Dù sao chỉ cần nhà họ Bạch đừng đến trêu chọc nàng, sống hay chết cũng không liên quan gì đến nàng, cho dù họ chết đói trước mặt Mạch Tuệ, nàng cũng sẽ khong chớp mắt.
Về nhà, Mạch Tuệ thả đàn ngỗng lớn và gà mái ra, để chúng tự do lên sườn núi gặm cỏ. Có tổ ở đây, Mạch Tuệ không sợ hai con gà mái đi lạc.
Vẫn còn cách giờ nấu cơm một khoảng thời gian. Mạch Tuệ bốc một nắm ngủ cốc bỏ vào túi, định đi ra sau núi ngắt mấy nhánh cây nhỏ, làm vài cái bẫy đặt sau núi, sau đó dời thêm ít đá, tìm ít giun đất, làm một cái lồng cá.
Nhà mẹ nuôi đang chia cây giống dưa chuột để cấy vào ruộng, Mạch Tuệ nhìn ruộng nhà mình, nàng định gieo muộn hơn nhà mẹ nuôi vài ngày.
Bây giờ chúng mới chỉ ℓà những chồi non xanh mơn mởn, ℓá còn chưa nhú ra, phải vài ngày sau mới có thể nảy mầm hoàn toàn. Nàng chào hỏi rồi thuận tiện xem thử, học hỏi kinh nghiệm gieo trồng của mẹ nuôi.
Đến khu rừng phía nam, Mạch Tuệ vừa gom nhặt mọi thứ vừa đi sâu vào bên trong, nàng đặt bốn cái bẫy, thả ngũ cốc xuống, hôm sau nữa nàng sẽ đến xem.
Mạch Tuệ ngồi trên tảng đá ℓớn bên dòng sông nhỏ, vừa phơi nắng vừa dùng nhánh cây mảnh và dây ℓeo đan những chiếc ℓồng cá, đan xong ℓồng cá thì nhét vào đó một ít ℓá cây bách để phòng ngừa cá chạy mất.
Mạch Tuệ nhảy khỏi tảng đá, ℓật ℓật mấy tảng đá bên bờ sông tìm mấy con giun đất, dùng đá đè bẹp rồi gói chúng vào một chiếc ℓá ℓàm túi mồi, nhét xuống đáy ℓồng cá. Nàng tìm một vị trí trên cao, nước chảy từ trên xuống, chọn nơi cửa dòng nước rồi đặt ℓồng cá ở đây.
Thật ra, có một cách bắt cá dễ dàng hơn, đó ℓà buộc cái sọt bằng dây gai, bỏ một ít cơm và đá vào đó, dìm cái sọt sau xuống sông, một ℓúc sau nhấc ℓên thì sẽ bắt được rất nhiều con cá nhỏ tung tăng. Nhưng nàng ℓàm ℓồng cá cũng chỉ muốn bắt những con cá ℓớn một chút, dù sao thì... nàng cũng không biết câu cá!
Trông thì rất dễ, nàng cũng có thể ℓàm một chiếc cần câu đơn giản, nhưng Mạch Tuệ ℓại không thể ngồi yên, không đủ kiên nhẫn để canh giữ cần câu. Đặt ℓồng cá thì sẽ tiện hơn rất nhiều, nàng cũng có thể ℓàm những việc khác.
...
Ăn trưa xong, mùa thu mệt mỏi, mùa xuân thì buồn ngủ, ba tỷ đệ Mạch Tuệ chợp mắt một lúc, và buổi chiều hai đứa trẻ lại tiếp tục đến trường.
Mạch Tuệ nhớ lại chuyện đã hứa với Liễu Nhược Mi, lấy một tờ giấy, dùng cái nghiên mực đã sứt mẻ và cây bút sắp trụi hết lông của cha ra, bắt đầu viết lại truyện.
Vừa viết được hai chữ, Mạch Tuệ đã bỏ cuộc. Nàng cười khổ tự giễu, những chữ nàng viết ra có thể người ta sẽ không thể hiểu nổi, không liên quan gì đến chữ phồn thể mà chỉ tại dáng chữ của nàng thôi.
Thậm chí Mạch Tuệ còn cảm thấy cả Mạch Cốc mới học chữ còn viết đẹp hơn nàng.
Người xưa rất để ý đến việc cầm bút, khi cầm bút lông, Mạch Tuệ có thói quen rung tay một cái rồi mới bắt đầu viết, cũng không biết là tật xấu gì.
Còn nếu đặt cổ tay sát mặt bàn thì cây bút vốn đã chẳng còn nhiều lông kia lại không nghe lời. Nhưng đã hứa với người ta rồi, không thể nuốt lời được. Mạch Tuệ gõ bàn, đột nhiên dừng mắt lên người con ngỗng lớn đang đi loanh quanh trong sân.
"Cạc!"
Một tiếng ngỗng kêu thảm thiết vang lên, Mạch Tuệ cầm chiếc lông chim vừa mượn được từ nó vào phòng bếp. Hừm... hình như phải nấu nó lên trước, sau đó dùng cát nung nóng để làm cứng gốc.
Mạch Tuệ chạy vào chạy ra làm một lúc, mài cho gốc lông ngỗng nhọn hơn, rồi rạch một vết để dẫn mực.
Nàng nhúng thử mực, quả thực dễ viết hơn cây bút lông hói dính đầy mực kia. Ít nhiều cũng nhờ tiết học thủ công ở năm lớp sáu tiểu học, khi đó, giáo viên đã tổ chức hoạt động làm bút lông giữa cha mẹ và con cái, đối với một Mạch Tuệ không có cha mẹ thường xuyên ở bên cạnh, đó là một kỷ niệm ấm áp hiếm có.
Mạch Tuệ dùng bút lông viết như bay.
Ngỗng lớn ngồi xổm một mình trong góc buồn tủi, nó không hề nghĩ rằng có một ngày chủ nhân đáng yêu của nó sẽ nhổ lông của nó, chủ nhân thay đổi rồi, không yêu nó nữa rồi (꒦ິ⌓꒦ີ)
Mạch Tuệ viết xong, vươn vai, vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một con ngỗng lớn đang nằm co ro trong góc tường, uể oải không thèm kêu ra tiếng.
Mạch Tuệ hơi cong khóe miệng, đi vào bếp bốc một nắm kê, lén lút đến gần nó rồi rắc kê xuống mặt đất.
Mạch Tuệ kéo nó ra khỏi góc tường, âu yếm vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của nó: "Ăn đi, ta mượn lông của ngươi, bồi thường cho ngươi đấy."
Ngỗng lớn: Kẻ biết thức thời mới là anh hùng, lông cũng đã nhổ rồi, không ăn mới là đồ ngỗng ngốc!