Đan Vũ Càn Khôn

Tuy rằng ba tầng nguyên giới thổ, thủy, hỏa bao bọc trên người hắn đã bao kín không kẽ hở, nhưng đáy lòng hắn hoàn toàn không có chút nắm chắc có thể hoàn toàn ngăn trở được nham tương xâm nhập vào người.Ở bên trong hắn đã ngộ ra hai loại thần thông thổ thủy ma chủng, năng lượng phòng ngự rất mạnh, nhưng đối mặt với năng lượng hỏa nham tương ăn mòn, tự nhiên kém hơn một chút. Mà bởi vì còn chưa ngộ ra được hỏa hệ phòng ngự của Chu Tước thần thông, nhưng bởi vì hắn là luyện đan sư, khả năng khống chế hỏa hệ cũng không tính yếu, vì vậy hắn mới dám liều mạng một phen.Tiếp theo hắn hít sâu một hơi, trực tiếp thả người nhảy xuống.- Phác thông…Thật giống như viên vẫn thạch giáng xuống bên dưới, hồ nham tương cuồn cuộn bốc cao.Nhưng kế tiếp hồ nham tương lại tách ra thật nhanh.Đây là Tần Phàm thử dùng hỏa năng đem nham tương gạt ra, nhưng lực bài xích của nham tương cực lớn, hỏa năng mênh mông không ngừng đập thẳng vào mặt, hắn vô cùng gian nan tiến được hai ba thước khoảng cách, hơn nữa tạm thời còn chưa thể nhìn thấy đáy.- Truyền thừa của Cát Bản rốt cục ở nơi nào?Hắn vừa cố gắng chống đỡ vừa cố sức làm cho mình bình tĩnh trở lại, dựa vào cảm giác mẫn tuệ đi cảm ứng địa phương bất đồng trong hồ nham tương.Bốn phía đều là hỏa hồng sắc nham tương, Tần Phàm thật giống như bị lửa lớn cuồn cuộn bao quanh, nhìn không thấy con đường phía trước, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng được một tia ba động thần bí tận sâu trong, nhưng ba động lại cho hắn cảm giác thập phần xa xôi.Hắn phải nhẫn nại chịu đựng nhiệt lượng khắp bốn phía, tiếp tục đi xuống sâu bên dưới.Trong quá trình này nham tương vài lần muốn đem hắn nuốt chửng, may mắn trên người hắn còn có hai loại phòng ngự nguyên giới nên mới có thể chống cự, nhưng dù là như thế trên người hắn vẫn bị đốt phỏng thành huyết phao.May mắn ý chí hắn cứng cỏi, thay đổi là người khác có lẽ đã quay trở về bên trên.Dần dần nham tương bên dưới biến thành hắc hồng thật đáng sợ, phòng ngự trên người Tần Phàm chỉ kiên trì thời gian càng ngày càng ngắn, lúc này hắn mơ hồ ngửi được mùi vị cháy khét trên người mình.Mười phút!Cũng không biết trôi qua bao lâu, tóm lại Tần Phàm cảm giác nguyên lực trong thân thể mình nhiều nhất chỉ chịu đựng được thêm mười phút, vượt qua thì hắn sẽ cạn kiệt, một khi cạn kiệt thân thể hắn sẽ thương tổn thật lớn.- Ta nhất định phải vượt qua!Nhưng vào lúc này Tần Phàm cắn răng, không những không thối lui còn nhanh thêm tốc độ.Năm phút trôi qua!Khi cảm giác mình chỉ còn kiên trì thêm năm phút thời gian, Tần Phàm chỉ còn có thể dựa vào Kỳ Lân thần thông cùng Huyền Vũ thần thông chống cự bên ngoài, nhiệt độ đã xuyên vào ngũ tạng lục phủ, còn lại ba phút!Lúc này trong cơ thể hắn tràn ngập cảm giác vô lực hoàn toàn.- Di?Nhưng vào lúc đó Tần Phàm bỗng nhiên cảm giác được trong lòng chợt động, hai mắt ngưng tụ nhìn xuống một hướng, đến nơi đó hắn rốt cục cảm giác ra một loại ba động đặc thù mãnh liệt.- Kỳ Lân Bào Hao!Hắn cắn chặt răng, dùng toàn lực lượng oanh thẳng một quyền về phía trước, một đầu kỳ lân thật lớn nhất thời xuất hiện, bốn vó giẫm trên nham tương, tạm thời mở ra một thông đạo ở phía trước.- Ở bên kia!Tần Phàm mơ hồ nhìn thấy một cửa đá, vội vàng thi triển tốc độ nhanh nhất của mình phóng về phía trước, ngay trước khi nham tương sắp sửa nuốt chửng lấy hắn vỗ mạnh cơ quan cửa đá vọt vào bên trong.

