Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Mạch Tuệ vội ho một tiếng:" Ta đang nấu cơm, nếu không Nhị Ngưu ca kêu đại thúc và đại nương, với cả Đại Ngưu ca ăn ở nhà là xong có được không."

" Không được không được, mẹ đã nấu cơn rồi, ngại quá, cứ lôi kéo muộ nói chuyện. Tuệ nhi muội muội ăn cơm xong sớm rồi nhớ nghĩ ngơi đi, ta về trước."

Tôn Nhị Ngưu thật thà cười một tiếng rồi rời khỏi, Mạch Tuệ đã biết trước là hắn sẽ từ chối, mang theo ý cười tiễn tới cửa viện:" Vậy ta không giữ lại nữa, trưa mai đến nhà ta ăn gì đó đi."

"Ừ!"

Mạch Tuệ thở phào nhẹ nhõm, một suy nghĩ trong đầu cũng rõ ràng.

Lễ hội Nguyên tiêu ngày mười ℓăm, trên trấn giăng đèn kết hoa, cực kỳ náo nhiệt. Trong thôn nhà nhà khói bếp ℓượn ℓờ, mở nắp vung một phát, hơi nước màu trắng ập vào mặt. Mạch Tuệ đưa tay phẩy phẩy, thành thạo bỏ một đống chè trôi nước được nặn tròn trịa vào nồi.

Uông đại nương mang củi cho nàng, nhìn nàng chốc thì nặn bột mì thành viên tròn nho nhỏ bỏ vào nồi, chốc ℓại gói đường và vừng với đậu phộng nghiền, sau đó vo tròn ném vào trong nồi. Nấu trong bếp ℓò một ℓát, chè trôi nước trắng dẻo mập mạp ℓớn nhỏ không đồng đều sẽ theo nước sôi mà quay cuồng.

Rượu ℓà do Uông đại nương mang từ nhà tới, Mạch Tuệ rót vào bát mỗi người một ít, sau đó múc chè trôi nước đã nấu xong ra, ℓại ℓàm mấy món ăn, vừa mở nắp, cơm trắng trong thùng gỗ cũng đã được hấp xong.

"Nào nào nào, ăn chè trôi nước trước, sau đó ăn món chính." Mạch Tuệ dọn dẹp bàn, Uông đại nương giúp nàng bưng đồ ăn ℓên bàn, vào viện tử gọi mấy người đang phơi nắng ăn cơm.

Bàn nhà Mạch Tuệ không ℓớn, bảy người chen chúc một chút vừa khéo có thể ngồi đủ.

"Sao hôm nay cháu không gọi thôn trưởng gia gia?" Uông đại nương nghi hoặc hỏi, xưa giờ có cái gì ngon, Tuệ nha đầu cho nàng ta một bát thì nhất định sẽ đưa cho thôn trưởng một bát.

Mạch Tuệ cười trả lời nàng ta: "Con gái của thôn trưởng về rồi, đang náo nhiệt đấy, đại nương chúng ta ăn thôi."

Mạch Tuệ lấy mấy quả trứng ngỗng hấp trong nồi nước nóng ra, cắt thành múi nhỏ, bưng lên bàn.

"Hôm nay Tuệ nha đầu tốn kém rồi." Tôn thợ săn có chút xấu hổ nói.

"Thúc, không cần khách sáo với cháu, chúng ta nhìn như hai nhà, kỳ thật cháu và Lạp Nhi, Tiểu Cốc đã sớm muốn nhận đại thúc và đại nương làm cha nuôi và mẹ nuôi rồi."

Mạch Tuệ cười híp mắt nói: "Nhưng vẫn phải xem thúc và đại nương có bằng lòng không."

"Cái gì!?" Tôn Nhị Ngưu kích động bật dậy, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào Mạch Tuệ, nói cũng không nói ra được.

Tôn Đại Ngưu thấy tình hình như vậy thì vội vàng kéo hắn ta ngồi xuống. Hắn ta phản ứng mãnh liệt như vậy khiến Uông đại nương và Tôn thợ săn cũng sững sờ, lập tức cau mày phê bình Tôn Nhị Ngưu.

"La hét cái gì, con làm vậy, đừng khiến Mạch nha đầu người ta tưởng là chúng ta không muốn."

"Chắc hẳn nhị đệ vui quá thôi." Tôn Đại Ngưu khoác tay lên vai Tôn Nhị Ngưu, Uông đại nương bên cạnh cười hòa giải cũng nhanh chóng nói với Mạch Tuệ: "Nha đầu, cháu đừng nhạy cảm, Nhị Ngưu ca của cháu là đứa không biết suy nghĩ. Cháu thông minh tài giỏi, lại hiểu chuyện, sao đại nương lại không muốn chứ? Ta đã muốn có một đứa con gái từ lâu, mỗi ngày hai thằng nhóc thối này đều chọc ta tức giận."

Nói xong nàng ta còn lườm hai người một cái.

Tôn thợ săn cũng cười gật đầu: "Thúc cũng vậy, trước kia ta và đại nương của cháu còn từng đùa muốn nhận ba người các cháu. Đại nương cháu nói cháu vốn có cha mẹ, sợ trong lòng cháu sẽ không thoải mái... Bây giờ xem ra trái lại là suy nghĩ giống nhau."

Sắc mặt Tôn Nhị Ngưu khó coi lạ thường, muốn ngăn cản cha mẹ thì bị Tôn Đại Ngưu giữ chặt, Tôn Đại Ngưu nháy mắt với hắn ta.

Nghe Tôn thợ săn nói vậy, Mạch Tuệ kinh ngạc trợn mắt, kích động kéo Mạch Cốc và Mạch Lạp quỳ xuống trước mặt Tôn thợ săn và Uông đại nương, cao giọng nói: "Vậy hôm nay, con và Lạp Nhi, Tiểu Cốc xin chính thức nhận hai người làm cha nuôi mẹ nuôi, từ nay về sau trên dưới thân thiết, hiếu thảo hầu hạ!"

Nói xong, Mạch Tuệ dẫn Mạch Lạp và Mạch Cốc trịnh trọng dập đầu ba cái với hai người.

"Lạp Nhi, Tiểu Cốc, gọi cha nuôi mẹ nuôi đi."

Hai đứa nhỏ chỉ ngoan ngoãn kêu: "Cha nuôi mẹ nuôi ạ!"

"Ừ, mau, mau đứng lên đi, con ngoan con ngoan." Uông đại nương mừng rỡ không ngậm được miệng, vội vàng đỡ ba đứa trẻ đứng dậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui