quẹo phải chưa tới trăm mét, trước đây cô từng quay phim ở gần đó.
Tiệc tối, nhà đầu tư, đưa thẻ phòng, cộng thêm nữ diễn viên chính của tiết mục là cô đây, đáp án đúng là không còn gì rõ hơn nữa rồi.
Đây chẳng phải là quy tắc ngầm trong truyền thuyết à?
Hạng Giản có thể tưởng tượng ra ngay khi cô vừa rời khỏi phòng bao thì nhà đầu tư lập tức theo sau, những người còn lại thì đang suy nghĩ cái gì trong đầu… Đối với đám người già dặn kinh nghiệm như bọn họ mà nói, cho dù bị ngăn cách bởi một bức tường, vẫn có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Hơn phân nửa chính là chờ xem kịch vui chứ gì nữa.
Mẹ nó, thật là...!kinh tởm.
Lão đàn ông bụng phệ nồng nặc mùi rượu thấy Hạng Giản im lặng như vậy, bèn có chút không kiên nhẫn: “Anh đang nói chuyện với cưng đó, cưng điếc à? Anh bảo cưng này, giả vờ thanh cao cũng vô ích, dù sao thì cuối cùng cưng cũng sẽ phải đến tìm anh thôi, giữ lại chút thể diện cho bản thân đi.”
Dây thần kinh trên Thái Dương Hạng Giản giật giật, cô hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời quản lý đã cảnh báo cô trước khi tham dự bữa tiệc: Dù có chuyện gì xảy ra, trước tiên hãy kiềm chế cơn nóng nảy, lùi lại một bước sóng yên biển lặng.
Đây cũng là lý do tại sao cô có thể chịu đựng được cho đến bây giờ.
Hai năm qua, tính cách ngạo mạn của cô đã kiềm chế rất nhiều.
Cô biết bây giờ nếu trở mặt chẳng khác nào đắc tội với đồng tiền, đạo diễn muốn đổi vai cô chỉ là chuyện trong 1 phút 30 giây mà thôi.