Đan Vũ Càn Khôn


- Tiểu Chiến, ngươi bái kiến lão Yêu Thần chưa?
Tần Phàm bỗng nhiên hỏi, đối với sắp sửa đi gặp mặt lão Yêu Thần, trong lòng của hắn có thêm một loại chờ mong đặc thù, hắn luôn cảm giác đến lão Yêu Thần này hẳn là cùng hắn có liên hệ nhất định.
Đây là đồ vật tới từ trong trí nhớ giác tỉnh của hắn, để cho hắn ẩn ẩn sinh ra loại cảm giác bản năng này.
- Chưa từng gặp qua.
Tiểu Chiến lắc đầu nói ra:
- Vị lão đảo chủ này thập phần thần bí, thậm chí ngoại trừ đảo chủ, không có ai biết hành tung của hắn, nghe nói sau khi hắn đem đảo chủ vị này truyền cho đảo chủ hiện tại, cũng ít nhất trên trăm năm không có lộ mặt qua ở trong Yêu Thần Đảo rồi.
Sau đó hắn lại nhìn về phía Tần Phàm, nhỏ giọng nói ra:
- Bất quá ta ẩn ẩn có loại cảm giác, lúc này đây lão đại đến Yêu Thần Đảo không phải là chuyện xấu, ngươi không cần lo lắng.
Tần Phàm cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.
Trên thực tế, sau khi đi vào Yêu Thần Đảo, hắn một mực đều cảm ứng đến khí tức của Tần Li, nhưng tựa hồ không thu hoạch được gì.
Một đường đi tới, phía trước xuất hiện một tòa cung điện cự đại, thoạt nhìn vàng son lộng lẫy, hoa lệ cao quý, mỗi một khối gạch đá đều là Lưu Ly trân quý nhất xây thành, óng ánh sáng long lanh, lưu quang tràn ngập.
Từ xa nhìn lại, cả tòa cung điện hiện ra một loại cảm giác thâm thúy, bên trong tràn đầy thần bí.
- Nơi này chính là Yêu Thần bảo điện rồi.
Tiểu Chiến hạ giọng nói ra:
- Tại đây bình thường bất luận Yêu thú gì cũng không thể tới gần, ta cũng không thể đi vào.
Tần Phàm có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa bảo điện này, thượng diện trải rộng ánh sáng tường quang, trong mơ hồ có Trận Văn lưu động, hẳn là có trận pháp đặc biệt gia trì, bên trong tối tăm còn có huyền âm ngâm xướng, tăng thêm vài phần thần thánh vô thượng.

- Tần Phàm, vào đi, Tiểu Chiến ngươi cùng khách nhân ở bên ngoài chờ.
Lúc này thanh âm của Yêu Thần từ bên trong truyền đến.
Chỉ cho một người Tần Phàm đi vào.
Tần Phàm liếc nhìn Kỷ Huyên Nhi, lại xoay đầu lại, nhìn về phía đại môn kim quang từ từ mở ra kia.
Lúc này, trong lòng của hắn cũng có vài phần tâm thần bất định, không phải là vì sợ hãi, mà là vì bàng hoàng đối với không biết.

Sau đó hắn hít sâu một hơi, rốt cục từng bước một hướng về bên trong đi đến.
Hắn cần một đáp án.
Vừa vừa đi vào Yêu Thần bảo điện này, kim quang chi môn sau lưng chậm rãi đóng cửa lần nữa, hắn ngẩng đầu hướng về phía trước, trông thấy ngoại trừ Yêu Thần đứng đấy ra, còn có một thân ảnh khác uy nghiêm ngồi ở trên bảo tọa.
Ông…
Mà xem xét phía dưới, toàn thân Tần Phàm đột nhiên chấn động, thậm chí trong óc xuất hiện chỗ trống ngắn ngủi, toàn cảnh là không dám tin.
Đang ngồi trên bảo tọa kia, không phải người khác, dĩ nhiên là phụ thân của hắn ở kiếp này… Tần Hồng!
Tần Phàm đi vào Yêu Thần bảo điện này, mới vừa vặn đứng lại, liền không khỏi chấn động cả người.

ikienthuc.org
Bởi vì hắn chứng kiến trước mắt, ngoài Yêu Thần ra còn xuất hiện một người mà hắn vốn tuyệt đối không có thể ở chỗ này chứng kiến.
Là phụ thân của hắn ở kiếp này… Tần Hồng!
Phụ thân của hắn làm sao có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này?
- Cái này có lẽ không phải thật sự...
Tần Phàm ở lúc này để cho mình tận lực bảo trì tỉnh táo, cái này cũng có thể là Yêu Thần cố ý để cho người sắm vai phụ thân hắn lừa gạt hắn.
Dù sao trong lòng của hắn là cảm giác được khó có thể tin.
Phụ thân của hắn, vốn chỉ là Tộc trưởng của một tiểu gia tộc chán nản trên Vũ Thiên đại lục mà thôi, thậm chí còn phải dựa vào đan dược hắn luyện chế mới đột phá đến cảnh giới Linh Vũ Sư.

Linh Vũ Sư ở trong Tân Thế Giới này, cái gì cũng không phải!
Làm sao có thể sẽ là lão đảo chủ của Yêu Thần Đảo, lão Yêu Thần?
Cái này nhất định là giả dối.
- Tần Phàm bái kiến Yêu Thần tiền bối...!Lão Yêu Thần tiền bối.
Hắn hít một hơi, chậm rãi đi lên trước một bước, cung kính hành lễ, tựa hồ lộ ra rất tỉnh táo.
- Tiểu Phàm, ngươi cần gì phải như thế?

Mà lúc này, nghe thấy thanh âm của Tần Phàm, bóng người tôn quý trên chỗ ngồi kia chậm rãi đứng lên, nhìn xem Tần Phàm, trên mặt mang một ý khẽ cười nói ra.
Mà một tiếng Tiểu Phàm này, lại làm cho cả người Tần Phàm đều cứng lại rồi.
Không sai, thanh âm này cũng là của phụ thân hắn Tần Hồng, ngoại trừ thần thái trong tự nhiên nhiều hơn một loại tôn quý cùng uy nghiêm, giọng nói ôn tồn kia là đồng dạng, hoảng hốt tầm đó, lại để cho Tần Phàm như là về tới khi còn bé, lúc đứng ở tộc vụ viện lắng nghe dạy bảo.
Thậm chí hắn bản năng muốn cúi đầu nghe giảng!
- Đây là ảo giác a...
Tần Phàm giật giật ngón tay của mình, bất quá hắn còn chưa thấy qua ảo giác cùng ngụy trang cao minh như vậy, dùng lực cảm ứng cùng Tinh Thần Lực của hắn vậy mà nhìn không ra bất luận sơ hở gì.
- Tiểu Phàm, ta biết rõ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc, đến đây đi, ngươi hỏi ta đáp.
Lúc này Tần Hồng chậm rãi đi về hướng Tần Phàm, sau đó duỗi ra bàn tay khoan hậu kia, ở trên bờ vai của hắn vỗ vỗ nói ra.
Tần Phàm vốn muốn tránh đi, nhưng cuối cùng nhất còn không có.
Hắn cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
Cái độ ấm và khí tức quen thuộc đến từ lòng bàn tay này, để cho hắn đã có thể để xác định đứng ở trước mặt hắn là phụ thân của mình Tần Hồng.

Cũng không phải Yêu Thần tìm người giả trang, hắn cũng không có sinh ra ảo giác.
- Phụ thân, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Đã qua thật lâu, hắn rốt cục vẫn phải chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, trong miệng tận lực để cho mình bình tĩnh trở lại.
- Ta là phụ thân của ngươi, Tộc trưởng Nam Phong Tần gia Đại Càn Quốc trên Vũ Thiên đại lục, cũng là tiền nhiệm đảo chủ của Yêu Thần Đảo.
Tần Hồng khẽ cười nói.
- Ta không rõ.
Tần Phàm cắn răng nói.
- Cái này muốn giải thích cũng hơi phiền toái...

Tần Hồng có chút mệt mỏi gật đầu.

Sau đó chậm rãi quay người, đi trở về đến chỗ ngồi nguyên lai, sau đó lần nữa nhìn về phía Tần Phàm hỏi:
- Hiện tại ta nghĩ trí nhớ của ngươi cũng thức tỉnh được không sai biệt lắm a? Bất quá hẳn là còn thiếu bộ phận mấu chốt nhất, nếu không ngươi đã minh bạch.
- Trí nhớ...
Tần Phàm khẽ giật mình, trí nhớ vẫn luôn là một trong những bí mật lớn nhất của hắn, ngoại trừ Tần Li.

Còn không có ai biết trí nhớ của hắn kiếp trước, thậm chí Tần Li nàng cũng không biết thật ra là hắn tiến hành qua mấy lần khôi phục trí nhớ, hắn càng chưa nói với Tần Hồng.
Nhưng hiện tại Tần Hồng biết rõ bí mật của hắn!
- Đến đây, ngươi thử nhớ tới xem, dùng khí lực cùng thực lực của ngươi bây giờ, có lẽ đã có thể chịu đựng được rồi.

Tần Hồng còn nói thêm.
Oanh!
Tiếp theo trong nháy mắt, một câu nói kia của Tần Hồng giống như là điểm đốt kíp nổ, đem trí nhớ ẩn núp ở chỗ sâu trong óc Tần Phàm thời gian dần qua phát nổ rồi.
Đúng vào lúc này, Tần Phàm cảm giác được trong đầu của mình như là đã xảy ra một lần bạo tạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận