Đãn Vi Quân Cố

Vào giờ cơm chiều, trên đường thỉnh thoảng mới có vài ba người đi lại, ai nấy đều cúi đầu vội vội vàng vàng. Hoàng hôn nhuộm đỏ cả ngã tư đường, cái bóng đổ dài đến biến dạng bị lá khô cắt xen tan tác. Lúc này chính là thời gian tốt nhất để những kẻ yêu thích đêm tối kiếm ăn, dễ dàng đuổi bắt những con mồi lạc đàn trong con hẻm nhỏ hin vắng vẻ.

Zero Kiryuu kéo chặt cái áo gió trên người, duy trì khoảng cách năm thước với Kaname Kuran, cả hai đi xuyên qua một con đường tắt dài hẹp ngoằn ngoèo.

“Zero không sợ à?” – Có lẽ vì không chịu được không khí nặng nề này nên Kaname mở miệng nói trước.

“Người sợ hãi phải là anh mới đúng, nơi chúng ta đang tới chính là Hiệp Hội Thợ Săn đấy!”

“Haha, cậu thật ngây thơ, cậu nghĩ Hiệp Hội Thợ Săn là tổ chức hoàn toàn chính nghĩa?” – Kaname Kuran cười nhạt, lặng lẽ đến gần cậu hunter, dịu dàng vươn tay vuốt ve gò má tái nhợt của đối phương. “Hơn nữa, các người… có thể giết được ta?”

Hơi thở sát sao. Zero Kiryuu cau mày, lông mi mềm mại run lên nhè nhẹ như là chịu đựng nỗi khổ rất lớn. “Tay… Bỏ… tay ra!”

“Lúc ở học viện ta đã định nói rồi, mùi máu.” – Kaname Kuran đưa tay chuyển xuống ngực Zero, cố gắng cởi bỏ khuy cổ áo của cậu. “Cậu bị thương?”

“Liên quan gì đến anh!” – Vẫn là câu nói này. Zero Kiryuu cắn răng tránh tay hắn, rẽ sang một con đường nhỏ. “Anh đi đường đó, lát sau sẽ thấy cổng Hiệp Hội Thợ Săn.”

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa, Kaname Kuran lắc đầu bất đắc dĩ. Rõ ràng đã nhịn đến cực hạn rồi mà còn cậy mạnh. Dã thú sẽ ăn gọn con mồi bị thương, đặc biệt là dòng máu ngọt ngào đó…

Đúng như Kaname dự đoán, chưa đi hết hai quảng trường thì Zero Kiryuu đã nhận thấy xung quanh xao động. Không khí nóng rực bất an trôi nổi, ranh giới giữa trời đất mờ mịt, mọi vật đều có vẻ lung lay sắp đổ.

Zero Kiryuu hít thật sâu, ngón tay bình tĩnh đặt lên Bloody Rose bên sườn, chờ đợi nguy hiểm tiếp cận mình.

Gió lại vần vũ, nóc nhà cũ rung lên bần bật, vẻ ngoài yên bình không thể duy trì thêm nữa. Rất nhanh, áp lực xao đồng dường như đã tìm được cửa để đột phá, lao tới đập thẳng lên mặt cậu.

Zero xoay người tránh đòn đánh úp trí mạng vào gáy. Cậu lia súng, ngắm bắn, thuần thục vững vàng bóp cò. Toàn bộ hành động đều nhanh như chớp, liền mạch, gọn gàng và linh hoạt. Không con dã thú nào có thể tránh khỏi cú phản kích hoàn hảo như thế của cậu hunter xinh đẹp mạnh mẽ. Nắm cát mới bồi lên chính là cái giá mà chúng phải trả.

Gió vẫn gào thét, trong khoảnh khắc vội cuộn xoáy đi thứ bụi bặm không sạch sẽ đó. Từng giọt máu tươi đỏ thẫm hằn trên con đường trắng toát, nhìn mà ghê người. Zero Kiryuu cắn chặt răng rút thứ vũ khí bằng bạc đang đâm sâu vào vai mình ra. Tiếng kim loại chói tai vang lên như xát muối vào miệng vết thương đau đớn.

“Ha ha ha ha ha ha…” – Điệu cười càn rỡ, sắc nhọn đập vào màng tai nhức nhối, tựa như cát và đá ma sát vào mặt đất khiến người ta khó chịu. “Lại gặp nhau rồi, con mồi tuyệt vời… À không, nên nói là đồng loại tuyệt vời mới đúng!”

Mùi máu tươi nồng quanh quẩn khắp nơi, kích thích đám dã thú thêm phần hưng phấn. Từng đôi mắt đỏ tươi khóa chặt vào người Zero Kiryuu, dục vọng tham lam và ác độc không thể che lấp.

“Quà gặp mặt hôm qua vẫn chưa khiến cậu vừa lòng sao? Ngày hôm nay cậu cũng không còn may mắn được như thế nữa đâu!” – Tên cầm đầu liếm đôi môi khô khốc của gã, để lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Vòng vây bốn phía dần hẹp lại, cuối cùng từng bước công kích dồn ép.

Chết tiệt! Vết thương ở ngực đang đau nóng như bị lửa đốt, hẳn là phần miệng lại bị vỡ ra rồi. Zero Kiryuu giật cà vạt trên cổ xuống, dùng miệng và tay kết hợp buộc chặt lấy vết thương bên vai trái, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Sức mạnh bị máu xói mòn, bàn tay cầm Bloody Rose của cậu cũng cảm thấy thân súng lạnh thấu xương.

Nhất định phải phá vây trước khi kẻ thù hành động! Ánh mắt kiên định xuất hiện trong con ngươi tím nhạt, Zero Kiryuu dùng hai tay nâng súng lên, nhắm bắn rồi nhanh chóng chạy về phía kho hàng bỏ hoang. Cùng lúc đó, dây leo xanh biếc như thủy triều phóng tới. Gai nhọn lóe sáng khóa chặt thế công của đối phương.

Trốn, tiêu diệt từng bộ phận. Đây là kế hoạch mà Zero Kiryuu mới nghĩ ra cách đây mấy giây. Lại nói, chạy trốn cũng không phù hợp với nguyên tắc hành động của cậu. Chỉ có đánh bại kẻ thù thì mới đạt được sự an toàn chân chính.

Mùi gỗ mục che giấu hương máu ngọt ngào chết người của Zero Kiryuu. Trần nhà cao cao vì đã lâu không sửa sang lại nên vỡ ra thành một khe hẹp dài, vì bị chấn động nên vụn gỗ rơi ầm ầm xuống. Bước chân hỗn độn nện lên sàn gỗ ọp ẹp, ngày càng tới gần nơi ẩn thân của Zero Kiryuu.

Cậu nín thở, dựa sát vào sau cái hòm tối tăm có đậy vải bạt. Mồ hôi tuôn ra vì đau đớn và căng thẳng ướt đẫm áo sơ mi. Gió nhẹ thổi qua, đặc biệt rét lạnh.

Đột nhiên, tiếng bước chân lộn xộn ngừng hẳn lại, biến mất như chưa từng tồn tại, chỉ để lại trong kho hàng trống rỗng một hơi thở. Zero Kiryuu nắm chắc Bloody Rose, âm thầm tập trung sức mạnh còn sót lại của mình. Cậu mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhất định phải luôn cảnh giác thì mới đảm bảo được mình sẽ là người ngã xuống cuối cùng.

“Zero? Cậu ở đây đúng không?” – Giọng nói quen thuộc tao nhã mang theo ý cười. “Tốt rồi, may mà cậu còn chưa chết.”

Một bóng người nhoáng lên, sát khí thô bạo đánh tới Kaname Kuran. Va chạm quá kịch liệt khiến Kaname Kuran không thể đứng vững, ngã về phía sau.

Khoảnh khắc hắn ngã xuống có thể nghe thấy tiếng ván gỗ rền rĩ gãy vụn bên tai. Cú ngã mạnh khiến trần nhà rơi xuống vô số mảnh vụn, cực kỳ giống như khi bầu trời đổ tuyết lớn. Bloody Rose lạnh lùng để trên cổ hắn, có thể thấy họng hắn rung động, rồi từng giọt chất lỏng đỏ tươi rơi xuống.

Kaname Kuran nằm ngửa, hai tay gắt gao ôm chặt kẻ tập kích thô bạo của hắn. Trong giây lát, hắn thậm chí đã nghĩ rằng, nếu không ôm cậu thật chặt thì cơ thể run rẩy này sẽ tan biến theo gió, một đi không trở lại.

“Đây là nghi lễ đón tiếp vị hoàng tử đã cứu mình của cậu?” – Kaname đẩy họng súng ra, vẫn còn sức để trêu ghẹo Zero. “Thật là nhiệt tình.”

Hơi thở dồn dập mà rối loạn vương vất bên tai hắn, Zero thô lỗ xé áo Kaname, răng nanh sắc nhọn không chần chừ đâm thẳng vào động mạch cổ của hắn.

“Huhm…” – Con thú nhỏ bị thương nằm trong lòng Kaname, bám chặt vào vai hắn, vừa lòng hưởng thụ bữa tối tuyệt vời mà cậu đã phải dùng hết chút sức mạnh cuối cùng để đạt được.

“Hơi nhiệt tình quá rồi…” – Nếu để một Zero Kiryuu tỉnh táo chứng kiến người thuần chủng cao quý nắm giữ tất cả trong tay cũng phải bất lực cười khổ thì cậu nhất định sẽ rất kinh ngạc. Và nếu còn biết nguyên nhân chính của nụ cười này là mình, thì liệu Zero sẽ phản ứng thế nào? Điều này ngay cả tác giả như tôi cũng không dám nghĩ tới.

Thở dài thỏa mãn. Cậu hunter vừa mới chiếm đoạt thân thể của người ta (aka nằm đè lên), rồi còn giở trò xâm phạm thân thể của người ta (aka hút máu) đã rơi vào hôn mê. Thanh thản duy trì tư thế cũ, sợi tóc bạch kim mềm mại cọ lên ‘cái đệm lưng’ thoải mái ấm áp bên dưới, hai mắt nhắm nghiền.

Gió cuối cùng cũng ngừng thổi, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Chỉ còn lại đây hơi thở đều đặn nhịp nhàng quấn quýt bên cổ Kaname Kuran. Hắn bất đắc dĩ thở dài, khẽ cau mày.

Nguy hiểm sẽ không biến mất chỉ vì Zero Kiryuu đã ngủ say. Cái cà vạt quấn ở đầu vai của cậu đã bị máu nhuộm nâu, mùi máu tươi đậm đặc rải khắp mọi nơi. Kaname còn có thể cảm nhận được nơi tiếp xúc giữa quần áo của hai người, vùng ẩm ướt ngày một lan rộng.

Miệng vết thương không thể khép lại… Điều này quá bất thường, cho dù Zero Kiryuu không có thể chất của vampire thì sau khi uống máu thuần chủng, tình trạng vết thương phải nhanh chóng được cải thiện mới đúng. Không thể lại giống như bây giờ trơ mắt nhìn máu chảy mà không thể làm gì được.

Ngón tay bị đè tê liệt khó cử động, cộng với cơ thể đang say ngủ của ai kia. Kaname do dự kéo áo Zero, rốt cuộc hạ quyết tâm, đỡ eo cậu cẩn thận chuyển người lật lại.

Từ trên cao nhìn xuống, hắn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần của cậu đang đau khổ, hàng mày cau chặt, có lẽ do bị lật người nên chạm vào miệng vết thương.

Tình trạng này còn khó khăn hơn cả trong tưởng tượng của Kaname. Máu đọng trên vai trái dính chặt vào áo sơ mi, không thể cởi ra được, trên ngực còn quấn tầng tầng băng gạc loang lổ vết máu.

Kaname không khỏi mắng thầm: Biết rõ mình bị thương nặng như vậy mà còn dám liều lĩnh!

Hắn hít sâu một hơi, cắn răng xé chỗ áo dính vào vết thương, máu đỏ theo đó tuôn trào.

“A…” – Còn hơn cái gọi là xát muối vào vết thương, đây chính xác là hành vi tàn ác vô nhân đạo đe dọa đến sinh mạng của con người. Zero Kiryuu chộp lấy tay Kaname, móng tay đâm sâu vào thịt hắn, đốt ngón tay vì nắm chặt mà trắng bệch ra, đôi mắt tím biếc trừng tên bạo hành trước mặt. Vốn là cái nhìn phẫn nộ nhưng do đau đớn mà mênh mang nước, thoáng qua thật tinh tế đáng yêu.

“..!..” – Chân tay luống cuống. Không còn từ nào để hình dung Kaname lúc này mà tốt hơn thế. Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng đúng là sống hàng ngàn năm rồi, Kaname còn chưa từng phải xử lý vết thương dạng này bao giờ. Hiện tại hắn chỉ đang hành động theo trực giác mà thôi. Giả vờ tỏ ra bình tĩnh, Kaname nhẹ nhàng hỏi. “Thật sự là… rất đau ư?”

“Hừ!” Mất quá nhiều máu khiến nhịp thở của cậu hunter trở nên ngắn và dồn dập hơn. Đầu Zero đau muốn nứt ra, tim dộng thình thịch vào lồng ngực, căn bản không đủ sức để đáp lại vấn đề của Kaname Kuran. Vất vả lắm mới có thể biểu hiện được thái độ lúc này.

“Aizz…” – Thở dài, Kaname từ từ cúi người xuống.

“Anh… tính… làm gì?”

Bloody Rose run rẩy chỉ thẳng vào ngực hắn đã thể hiện sự suy yếu của chủ nhân nó, song Zero không muốn buông xuôi, sát ý lập lòe trong mắt cậu.

Hết lần này đến lần khác bị khiêu khích khiến Kaname không còn nhẫn nại nữa. Ngày hôm nay hắn đã đủ chật vật lắm rồi, sự nhường nhịn của vị thuần chủng luôn ăn trên ngồi trước đã đạt đến cực hạn.

Đôi mắt màu rượu đỏ tối sầm lại, Bloody Rose vụt ra, bay theo một đường parabol hoàn mỹ, rơi xuống góc kho hàng. Cùng lúc đó, hắn nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Zero Kiryuu, lạnh lùng. “Dòng máu ngọt ngào như vậy sao nỡ để uổng phí? Phải không hả Kiryuu-kun?”

“Dã thú… A… A…” – Cái lưỡi mềm mại nóng bỏng liếm lên vết thương gây cho cậu hunter cảm giác ẩm ướt thoải mái. Sợi tóc dài mềm mại màu nâu trêu chọc mảng da thịt phơi bày trong không khí làm Zero run rẩy.

Người thuần chủng xấu xa cố tình liếm thật chậm, tạo nên cái cảm giác như có như không càng thêm khó chịu. Zero Kiryuu nhắm chặt hai mắt, lông mi dài run run, từng chữ thoát ra rời rạc bất lực. “Anh… Uhm… Nhanh… lên…”

Đang lúc hai người rơi vào thế giằng co mờ ám khiến người ta mơ màng mặt đỏ tim đập (?) thì ngoài cửa kho xuất hiện hai kẻ phá hoại rất đáng bị lừa đá.

“…” – Kurosu Kaien đứng trước cửa, đầu óc trống rỗng.

Zero Kiryuu nhắm mắt, quần áo nửa kín nửa hở, hai má đỏ hồng không biết vì sao, thở gấp, vô lực giãy giụa, toát lên vẻ thích mà còn bày đặt. Kaname nằm trên cậu, quần áo cũng không chỉnh tề, hai tay giữ chặt cổ tay Zero, cúi người (giả) hôn lên bả vai trắng gầy của cậu. Tiếng thở và mùi máu tươi càng làm cảm giác kích thích dâng lên cao. Tiếp tục quan sát hai người, đầu tóc và quần áo đều dính đầy vụn gỗ, ai biết là phải lăn qua lăn lại bao nhiêu lần mới được như thế…

“Khụ khụ…” – Quả nhiên vẫn là Yagari Toga có kinh nghiệm hơn (What?). Tỉnh bơ đánh tiếng xong, Toga đưa tay đẩy ngài hiệu trưởng vẫn còn ngu ngơ đờ đẫn vào trong kho hàng.

Hai ánh mắt vừa nghe thấy liền đồng thời bắn về phía này. Kurosu Kaien xấu hổ lùi từng bước, cười khan bảo. “Cái này… Làm phiền rồi! Hai người cứ tiếp tục…”

Hai người trong phòng khựng lại, nhìn nhau, cùng lúc nói:

“Cút ngay!” – Giọng nói không to, hơi khàn khàn nhưng tràn ngập sát khí.

“Chỉ là chữa thương mà thôi!” – Âm điệu tao nhã, bình tĩnh tự nhiên.

“A ha ha ha ha… Thật sao?” – Kurosu Kaien tiếp tục cười gượng.

Sau đó, một mảnh trầm mặc.

Kaname Kuran im lặng đứng dậy, sửa sang qua loa lại quần áo, thuận tay nâng Zero Kiryuu đang nằm trên đất dậy. Nhìn trên nhìn dưới, hắn nhíu mày cởi áo khoác trên người ra, choàng lên cái áo dính đầy máu của Zero.

“Hừ!” – Zero quay mặt đi không thèm nhìn hắn, mà thực chất lại không hề tỏ ý từ chối.

“Đi về trước thôi, thế này cũng không thể đi đến Hiệp Hội Thợ Săn được nữa.” – Kaname Kuran lơ đãng cười, xoay người đối mặt với Kaien. “Tình hình khó giải quyết hơn ta tưởng tượng rồi.”

Đường về rất thuận lợi, không hề gặp tập kích. Điều bất ngờ chính là Zero cự tuyệt sự giúp đỡ của hai vị trưởng giả, sẵn sàng đi một mình. Thế nhưng cậu không hề từ chối cái nắm tay của Kaname Kuran. Hai người một trước một sau, cả đường cùng nhau, yên lặng không hề nói chuyện.

Rất nhiều năm sau, Kaname hỏi Zero vì sao hoàng hôn ngày đó lại đồng ý nắm tay hắn. Cậu hunter cười cười, thở dài rằng. “Bởi vì tôi cảm thấy, chúng ta là đồng phạm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui