Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Qúy Thanh gọi nàng lại, đưa tay gỡ cây trâm trên đầu xuống, vặn ở giữa một cái, cây trâm hoàn chỉnh biến thành hai nữa, Qúy Thanh đưa đuôi trâm cho nàng,

Mạch Tuệ ngạc nhiên:" Chẳng phải ngươi nói đây là gia tộc nhà ngươi..."

Qúy Thanh trả lời:" Cây trâm này nửa đa nửa ngọc, nửa ta đưa cho ngươi là đá, không sao. Tỷ giữ lại tín vật, ân tình này sau này ta sẽ báo đáp. Đúng rồi, a tỷ ngươi là người thôn nào."

"Màn Thầu thôn." Mạch Tuệ trả ℓời.

Vốn tưởng rằng nó còn muốn nói gì đó, chỉ thấy nó ℓại chắp tay: "Cáo từ." Sau đó xoay người bỏ chạy.

Mạch Tuệ nắm nửa cây trâm bằng đá kia, đứng ℓặng tại chỗ một ℓát rồi mới xoay người đi tìm mấy người Tôn Đại Ngưu. Mấy người họ đi dạo một ℓát rồi vội vàng ℓên xe về Màn Thầu thôn.


Lầu hai Túy Hương các, Bạch Thiên Tường đẩy cửa đi vào, Lý Nhị thôn bên cạnh và mấy tên bằng hữu chơi chung với gã ta đều có mặt. Cầm đầu là con trai của chủ tiệm muối ở Vĩnh Yên trấn, cách ăn mặc đẹp đẽ quý giá hơn đám con trai thôn quê bọn chúng.

" Ơ, hôm nay là ngày tốt lành gì vậy, Lưu công tử cũng có măt." Bạch Thiên Tường nhìn thấy thì lập tức nịnh nọt, hơi khom lưng rồi ngồi xuống phía dưới cùng.

Lý Nhị nhấp một ngụm rượu, cười đùa bảo:" Hôm nay Lưu công tử vui, chầu rượu này bao hết, nữa tháng này tiểu tử ngươi đi đâu vậy, không thấy bóng báng đâu."

Nhắc tới chuyện này Bạch Thiên Tường ℓập tức nổi giận: "Bị một con nhãi ℓừa bịp hãm hại, bị nhốt trong nhà nửa tháng."

"Một nam nhân lớn như ngươi lại bị một con nhóc lừa bịp làm vướng chân, có mất mặt không." Lý Nhị cười nhạo.

Lúc này Lưu công tử cũng nói: "Con nhóc gì, trùm bao tải kéo đi bán là được. Mấy ngày nay không có tên chó săn là ngươi chạy trước chạy sau, ta còn cảm thấy không quen đây..."

Bạch Thiên Tường cười làm lành: "Vâng vâng vâng, xin lỗi Lưu công tử, sau này có chuyện gì ngài cứ việc căn dặn Bạch Thiên Tường ta."

Lưu công tử cười khẽ một tiếng, tiếp tục uống rượu xem múa. Mà Bạch Thiên Tường trong lòng đã có ý tưởng.

Bây giờ ở Màn Thầu thôn gã bị mọi người chế nhạo phỉ nhổ, lại chịu nỗi khổ da thịt. Mẹ và chất nữ cũng vì nàng mà chịu không ít đau khổ, quả thực chính là một oan gia, thù này sớm muộn gì gã cũng phải báo. Con ngươi Bạch Thiên Tường đảo một vòng, lập tức kéo Lý Nhị qua ghé vào tai nói chuyện.

Lý Nhị nghe xong thì hốt hoảng, thấp giọng nói với gã: "Lưu công tử người ta chỉ nói đùa thôi, buôn người là phạm pháp đấy, ngươi có đầu óc không vậy?"


Bạch Thiên Tường không thèm để ý nói: "Nó chỉ là một đứa bé mồ côi, sẽ không ai để ý. Chúng ta làm kín kẽ một chút, bán tới câu lan kỹ viện, nó sẽ không về được, đến lúc đó bạc chúng ta chia đôi."

"Không được không được, tuy rằng ta khốn kiếp nhưng chuyện phạm pháp này ta không làm." Lý Nhị từ chối.

Bạch Thiên Tường cười lạnh một tiếng thấy không ai chú ý tới bọn họ mới nhỏ giọng nói: "Chuyện phạm pháp ngươi làm còn ít ư? Đừng tưởng là ta không biết ngươi lén đại ca của người làm tẩu tử của ngươi..."

Chính vì bên cạnh có người như Lý Nhị nên Bạch Thiên Tường mới nảy sinh suy nghĩ to gan như vậy với Tiểu Lý quả phụ.

Lý Nhị nghẹn họng, hốt hoảng đặt chén rượu xuống nhìn Bạch Thiên Tường: "Huynh đệ à, lời này không thể nói lung tung được..."

"Ta có nói lung tung hay không, trong lòng ngươi tự rõ. Ngươi gọi ta một tiếng huynh đệ thì phải hết tình huynh đệ, nếu không chúng ta không làm huynh đệ được nữa."

"Ngươi tự suy nghĩ đi." Bạch Thiên Tường cười nhấp một ngụm rượu.


...

Ngày đó trở về, Mạch Tuệ đưa đồ đã mua cho cha mẹ nuôi và các ca ca. Có nói sao Uông đã nương cũng không cần, Mạch Tuệ phải thuyết phục rất lâu thì bọn họ mới chịu nhận.

Nếu như đã là người một nhà, hiếu thảo với trưởng bối là việc nên làm. Huống hồ mẹ nuôi đã từng tặng quà gặp mặt cho nàng, du sao Mạch Tuệ cũng không yên tâm thoải mái mà chiếm hời của người ta được.

Tết Nguyên tiêu thoáng cái trôi qua, không được mấy ngày thì trường học trên trấn đã từ từ nhận học trò. Mạch Tuệ quyết định ℓại đi hỏi thôn trưởng chuyện đệ đệ và muội muội đi học.

Con gái của thôn trưởng vừa đi, Mạch Tuệ đã cầm theo đồ tới: "Thôn trưởng gia gia, cháu mua chút bánh hạt dẻ này, tặng cho ông nếm thử."

Tâm trạng của thôn trưởng rất tốt, ông ấy nhận bánh hạt dẻ trong tay nàng, cười hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận