Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Mạch Tuệ chuẩn bị di chuyển, lại thấy ánh mắt của tiểu ăn mày tập trung về phía sau lưng nàng. Gần như ngay sau đó, tiếng bước chân rất khẽ vang lên, một trận gió mang theo mùi mồ hôi ập tới!

Mạch Tuệ vừa định kêu lên đã bị tay một nam nhân nhét giẻ rách vào miệng.

Mạch Tuệ cũng chưa kịp thấy mặt đối phương thì hai tay đã bị vặn mạnh ra sau lưng, dùng dây thừng trói lại, sau đó mắt nàng tối sầm, cả người bị nhét vào trong bao bố.

"Khà khà, bắt được rồi, nha đầu này cũng ngốc, vậy mà đứng đấy không nhúc nhích cho chúng ta bắt."

Ngốc em gái ngươi!

Mạch Tuệ bị đá ngã xuống đất, chỉ có thể uốn éo người giãy dụa, trong miệng phát ra tiếng "Ưm ưm".


Xong đời, nàng gặp phải bọn buôn người rồi, tên ăn mày kia là đồng bọn của bọn chúng. Nàng không nhận ra giọng nói của nam nhân này, mà gã ta lại gọi là " Chúng ta", là hai tên buôn người. Làm sao bây giờ, bọn chúng muốn bán mình đi đâu, mình còn có thể quay về Màn Thầu thôn không? Đệ đệ và muội muội đang ở nhà, làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

Không được, bình tĩnh, bình tĩnh lại, nhất định phải tìm cơ hội trốn thoát. Mạch Tuệ hít sâu để trái tim đang đập thình thịch loạn xạ bình thường trở lại.

Cách bao bố, Mạch Tuệ nghe thấy bọn buôn người lấy túi tiền của nàng từ chổ tên ăn mày:" Làm không tệ, hai xu này là phần thưởng của ngươi."

"Cảm ơn hai vị gia, chỉ xin sau này đừng ℓàm khó tiểu nhân nữa."

Tiểu ăn mày nhận tiền rồi đi.

Nam nhân kia nói: "Lúc này trời còn sáng rõ, nếu không thì giấu nàng ta vào rừng đi, trễ chút nữa lại dùng xe ngựa kéo tới chỗ mụ mụ, thế nào?"

Mạch Tuệ vểnh tai nghe nhưng không nghe thấy nam nhân còn lại trả lời.

"Được, vậy cứ làm thế đi."

Gian xảo thật, có điều không dám để lộ giọng nói chắc là sợ nàng nhận ra.

Mạch Tuệ ổn định tinh thần suy nghĩ một chút, nhất định người này đã từng gặp nàng, hơn nữa còn có thù oán với nàng, vì vậy gã cấu kết với bọn buôn người bắt nàng đi bán.


Ở Màn Thầu thôn Mạch Tuệ chỉ có thù oán với Bạch gia, mới hôm nay lại đụng phải Bạch Thiên Tường ở Bao Tử thôn, vì vậy có lẽ nam nhân im lặng nãy giờ chính là Bạch Thiên Tường.

Miệng Mạch Tuệ bị nhét rất kín, nàng không nhả đống vải rách kia ra được. Cơ thể đột nhiên lơ lửng giữa không khí, có người khiêng nàng lên.

Đi được một đoạn, Mạch Tuệ bị vứt xuống đất như hàng hóa, đầu đụng vào cây, quả thật đập tới nàng đầu óc choáng váng.

"Này, đi thôi đi thôi, chúng ta đi uống chút rượu trước, trời tối rồi lại tới giải quyết nàng ta."

Có lẽ người còn lại nói gì đó, nam nhân kia lại bảo: "Ta cột bao bố rất chặt rồi, ở đây nhiều cây, không ai phát hiện ra đâu, nàng ta không chạy được, đi thôi!"

Mạch Tuệ nghe thấy tiếng bước chân của hai người xa dần thì thở phào nhẹ nhõm. Cái bao bố này đã bị cây trâm đâm ra mấy lỗ nhỏ, mặc dù không tới mức bịt kín nhưng Mạch Tuệ vẫn cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Bây giờ không có ai nhìn nàng, nhất định nàng phải nghĩ cách tự cứu bản thân. Trên người không có gì, ở trong bao bố nàng cũng không sờ được dưới đất có tảng đá gì gì đó hay không, chỉ có một thân cây bên cạnh. Mạch Tuệ nhúc nhích, thử một hồi mới di chuyển được cơ thể, hai tay bắt chéo sau lưng trói lại khiến nàng cực kỳ khó chịu.


Mạch Tuệ đưa tay đẩy bao bố cọ qua cọ lại vào vỏ cây, nước chảy đá mòn, chỉ cần nàng không từ bỏ, nhất định sẽ có tác dụng.

Đây cũng ℓà phương pháp tự cứu duy nhất có thể ℓàm được hiện tại, vừa rồi hai người kia nói đi uống rượu, trễ chút nữa sẽ tới đây, khoảng hơn hai canh giờ nữa thì mặt trời sẽ xuống núi, cũng tức ℓà hơn năm tiếng. Mạch Tuệ phải tranh thủ thời gian.

Bạch Thiên Tường ngụm có ngụm không nhấp rượu, Lý Nhị vỗ gã:" Ôi trời, làm thì cũng đã làm rồi, đừng lo lắng nữa. Bên phía mụ mụ ta cũng đã nói chuyện xong rồi, xe ngựa cũng đã tìm được, ngươi cứ yên ổn uống rượu đi. Đợi sắc trời tối chút thì chúng ta chở qua, như vậy không dễ bị phát hiện."

Bạch Thiên Tường nhẹ gật đầu, làm sao cũng không yên lòng nổi. Gã cứ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Trong ℓòng Bạch Thiên Tường nghĩ mãi, mặt trời còn chưa ℓặn đã theo giao hẹn cẩn thận đỗ xe ngựa ở vùng ngoại ô, dẫn theo Lý Nhị ℓần mò trong rừng.

Chẳng mấy chốc, tay của Mạch Tuệ đã bị vỏ cây mài chảy máu, bao bố sau ℓưng bị mài rách một ℓỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận