Là từ khi nào nhận biết Trịnh Đan Ny? Giống như có chút nhớ không còn rõ.
Dù sao tụi mình đã cùng ở một chỗ rất lâu.
Hình như là vào một ngày mưa, nhìn chiếc xe cứu thương chạy ngang qua với đèn báo xanh báo đỏ, mình liền biết, hôm nay không thể nào về nhà được.
Thế là liền dầm mưa chạy ngược về bệnh viện, quả nhiên trông thấy khoa cấp cứu y tá đi tới gọi mình vào phòng cấp cứu.
Vậy là mình liền thay đổi áo blouse trắng, tăng tốc bước chân hướng về phòng cấp cứu.
Vào cửa liền nhìn thấy một tiểu nữ sinh nằm tại trên giường bệnh, trên thân còn xuyên đồ đồng phục.
Nguyên lai là học sinh cấp ba.
Không kịp nghĩ nhiều, mình liền đeo lên ống nghe kiểm tra em ấy.
Cũng may không có việc lớn gì.
Nhưng mình lại không kiểm soát được mà bên cạnh quan sát giường bệnh này, thẳng đến khi em ấy tỉnh lại.
Mình thật sự chỉ nhớ rõ khoảnh khắc này, ngây ngẩn cả người trong một lúc lâu.
Kia là đôi mắt đẹp nhất mà mình từng thấy trong đời.
"Tỉnh rồi?"
Lấy lại bình tĩnh, ôn nhu hỏi em ấy.
Em gật gật đầu, từ trên giường bệnh ngồi dậy.
"Bác sĩ, em thế nào, có gì nghiêm trọng không?"
Thanh âm mềm mại truyền thẳng đến tai mình, khe khẽ lắc đầu.
"Không nghiêm trọng, viêm dạ dày cấp tính.
Việc nhỏ, nhưng cần phải theo dõi."
Nhìn thấy dáng vẻ em âm thầm thở ra không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ này, thật đáng yêu mà.
Mấy ngày sau này, em ấy vừa đến bệnh viện kiểm tra liền sẽ tới tìm mình.
Thật sự không biết lần thứ bao nhiêu bị em ấy quấn lấy xin phương thức liên lạc, mình cuối cùng nhịn không được mà cho em ấy.
Thấy được em ấy cao hứng giống như đứa nhỏ được cho kẹo, mình bất đắc dĩ khẽ cười một tiếng.
Nhìn vào trong ánh mắt em ấy, mình cũng không phát giác được lộ ra cảm giác cưng chiều.
Giống như kể từ đó trở đi, em ấy cũng từng chút từng chút chui vào trái tim nhỏ của mình..