Nó cứ như vậy chở hắn về nhà, từ sau cuộc nói chuyện lúc nãy thì ko ai nói với ai câu nào. Qua 1 lúc sau, thấy có điều gì đó bất thường nó mở miệng hỏi
_Ủa nãy giờ tụi mình đi đâu dzậy ?
_Ai bít ? Em chở mà _Hắn đáp tỉnh bơ
_Thật là tại cái tên phiền phức kia hết mà sao anh ko bảo em_Nó tức giận
_Anh thấy em đang nhập tâm suy nghĩ quá nên thôi mắc công lúc em đang thả hồn suy nghĩ anh kêu em em mất hồn buông tay lái là cả 2 cùng thả hồn đi mãi mãi sao_Hắn châm chọc nhưng trong mắt lại ánh đầy vẻ quan tâm. Nói vậy thôi chứ hắn cũng có để ý gì đâu, cái vấn đề mà loanh quanh trong đầu hắn nãy giờ cũng giống như nó. Hắn tự hỏi lần này tên đó trở lại là có chủ ý gì đây
_Anh quan tâm em quá ha_Nó nhấn mạnh trong đầu đang suy nghĩ nể tình anh bị chạm dây em ko so đo đợi anh hết xem em cho anh biết thế nào là lễ độ
_Haizz giờ sao về đây cái đường lạ quắc lạ quơ à?_nó ngơ ngác thở dài
_Giờ tính mạng anh đang nằm trong tay em ak em làm sao thì làm (là làm sao ?) mà chỗ này vắng tanh lạng quạng gặp cướp thì xong luôn_Hắn dọa dẫm
_Giờ này mà anh còn giỡn được nữa hả anh tưởng em sợ chắc_Nó hếch mũi ra vẻ ta đây sau đó vỗ vỗ lên người hắn nói 1 cách chắc chắn_Yên tâm đi có gì em sẽ bảo vệ anh
*********************************
Tôi và nó học chung 1 trường mẫu giáo, cũng cùng trong 1 lớp nhưng số lần tôi và nó gặp nhau cũng ko nhiều và đương nhiên số lần nói chuyện cũng ko đáng là bao. Trong lớp có thể nói tôi được xem như đầu đàn dẫn dắt mọi trò quạy phá trong lớp nhưng trước mặt cô thì lúc nào bọn tôi cũng giả bộ hiền ngoan. Bạn thì tôi có rất nhiều nhưng bạn thân thì ko có 1 người nào cả bởi tôi biết bọn nó chơi chung với tôi chủ yếu là dựa hơi mà thôi. Sự việc cũng ko có gì tiến triển cho đến 1 ngày....
Hôm đó như thường lệ cô bảo cả lớp ra ngoài sân tập thể dục , lúc này đa số mọi người đều ra hết chỉ còn lại tôi và một vài thằng bạn . Không biết lúc đó tôi bị cái gì mà nổi hứng cầm cái chổi lên quơ qua quơ lại mấy thằng bạn. Đang quơ nữa chừng thì tôi bỗng ngừng lại vì có lẽ như tôi đã quơ chúng 1 vật nặng gì đó. "Xoảng tôi dừng lại động tác , tay run run, cả người bất độngđầu óc tôi lúc này trống rỗng tôi ko còn nghe gì nữa thậm chí mấy thằng bạn nó rời đi tôi lúc nào tôi cũng ko hay. Tôi cứ đứng ngốc đó 1 hồi cho đến khi lấy lại ý thức thì tôi lại bắt đầu hoảng loạn tôi ko biết mình nên làm gì. Bỗng có 1 tiếng bước chân ngày càng gần đến chỗ tôi. Tim tôi đập thình thịch theo từng bước của người đó tôi sợ hãi quay mặt qua... khá là bất ngờ vì ko nghĩ người bước đến là 1 đứa con gái tôi cứ tưởng là cô giáo chứ
_Bạn...bạn..._Tôi ấp úng
_Bắt quả tang bạn làm vỡ bình hoa của cô giáo_Nó chống nạnh nói như mới khám phá ra 1 điều gì đó
_Bạn...bạn...
_Bạn cái gì mà bạn này nhá bạn làm vỡ bình hoa của cô giáo thì thế nào cô cũng tét mông bạn cho coi_Nó uy hiếp
_Bạn...bạn đã thấy hết rồi ư?._tôi lại tiếp tục cà lăm
_Ừ Đúng đó thì sao ? Bạn sẽ giết người diệt khẩu chắc_Nó thách thức
_Bạn...bạn ko được mách cô nếu ko...nếu_tôi ngập ngừng quả thật tôi cũng ko biết mình sẽ làm gì nữa
_Hừ...Nếu ko thì như thế nào bạn là thủ lĩnh kiểu gì dzậy chẳng xứng 1 chút nào còn lũ bạn của bạn nữa gặp chuyện thì bỏ đi hết đúng là 1 lũ...DỠ HƠI_Nó khinh thường
_Nếu vậy thì phải làm sao_Tôi nhỏ nhẹ hỏi
_Thủ lĩnh Gặp chuyện thì hỏi con gái à? Bảnh giữ! Nam nhi đại trượng phu dám làm mà ko dám nhận thì làm bóng luôn đi_Nó tức giận nói
Tôi im thin thít ko dám ho hé nữa lời đúng lúc này có tiếng bước chân từ xa vọng vào, cô giáo lật đật chạy đến giọng điệu gấp gáp
_Đã xảy ra chuyện gì, các em có bị sao ko ?_cô hỏi rồi chạy nhanh đến xem xét từng đứa 1 thấy cả 2 ko sao cô mới an tâm thở phào 1 tiếng sau đó cô mới bắt đầu nhìn xung quanh, ánh mắt cô bắt đầu chuyển hướng đến cái bình vỡ kia
_Tại sao bình lại vỡ ? Em nào làm_Cô gằn giọng, tôi sợ hãi nhưng nhớ đến lời nó nói tôi mạnh dạn bước ra
_Dạ... thưa cô người làm vỡ bình là em..._Tôi đang định nói tiếp thì bỗng nghe tiếng thút thít của ai đó
_Dạ...hix...bạn....ấy...hix...hix chiếc bình...hix_Nó khóc lóc, tôi há ngỡ ngàng nhìn nó
_Từ từ có chuyện gì em từ từ kể cho cô nghe đừng khóc_Cô an ủi nó
_Dạ chiếc bình..hix...ko phải là...hix...do...bạn..hix làm vỡ tại vì lúc đó trong lớp học có con gián em sợ quá la lên..hix..lúc đó bạn ấy chưa có đi xuống sân nên chạy lại cầm cây chổi giúp em đập gián... hix... chẳng may quơ chúng cái bình nên nó ngã...hix ...vì thế cô đừng đáng mông bạn ấy nha cô có gì cô đánh em hix...hix_Nó khóc thút thít đưa đôi mắt đầy đáng thương nhìn về bà cô tôi há hốc mồm nhìn nó trong con mắt là vẻ kinh diễm nhưng chỉ trong 1 giây nó quay qua trừng tôi hàm ý Khôn hồn thì ngậm miệng lại
_Thôi được rồi ko ai có lỗi hết các em xuống sân đi để cô dọn dẹp lại nơi đây
Chap 43.2 : Lạc đường, hồi ức và tình cảm
_Thôi được rồi ko ai có lỗi hết các em xuống sân đi để cô dọn dẹp lại nơi đây_Nói rồi cô giáo phất tay ra lệnh ọi người tản ra. Trong khi tôi vẫn còn đơ ra vì biểu hiện của nó thì nó bỗng kéo đầu tôi xuống nói xin lỗi với cô giáo rồi kéo tôi đi
Sau khi đã xuống sân thì tinh thần của tôi lúc này đã phục hồi lại tôi kéo kéo tay nó bảo nó dừng lại rồi hỏi
_Sao bạn làm dzậy ?
_Chứ bạn bảo mình làm sao_Nó cười cười hỏi lại nước mắt đã mất tích từ khi nào
_Ý là tại sao bạn lại giúp mình, mình với bạn có thân nhau đâu_tôi nhỏ giọng hỏi
_Bởi vì thích_Nó đáp làm tôi ngạc nhiên, khuôn mặt ko biết từ lúc nào đã đỏ lên ( rồi anh ấy hiểu sai nghĩa rồi)
_là sao_Tôi ngượng ngạo hỏi lại
_Sao bạn ngốc thế, bạn ko xem phim kiếm hiệp à có mấy người anh hùng sẵn sàng cứu giúp người khác mà ko cần lí do đó. Mình cũng vậy mình thích hành hiệp trượng nghĩa cứu người khốn khổ_Nó làm ra dáng vẻ nữ hiệp. Gương mặt tôi lúc này đơ ra như phỗng, ngốc lăng nhìn nó nói tiếp
_Hơn nữa nếu lúc nãy bạn ko đứng ra nhận lỗi với cô chu nhiệm thì đừng mong mình giúp bạn, mình không thích giúp những kẻ lúc nào cũng trốn tránh với lỗi lầm của chính mình, à mà bạn ko cần phải lấy thân đền đáp ình đâu, đã là quân tử thì ko cần ai phải báo đáp. Vậy hen cô đến rồi mình ra chơi với lũ bạn đây_Sau khi nói những lời văn lướt tha lướt thướt thì bà nữ hiệp cụ non chạy đi để lại tôi vẫn còn ngơ ngác nhưng trước khi nó chạy xa tôi vội hô to
_Này bạn tên gì_Nói là học chung 1 lớp chứ từ đó đến giờ tôi có biết nó là ai đâu thậm chí tôi còn ko biết nó học chung trong lớp mình
_Học chung 1 lớp mà ngay cả tên mình bạn cũng ko nhớ nữa Dương Tuệ Linh nhớ lấy đừng quên_nó quay mặt nó rồi bỏ đi
Dương Tuệ Linh...Dương Tuệ Linh cái tên này đã khắc sau vào trái tim tôi. Sau ngày hôm đó thì tôi ko gặp lại nó nữa bởi vì công ty của ba tôi có chút trục trặc nên cả nhà tôi chuyển đi nơi khác...Mãi cho đến sau này tôi gặp lại nó...
Lúc đầu tôi cũng ko nhớ ra nó chỉ có điểm giống giống 1 ai đó mà tôi đã từng gặp thôi. Nhưng sau khi nghe cái kiểu nói chuyện xỏ xiên đầy bướng bỉnh và cái tên đầy thách thức khi nó giới thiệu với tôi thì tôi bắt đầu cảm thấy có điểm quen thuộc ko diễn tả được.Lúc đó tôi chợt bừng tỉnh...cuối cùng thì tôi cũng đã gặp lại nó rồi nhưng hình như nó ko nhớ tôi thì phải. Cũng đúng tôi mém tí nữa đã quên nó thì chắc gì 1 đoạn hồi ức nho nhỏ khi còn học mẫu giáo nó sẽ nhớ. Nhưng ko sao bắt đầu từ bây giờ tất cả mọi chuyện sẽ bắt đầu sang 1 trang khác nhưng mà bên cạnh nó còn có thằng con trai khác thì phải ko sao với gương mặt và tài trí của tôi nó rồi sẽ thích tôi (tự tin thấy ớn sao mà bằng Hoàng nhà ta được)
Sau khi nhảy xuống nước cứu nó thấy nó ko nắm tay mình mà nắm tay tên kia đã thế còn đạp tôi xuống nước nữa tôi hơi thất vọng đúng lúc đó ba tôi bị bệnh nên tôi phải trở về gắp. Sau 1 thời gian khi ba đã khỏe lên rồi thì ông bắt tôi học cách tiếp quản công ty trong khoảng thời gian đó tôi khá là bận rộn nhưng trong đầu tôi ko lúc nào là ko có hình ảnh của nó. Trong lúc là việc tôi cũng ko quên sai thủ hạ điều tra về tên đó lúc đầu tôi cũng ko nghĩ là 2 tên đó sẽ là 1 người, tôi cứ nghĩ 2 người là anh em nhưng mãi sau này sau khi tôi điều tra thì quả như thật Hoàng và Minh là 1 người tôi ko xen vào tình cảm của họ lúc này tôi bắt đầu chờ đợi chờ cho đến khi nào nó phát hiện ra và đã cảm thấy chán tên kia rồi thì tôi sẽ xen vào. Đúng như tôi dự đoán cuối cùng tên đó đã nói cho nó biết sự thật nhưng dường như tôi đã tính sai 1 bước cứ nghĩ nó sẽ ghét hắn nhưng hắn lại dùng chiêu giả mất trí nhớ để lừa nó. Lúc này thì tôi đã ko thể ngồi yên được nữa rồi tôi phải ra tay thôi...