Mạch Tuệ nhặt hai củ ném vào trong cái bếp đang bùng lửa, sau đó bắt đầu quét tuyết trong sân, hôm nay thời tiết tốt, lên núi nhặt ít cành củi về phơi khô cũng có thể làm củi đốt.
Đột nhiên nàng nghĩ đến hôm nay vẫn chưa quẹt thẻ.
Vì thế thuận miệng nói một câu: “Quẹt thẻ…”[Quẹt thẻ thành công: Điểm nhận được x1.
]Mạch Tuệ ngây người, không phải chứ, bủn xỉn thế, lại chỉ cho có mỗi một điểm, lẽ nào sau này mỗi ngày đều chỉ có một điểm thôi sao?Tại sao bàn tay vàng của nàng lại kém như vậy.
Nhà bếp tỏa ra mùi thơm của khoai lang nướng, Mạch Tuệ đi qua, rút một cái chân bàn chưa đốt hết đào ra một củ khoai lang, bẻ một nửa, rót nước nóng rồi ăn, sau đó nhét phần còn lại vào bếp, mang công cụ ra ngoài cửa.
Mạch Tuệ đi đến cửa nhà thợ săn Tôn, gặp được thợ săn Tôn và hai đứa con tai của hắn ta đang định ra ngoài.
“Tôn đại thúc, ta mang giỏ rau của nhà ngươi qua trả lại cho ngươi.
”Thợ săn Tôn lớn lên thô kệch cao lớn, đặc biệt là một vết sẹo dài kéo từ lông mày đến mặt, thoạt nhìn trông lại càng dọa người hơn, nhưng Mạch Tuệ biết hắn ta là một người ôn hòa và hiền lành.
Thợ săn Tôn nở nụ cười, cao giọng bảo: “Ném ở cửa là được, Tuệ nha đầu, thúc với hai ca ca của ngươi định lên núi, ngươi có đi không?”Đôi mắt của Mạch Tuệ sáng ngời, lập tức đồng ý: “Đi, ta đang định lên núi nhặt cành cây, ở nhà không có củi đốt.
”Thợ săn Tôn nghe thế, quay đầu nói với Tôn Nhị Ngưu: “Đi, lấy cái rìu, chúng ta cũng chặt một ít.
”Tuy là mùa đông, rắn cũng đang ngủ đông nhưng trong núi sâu vẫn nguy hiểm, Mạch Tuệ đi theo bọn họ cũng an toàn hơn một chút.
Bốn người một đường đi vào sâu trong rừng rậm, Tôn Nhị Ngưu phụ trách bổ củi, thợ săn Tôn và Tôn Đại Ngưu thì đi vào sâu hơn để săn thú, Mạch Tuệ và Tôn Nhị Ngưu lẽo đẽo theo sau nhặt ít cành củi.
“Tuệ Nhi muội muội, ngươi không cần nhặt cành đâu, ta đã chặt giúp ngươi rồi.
” Tôn Nhị Nưu đột nhiên nói.
Mạch Tuệ nhìn hắn ta với vẻ khó hiểu, Tôn Nhị Ngưu lại bảo: “Củi lửa nhà chúng ta đủ dùng, cầm cái rìu lên đây cũng để thuận tiện giúp ngươi chặt một ít, tối qua cha ta nói chúng ta là hàng xóm, một cô gái như ngươi còn phải chăm hai đứa trẻ thật quá đáng thương, kêu chúng ta giúp đỡ các ngươi một chút.
”Mạch Tuệ nghe xong, trong lòng lại nhạt thếch như nước lã, một hàng xóm còn tốt với nàng như thế mà ông ngoại bà ngoại của mình lại đuổi bọn họ đi, đúng thật là…Mạch Tuệ thở dài bất đắc dĩ, quay đầu nói cảm ơn Nhị Ngưu với vẻ biết ơn xong, lại bảo: “Nhị Ngưu ca, ta đi xung quanh xem thử, lúc vừa rồi lên đây nhìn thấy dâu tằm mùa đông, ta đi hái một ít, lát nữa ngươi khát cũng có thể ăn.
”Nhị Ngưu cười sang sảng: “Giờ mới là đầu tháng mười hai, chỗ chúng ta không tính là rét đậm rét hại, gần đây thời tiết cũng thay đổi đột ngột mới có tuyết rơi mấy bận, đại khái là lứa quả dại cuối cùng rồi, ngươi đi đi, nhưng đừng đi xa.
”Mạch Tuệ gật đầu rồi đi về phía đông, quả nhiên trông thấy dâu tằm phủ một lớp tuyết mỏng, hái một nắm bỏ vào miệng, chỉ thấy ngọt lại hơi gai đầu lưỡi.
Mạch Tuệ hái rồi lại hái, không chú ý dưới chân, một chân giẫm hụt trượt dài xuống sườn núi, đầu óc choáng váng, cả người đau nhức, quả hái được cũng bị đè dập.
Mạch Tuệ ngẩng đầu, phát hiện đây là một rừng trúc, mà bên cạnh chỗ mình lăn xuống, vì có bụi cây chặn nên tuyết trên đất chỉ có một lớp mỏng, lộ ra một khe đất màu nâu, trong tuyết mỏng trên khe đất còn có một đầu nhú nhỏ.
Mạch Tuệ dụi mắt bò qua đó nhìn, lập tức kích động hẳn lên, là măng mùa đông!Nàng hết sức phấn khởi dùng chân đá văng lớp tuyết trên đất, không chỉ một chỗ mà đầu nhọn nhô lên của măng hoặc là khe nứt vẫn còn rất nhiều, tốt quá rồi, chắc chắn có thể đào được không ít măng mùa đông trong khu rừng trúc này!Vừa rồi ở bên trên bị cây cối và bụi cỏ che mất tầm nhìn, vậy mà lại không nhìn ra ở đây có rừng trúc.
Lối vào núi lớn cũng có một rừng trúc, nhưng măng mùa đông đã sớm bị đào sạch sành sanh rồi.
Măng mùa đông tuy đầu không to bằng măng mùa xuân nhưng vị lại không đắng, có thể xào lên ăn luôn.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Mạch Tuệ nghĩ đến mấy món, măng mùa đông xào thịt khô, canh gà nấu măng mùa đông, măng mùa đông hầm nầm bò…Không thể nghĩ nữa, thèm đến mức sắp rụng rời chân rồi.
.