- Hô…Lọt được vào bên trong, Tần Phàm phát hiện cửa đá có năng lực ngăn cách nham tương, nham tương cũng không tràn vào, lúc này Tần Phàm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó đánh giá không gian bên trong cửa đá.Không gian bên trong này thập phần rộng mở, thoạt nhìn còn lớn hơn thạch thất của Thiên Ưng lão nhân, trên thực tế nơi này càng giống như một sơn động, có được một thông đạo thật dài, nhưng không biết đi thông nơi đâu.Ngoài ra trong này giống như ngăn cách với bên ngoài, nhiệt độ không nóng bỏng như ngoài kia, ngược lại mơ hồ còn có cảm giác râm mát, điều này làm Tần Phàm không khỏi kỳ quái.- Hi vọng lần này đừng để cho ta thất vọng!Hắn xử lý xong thương thế trên người mình, sau đó dọc theo thông đạo đi vào bên trong.Thông đạo có vẻ dài hơn ý liệu của Tần Phàm, đi phải hơn một khắc thời gian rốt cục hắn mới phát hiện tới cuối.Ở cuối cùng thông đạo, có một tấm bia đá.Tấm bia đá hoàn toàn ngăn chặn đường đi của hắn.- Là đồ án hình dược đỉnh!Chứng kiến được tấm bia đá, Tần Phàm ngưng tụ hai mắt, lộ ra thần thái hưng phấn.Hắn vội vàng đi tới, sau đó chứng kiến đồ án trên bia đá khắc thêm văn tự chữ triện cổ.Là một chữ “Cát”, “Cát” trong Cát Bản.Đến lúc này rốt cục hắn đã có thể khẳng định nơi này chính là nơi lưu lại truyền thừa.Mà Tần Phàm còn có thể cảm giác được khí thế khủng bố từ chữ “Cát” tản ra, cỗ khí thế thật mạnh, thật giống như có một vị cường giả đứng ngay trước mặt làm Tần Phàm không khỏi âm thầm kinh hãi. Từ đó có thể biết được tu vi võ đạo của Cát Bản khẳng định cũng cực mạnh.Chữ “Cát” còn tản ra một loại hào quang oánh bạch thần bí, đem hoàn cảnh bốn phía chiếu sáng sâu thẳm.- Bên trong chữ này chứa đựng huyền cơ gì đây?Trong miệng Tần Phàm thì thào nói, mà hắn lại vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve tấm bia đá.Ông!Đúng lúc ngón tay hắn vừa lướt qua chữ to trên tấm bia, bỗng nhiên tấm bia truyền ra ba động thật huyền diệu, sau đó một hư ảnh thần bí liền chậm rãi hiện lên…Chứng kiến một hư ảnh trong tấm bia đá trôi nổi hiện ra, trong miệng Tần Phàm phát ra một tiếng kinh nghi, thân thể bật lui ra sau thật nhanh.Thối lui ra xa mười thước, thấy hư ảnh cũng không thương tổn gì tới mình, hắn ngừng lại, sau đó thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn ảnh tử trước tấm bia đá.Hư ảnh như một hình chiếu của một người, thật cao, ngọc diện râu dài, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, thoạt nhìn rất có loại cảm giác tiên phong đạo cốt. Nhưng khí thế thật bất phàm, mặc dù đã trôi qua không biết bao nhiêu năm tháng, vẫn có một loại uy nghiêm lan tràn, làm cho người ta không dám bất kính.Mà sau khi hắn xuất hiện, tựa hồ như thật hứng thú đánh giá Tần Phàm.- Người này chẳng lẽ chính là luyện đan sư Cát Bản?Nhưng tâm cảnh tu vi của Tần Phàm mạnh mẽ, sau khi ổn định lại thân hình, trấn định đối diện đối phương, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng kín đáo suy nghĩ thân phận của người kia. Nếu xuất hiện trên tấm bia có khắc chữ “Cát”, như vậy thân phận người kia là có thể xác định được.- Tên của ta là Cát Bản!Quả nhiên hư ảnh đánh giá Tần Phàm một thoáng, trên mặt mang ý cười nói, thanh âm cho người ta cảm giác dịu dàng, không hề có lực áp bách.- Tại hạ Tần Phàm, gặp qua Cát Bản tiền bối!Nghe vậy Tần Phàm thoáng thi lễ nói, người chết lớn nhất, hơn nữa hắn đến muốn thu lấy truyền thừa của đối phương, cho nên cũng phải tôn kính.- Nhiều năm như vậy rốt cục đã có người đi tới nơi đây. Ngươi cũng không tệ lắm, trên thực tế có thể đi tới nơi đây đủ chứng minh thiên phú, trí tuệ, dũng khí cùng quyết đoán của ngươi, hơn nữa vẫn còn rất lễ phép với lão đầu tử như ta.Hư ảnh Cát Bản nhìn Tần Phàm tựa hồ có chút vừa lòng, mỉm cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận