Không thấy Cảnh Vũ ở phòng khách, chắc anh trong thư phòng hoặc phòng ngủ rồi.
Cô vào thang máy lên tầng 3.
Trần Cảnh Vũ đang ngồi trên sô pha thấy vợ đã về thì đứng dậy cầm áo khoát với cả túi xách của cô để vào vị trí của nó.
Nhạc Quân nằm nhoài trên sô pha cầm lấy quyển sách anh đang xem.
Cô ngạc nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm từng dòng chữ tiêu đề sách: Sách nuôi dạy con.
Nhạc Quân không biết nên dùng cảm xúc gì lúc này nữa.
Là có lỗi, cảm động, hạnh phúc hay áy náy.
Cô chỉ cảm thấy trái tim như bị ai nhéo một cái.
Trần Cảnh Vũ cất xong túi xách của cô bước đến thì thấy biểu cảm trên mặt cô không đúng cho lắm, lại thấy cuốn sách cô cầm trên tay anh lập tức hiểu ra.
Nhìn thấy mắt cô ửng đỏ như sắp khóc đến nơi anh đã không chịu nổi ngồi xuống ôm cô vào lòng, anh tự trách bản thân để cô nhìn thấy khẽ giọng dịu dàng: “Đừng nghĩ nhiều, anh là muốn tìm hiểu trước sau này sẽ tiện hơn.”
Nhạc Quân cố kiềm nén không khóc, cô dụi cả mặt vào hõm cổ anh khẽ giọng nũng nịu: “Cảnh Vũ em muốn học vượt.”
Trần Cảnh Vũ đơ hai giây sau đó nâng mặt cô lên: “Không cần, anh không phải muốn có con liền đâu.
Thật đó.
Nên em…” Nhạc Quân không kiềm nổi nữa chặn miệng anh lại.
Cái tên này, luôn âm thầm vì cô như vậy.
Anh không thể trách cô một lần hay sao.
Cô chỉ mút cánh môi của anh liền rời đi.
Cô nhìn anh đau lòng, đưa tay vuốt bên mặt anh nói: “Em cũng muốn danh chính ngôn thuận cùng anh công khai sớm, nhưng nếu đợi em học xong sẽ còn rất lâu.
Em không thể ích kỷ như vậy được.
Em quyết định rồi, hơn nữa thành tích của em rất tốt có thể hết hè năm sau em sẽ hoàn thành.
Khi đó chúng ta công khai nhé? Được không?”
Trần Cảnh Vũ biết chuyện cô đã quyết định anh không thể nào thay đổi.
Anh thở dài ôm chặt cô: “Khổ cho em rồi.”
Nhạc Quân dứt khoát lắc đầu: “Em đã nghĩ từ sớm rồi, chỉ là bây giờ mới nói với anh thôi.
Chỉ là học thôi mà, đơn giản với em lắm.”
“Đựơc, vậy theo ý em.” Trần Cảnh Vũ chỉ còn đành chiều theo cô vậy.
Nhạc Quân lúc này nhớ ra gì đó liền nói: “Hai ngày nữa dì, Emma với Jakson về nước anh đến đón họ cùng em nhé.”
Trần Cảnh Vũ đã nghe cô nói trước đó bọn họ cuối tháng 5 sẽ về nước nên không ngạc nhiên liền đồng ý.
Nhạc Quân vì quyết định học vượt đột ngột nên phải liên hệ với nhà trường có thể giúp cô ghi danh học vượt mấy môn kỳ sau hay không.
Do thời gian đăng ký học vượt đã qua rồi nên cô chỉ còn cách đi cửa sau.
May mắn với danh tiếng tốt của cô hiện nay thì chuyện này vô cùng đơn giản.
Ngày 10/6 sẽ vào học chính thức đến 20/8 sẽ kết thúc.
Vì là theo chương trình học vượt nên thời gian có hạn, các môn đều tăng tiết học dày đặc.
Ngoại trừ chủ nhật thì cô không được nghỉ thêm buổi nào cả.
Lúc Trần Cảnh Vũ nhìn lịch học của cô liền hối hận vì đã chiều theo cô, anh nhìn cô nàng đang chớp chớp cặp mắt vô tội nhìn mình: “Anh thật là không nên làm theo ý em.”
Nhạc Quân biết anh chỉ là thương cô nên mới nói vậy, cô cười tươi hôn lên cằm anh nói giọng nịnh nọt: “Chỉ hơn hai tháng thôi mà, không cực khổ gì cả đâu.
Em vẫn về biệt thự thường xuyên mà, có ở kí túc luôn đâu.”
Trần Cảnh Vũ thở dài hôn lên trán cô một cái đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô nói: “Được rồi, Anh không làm sao giận được em hết.”
Anh lại nói tiếp: “Nhưng mà điều kiện là em tạm gác việc ở phòng điều chế lại cho anh.”
Nhạc Quân nghĩ nghĩ, phòng điều chế cũng ổn rồi.
Hơn nữa có Tần Ly Ly ở đó sẽ giúp cô trông coi mấy mẫu thử.
Cô gật gật đầu dụi vào lòng người đàn ông nỉ non: “Được rồi, em theo ý anh sẽ chỉ tập trung học thôi.
Nhé nhé?”
Trần Cảnh Vũ hài lòng cười vuốt ve tóc cô.
Không thấy được khuôn mặt cô nên anh không biết cô nhỏ như thế nào, liền nâng mặt cô lên.
Có điều khi nhìn vào bờ môi cô anh lại không kiềm chế được mà hôn lên đó.
Ban đầu chỉ mút nhẹ cánh môi cô nhưng mà làm gì có thể đơn giản như vậy.
Một nụ hôn sâu triền miên, nóng bỏng đến khi cả hai đều thở dốc mới dừng lại.
Nhạc Quân nhìn anh trêu chọc: “Sao kỹ thuật hôn của anh lại tốt vậy nhỉ?”
Trần Cảnh Vũ rất thích được cô khen mình nên cười khẽ tiếp tục ôm cổ cô hôn một lần nữa.
Sau đó anh mới trả lời: “Là vì hôn bà xã mới tốt như vậy.”
Nhạc Quân lại tinh nghịch hỏi ngược lại: “Vậy hôn người khác thì tệ à?”
Trần Cảnh Vũ rất phối hợp cùng cô đùa giỡn, anh lắc đầu nói: “Chưa thử nên chưa biết.”
Nhạc Quân trừng mắt, véo eo anh gằng giọng: “Anh thử cho em xem.”
Trần Cảnh Vũ bị cô véo nhưng cũng không cản, anh gõ nhẹ chóp mũi cô nói: “Anh chỉ muốn hôn em.”
Nhạc Quân ngại ngại ho khan một cái lại hỏi vấn đề này: “Nè, anh chắc chưa hôn ai khác ngoài em chứ?”
Trần Cảnh Vũ đáp không do dự: “Chắc.
Nhưng có một lần là không đề phòng để người khác chạm nhẹ môi.”
Nhạc Quân như phát hiện ra điều thú vị hưng phấn ôm cổ anh hỏi: “Ai dám lớn gan như vậy? Sau đó anh xử cô ta sao?”
Trần Cảnh Vũ hơi do dự không biết nên nói rõ cho cô biết không.
Anh sợ cô thấy được mặc vô tình của anh.
Anh ôm cô nói: “Anh đẩy cô ta sang một bên, dùng khăn giấy thấm nước sát khuẩn lâu miệng.
Sau đó sai người lôi cô ta ra, còn cảnh cáo nếu để anh gặp một lần nữa…” Trần Cảnh Vũ ngừng lại nhìn biểu cảm Nhạc Quân.
Thấy anh đang kể tự nhiên dừng lại thì lay lay tay Trần Cảnh Vũ: “Sao nữa?”
Trần Cảnh Vũ hít một hơi mới khẽ giọng: “Nếu cô ta còn dám xuất hiện trước mặt anh nữa, anh sẽ cho người cưỡng hiếp sau đó phong sát cô ta để mãi mãi không thể vào giới giải trí.”
Nhạc Quân có hơi chấn động không biết nói gì, cô biết Trần Cảnh Vũ sẽ không lương thiện với kẻ thù của mình.
Anh ở bên cô luôn cưng chiều, ôn nhu.
Cô cũng chưa thấy anh nổi giận với mình bao giờ.
Có thể nói anh chỉ dùng hết mọi ôn nhu cho mình cô mà thôi.
Nhạc Quân hiểu rõ điều này, nhìn người đàn ông đang bất an sợ cô trách anh.
Cô đau lòng hôn lên môi anh một cái: “Anh làm đúng lắm.
Loại người bám dai như vậy anh đã cho cơ hội không nghe thì phải chịu hậu quả.”
Trần Cảnh Vũ nhìn cô không những không trách mình, còn ủng hộ mình.
Anh vui mừng ôm cô, anh hơi thấp giọng nói: “Anh vốn dọa cô ta thôi nhưng một ngày cô ta dám lén mò lên giường anh ở khách sạn.” Nhạc Quân nghe tới đây cả người liền cứng đờ.
Trần Cảnh Vũ phát hiên cô run lên một cái thì đau lòng nhưng anh không muốn giấu cô chuyện gì, anh tiếp tục nói: “Anh không cho người cưỡng hiếp cô ta, chỉ là cho cô ta mãi mãi không được vào showbiz nữa.
Chuyện cô ta với người đàn ông khi xưa có gian díu bị anh cho người điều tra ra, anh không tốt bụng đến mức phải thương hoa tiếc ngọc liền cho người tung tin này lên mạng.
Sau đó cô ta bị cộng đồng mạng chửi bới rất kinh khủng.
Từ đó cô ta không còn xuất hiện nữa.
Thật ra anh chỉ cần điều tra liền biết tung tích cô ta, nhưng anh thấy cũng trừng phạt đủ rồi.”
Nhạc Quân ngạc nhiên, cô gái này…cô liền hỏi Trần Cảnh Vũ: “Cô ta là Khúc Từ Giai sao?”
Trần Cảnh Vũ giật mình, cô đã biết chuyện năm đó sao.
Rõ ràng anh đã cho người phong tỏa tin tức.
“Em biết sao?”
“Em cũng chỉ nghe kể sơ qua thôi, nhưng không nghĩ cô ta lại bám anh đến mức này.
Còn không tiếc sự nghiệp của mình.
Nhưng mà em được biết chuyện cô ta với người đàn ông khác là chính hắn tung ra vì biết cô ta phản bội mình.
Không ngờ chuyện này là phía anh làm.”
Anh nghĩ trước sau gì cô cũng nên biết, biết sớm cũng tốt thôi.
“Là anh làm, tên kim chủ của cô ta vốn yêu cô ta thật nên sẽ không hại cô ta.” Anh ngừng lại vài giây nhìn cô hỏi: “Em có phải thấy anh vô tình không?” Anh chính là sợ như vậy.
Anh chỉ cho cô thấy tình yêu của mình dành cho cô mà không để cô thấy mặt xấu của anh.
Anh chỉ muốn cô không bị nhiễm bẩn bởi bất cứ chuyện gì, bao gồm những việc anh làm trong quá khứ.
Nhạc Quân cười vuốt bên vành tai anh khẽ nói: “Em đâu phải bồ tát, làm sao có thể thương hại cho kẻ quyến rũ chồng mình chứ.
Hơn nữa, anh không giết người.
Trừng phạt cô ta như vậy là hoàn toàn chính xác.
Để đứng lên địa vị như hôm nay, em biết anh không dễ dàng gì.
Cho dù tay anh có nhuốm máu đi nữa em cũng sẽ không sợ hãi hay trách anh.
Vì em hiểu nếu người khác không đụng anh, anh sẽ không đẩy họ vào đường cùng.
Nếu vậy thì sao em phải thương xót cho những kẻ hại chồng em chứ.”
Trần Cảnh Vũ nghe những lời này tảng đá trong lòng anh lập tức không còn nữa, đây chính là vợ anh là người phụ nữ đời này anh yêu.
Cô hiểu chuyện, xinh đẹp, tài giỏi và lương thiện.
Không hại người vô tội nhưng cũng sẽ không tha kẻ có tội.
Cô cũng nguyện tha thứ cho người có thể quay đầu như Tần Ly Ly và giúp đỡ những người nghèo khổ bằng số tiền mình gây quỹ được, còn dùng chính tiền cá nhân để xây dựng nhà tâm đức Ánh Sáng để nuôi dưỡng trẻ mồ côi.
Cô nói cô không tốt bụng như vậy nhưng anh rõ, cô lương thiện hơn bất kỳ ai.
Chỉ là cô tôn trọng cách làm và suy nghĩ của anh.
Đồng ý và luôn ủng hộ anh mọi chuyện.
Cô hiểu chuyện đến mức khiến anh muốn không những kiếp này mà nhiều kiếp sau cũng muốn làm chồng của cô.
Anh muốn nếu được gặp cô lần nữa ở đời sau, anh không cần sự nghiệp như đời này chỉ nguyện ý được gặp cô sớm hơn bất cứ người đàn ông nào.
Trần Cảnh Vũ ôm chặt người con gái lương thiện nhất anh có đời này vào lòng.
Anh từng cho rằng thế giới này chính mình là lớn nhất nhưng khi gặp cô anh mới biết cô mới là cả thế giới của anh.