Bây giờ đã qua giờ ăn, trong Trân Vị các cũng chỉ có vài khách hàng, mà bên đối diện vẫn đang buôn bán sôi nổi.
Tiểu nhị vốn đang nhàm chán đến ngủ gật nhìn thấy có một bóng người lắc lư trước cửa, lập tức tươi cười nhiệt tình chào đón: "Khách quan muốn dùng gì đây?"Lại gần mới phát hiện đó là một bé gái ốm yếu gầy tong teo, nụ cười trên môi giảm đi hơn phân nửa, bé gái này mặc một bộ quần áo vừa mỏng manh lại còn vá víu, nhìn đã biết hoàn cảnh trong nhà không tốt.
Tiểu nhị thở dài, nhưng cũng không nói ra bất kỳ lời ác ý nào đuổi Mạch Tuệ đi, hắn ta ném miếng giẻ qua vai, đi vào lại.
Mạch Tuệ vội vàng gọi hắn ta: "Tiểu nhị ca đừng đi vội, ta đến bán công thức nấu ăn, có thể làm cho ngươi kinh doanh áp đảo bên kia.
"Tiểu nhị quay đầu lại: "Ngươi nói mớ gì vậy, người ta là đầu bếp đến từ kinh thành, ngươi chỉ là một cô thôn nữ thì biết cái gì?"Mạch Tuệ giơ năm mươi chín đồng còn lại trong tay lên: "Cho ta thử một lần đi, nếu làm hỏng thì ta mua là được.
Nhưng nếu thành công thì các người có thể xoay mình mà, ngươi nghĩ lại đi.
"Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng và túi tiền căng phồng, tiểu nhị hơi do dự, nhưng chuyện này hắn ta cũng không thể làm chủ được, hắn ta đành bảo Mạch Tuệ đợi, sau đó quay đầu vào trong mời chưởng quầy ra.
Chỉ một lúc sau, chưởng quầy ra ngoài đưa Mạch Tuệ vào phòng trong nói chuyện: "Ngươi là đứa bé gái ăn nói ngông cuồng đó à?"Mạch Tuệ gật đầu không chút luống cuống, đặt túi tiền của mình lên bàn, chưởng quầy cầm nó lên ước lượng rồi thả xuống.
Chưởng quầy bình tĩnh lại, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Cũng chỉ chừng nửa lượng bạc mà thôi, nếu như nguyên liệu mà ngươi làm hỏng còn đắt hơn thế này thì sao?"Mạch Tuệ biết ông ta đang giả vờ không gấp gáp lắm, nếu ông ta thực sự không vội, nếu thật sự không gấp thì đã không để một tiểu cô nương như nàng vào đến đây.
Mạch Tuệ thẳng thừng liệt kê các nguyên liệu một cách lưu loát: "Mấy cái màn thầu nguội, một con gà nặng một cân, hai quả trứng, ông nói xem chừng đó bạc của ta có đủ mua không?"Đủ rồi, còn dư nữa.
Nhưng Ngũ chưởng quầy là ai, ông ta nhàn nhạt liếc nhìn Mạch Tuệ một cái, giọng điệu không mặn không nhạt nói: "Trông tiểu cô nương nhà ngươi cũng không dư dả gì, ta cho ngươi một cơ hội.
"Chỉ là giả vờ thôi.
Mạch Tuệ thầm nhổ trong lòng, đi theo tiểu nhị ra sau bếp, mấy đầu bếp cao lớn thô kệch lập tức nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
Mạch Tuệ nói: "Các vị đầu bếp có thể đi ra ngoài trước không?""Ngươi nói gì?"Tiểu nhị nhanh nhảu giải thích ngọn nguồn cho họ, ngay lập tức có một số người nhìn Mạch Tuệ với ánh mắt khinh thường không phục, ồn ào không chịu ra ngoài.
Tiểu nhị không còn cách nào khác đành phải mời Ngũ chưởng quầy đến, Mạch Tuệ ngây thơ nói: "Ta đến đây để bán công thức nấu ăn, hẳn là chưởng quầy phải hiểu quy tắc hơn ta chứ.
"Bé gái này trông cũng ra dáng lắm, Ngũ chưởng quầy muốn xem nàng có thể làm ra được gì nên đã đưa những đầu bếp ra ngoài đợi.
Mạch Tuệ đóng cửa thật kỹ rồi bắt đầu bận rộn, nghiền bánh bao nguội thành vụn, ướp thịt gà với hành, gừng, tỏi, rượu, sau đó dùng giấm và đường làm nước sốt.
Nhưng đáng tiếc là có không có bột ớt và thì là, nàng chỉ có thể làm nước sốt.
Sau khi làm nóng dầu trong chảo, Mạch Tuệ bắt tay vào làm món gà rán hoàn hảo mà nàng đã dày công nghiên cứu sau hàng chục lần thất bại ở nhà.
Món gà rán tưởng chừng đơn giản ai cũng có thể học được nhưng để làm sao cho lớp da giòn rụm, miếng thịt gà tươi ngon mọng nước và dậy mùi thơm thì vẫn phải bỏ ra rất nhiều công sức cân nhắc.
Chỉ chốc lát sau, một mùi thơm nồng đậm từ trong bếp bay ra, đó là một mùi thơm ấm áp mà họ chưa từng ngửi thấy, đừng nói đến tiểu nhị, ngay cả Ngũ chưởng quầy cũng cảm thấy thơm lừng.
Mấy đầu bếp cảm nhận từ mùi hương, xôn xao bàn bạc nhau cố gắng phân tích món ăn này.
Mùi hương thoang thoảng từ Trân Vị Các khiến mấy vị khách sắp vào Mãn Yến lâu đột ngột quay đầu lại tò mò đi sang bên này, hai mắt Ngũ chưởng quầy sáng lên, tiểu nhị lập tức nhiệt tình đến đón khách.
.