Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

- Có phải hôm qua trò tham gia một vụ đánh nhau?
Thầy giáo nghiêm nghị nhìn chằm chằm An Vũ lành lạnh hỏi.
An Vũ cúi đầu im lặng không nói gì.
- An Vũ, tại sao trò không trả lời?
Thầy giáo nâng cao giọng hơn.
An Vũ vẫn lặng thinh vẻ như cam chịu không một tiếng biện minh.
- Thưa thầy, thầy không cần hỏi nữa a. Bạn An Vũ đây thật sự hôm qua là có tham gia đánh nhau đấy ạ. Chính mắt em thấy.
Một cô gái cười cười khẽ nhìn An Vũ một cái rồi quay qua nói với thầy giáo.
- Thư Trang, trò nói có thật không?
- Thưa thầy, bạn Thư Trang nói là sự thật ạ. Em, Thư Trang và một số bạn khác đã chứng kiến.
Lần này là Như Ngọc lên tiếng.
Thầy im lặng không nói sau mới chậm chậm hỏi An Vũ.
- An Vũ, trò có gì để nói không?
An Vũ vẫn không phản bác lại tiếng nào.
Nhi An nấp ngoài cửa nghe toàn bộ nhăn mặt nghiến răng lòng căm tức thầm mắng.
Chết tiệt!!!

Bọn người khốn kiếp này! Đã gây họa còn đi vu cáo cho kẻ khác. An Vũ là nguyên cáo thoắt cái thành bị cáo vai côn đồ? Lý gì đây a? Bọn này đúng là lắm mưu nhiều kế để hại người mà.
Nhưng đừng mơ a, có Nhi An ta ở đây thì đừng hòng hại An Vũ. Nghĩ là không ai chứng kiến việc đó sao? Hừ, đúng là nhầm tưởng.
Nhi An nhếch môi cười lạnh.
- Nếu là đã không...
- Thưa thầy chờ đã!
Nhi An từ ngoài cửa chầm chậm đi vào ắt ngang lời nói của thầy.
- Tiểu An sao cậu đến đây?
An Vũ ngạc nhiên hơi cao giọng hỏi Nhi An. Kỳ quái chẳng phải cô nói Nhi An trở về lớp không cần lo gì sao? Hơn nửa lại tận mắt thấy cậu ấy vào lớp, gìơ này cũng đã vào tiết, cậu ấy đến đây làm gì?
- Trò tên gì? Học lớp nào? Sao dám tự ý bỏ tiết hả?
Thầy giáo nghiêm mặt nói.
- Thưa thầy, em tên Nhi An học lớp 11A. Em trốn tiết là đến giải thích giúp bạn An Vũ ạ.
Nhi An cúi đầu lễ phép nói, gĩư đúng hình tượng học sinh gương mẫu.
- Giải thích? Trò biết việc gì xảy ra sao?
- Vâng ạ. Hôm qua thật sự là có đánh nhau, nhưng An Vũ là không tham gia a, bạn ấy là người bị bắt nạt bị bọn người đó đánh a.
- Trò nói rõ thầy nghe.
- Vâng. Hôm qua An Vũ có rủ em cùng về nhưng do có việc nên em bảo bạn cứ em sẽ nhanh chóng theo sao. Ai ngờ lúc đuổi kịp thì em đã thấy bạn cùng một bạn gái khác bị một nhóm thanh niên có trai có gái bao vây hung hăng dọa nạt, do nhất thời kinh hoàng nên em nấp vào một góc xem xét tình hình định báo công an thì đột nhiên bọn người đó xông vào đánh hai người An Vũ. Nhưng An Vũ có đánh a, chỉ có cô gái lạ mặt kia đối đầu với bọn đó. Nhìn thấy em đoán là cô ấy biết võ nên chỉ sau một lúc bọn người đã bị hạ gục rồi bỏ chạy. An Vũ thật sự không liên quan gì đến việc này thưa thầy.
Thầy giáo trầm mặt không nói, lúc sau thầy nhẹ lên tiếng.
- An Vũ việc này có thật không?
... An Vũ gật nhẹ đầu.
Nếu Tiểu An đã giúp cô thì cô cũng không muốn cứ im mãi như vậy.
- Thật như vậy thưa thầy.
An Vũ nhẹ nói.
Thầy không nói gì quay qua hỏi nhóm Như Ngọc.
- Như Ngọc, sao lời nói của Nhi An hoàn toàn không giống lời nói của trò về vụ việc?
- Em...
Bọn người Như Ngọc chợt run bắn người. Bọn họ thật không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim phá đám chuyện tốt a. Cứ nghĩ vụ việc hôm qua không ai biết có thể đổi trắng thay đen giá họa cho An Vũ ai mà ngờ được lại nhảy ra một Nhi An chứng kiến toàn bộ sự việc.

Lần này thật sự tiêu a! Nếu con nhỏ mà khai ra thế nào cũng tội nặng bị kỷ luật.
- A... hôm qua không phải trong đám người đó có cả mấy bạn này sao?
Nhi An vờ như kinh ngạc lớn tiếng nói.
Hừ, ta thật sự không bỏ qua việc này dễ dàng đâu a. Ta đâu phải quân tử, đâu phải người nhân lượng đức độ gì mà cho qua việc này, có thù tất báo mới đúng a. Phải để các người bị bắt nạt nếm mùi một lần cho biết với người chứ. Cứ ở đó mà hưởng gậy ông đập lưng ông đi.
- Nhi An trò vừa nói gì a? Em nói mấy bạn này có tham gia vụ việc đó?
- Vâng. Em còn nhớ Như Ngọc là chỉ huy a.
Nhi An thật lòng trả lời.
- Như Ngọc trò giải thích việc này sao a?
-....
Im luôn chứ giải thích gì nửa. Có cho ăn gan báo cũng chả dám cãi lại. Hừ nếu cần nhân chứng thì ta đây sẵn sàng mời "Nhi An chính hiệu" ra đối chất với mấy người a.
Nhi An thầm hả hê trong lòng.
Bọn người Như Ngọc không ai dám lên tiếng, a phải nói là không còn lời biện minh a. Ở đây có nhân chứng nguyên cáo, thân là bị cáo còn lời gì giải thích. Nếu lỡ bọn người An Vũ mời cô gái hôm qua vào đối chất thì càng thê thảm. Tốt nhất là gĩư im lặng a.
Hu, đúng là người tính không bằng trời tính! Lại dính chiêu gậy ông đập lưng ông a.
Thật tức chết người!
- An Vũ, Nhi An hai trò về lớp trước đi.
Thầy giáo lạnh lùng nói.
- Vâng.
*
Vừa đi trên hành lang An Vũ vừa hỏi Nhi An.

- Tiểu An, sao cậu không về lớp còn đến phòng giáo viên làm gì?
- Này tớ đến là để giúp cậu a. Không cảm ơn còn trách tớ.
- Cám ơn cậu. Không có cậu thì tớ đã bị kỷ luật rồi a.
- Không có gì. Nhưng sao lúc đó cậu không giải thích gì a? Im lặng thế là có lợi cho bọn họ biết không?
- Tớ giải thích thì được gì? Vốn là tớ bị bọn chúng vu cáo nhiều lần giải thích thì không ai tin nên lần này...
- Lần này cậu định để bọn họ lấn nước không giải thích chứ gì?
- Phải.
- Hừ, tớ không như cậu. Có làm có chịu, việc mình không làm mắc mớ gì phải nhận. Lần này tớ cho bọn họ biết mùi vị gậy ông đập lưng ông là như thế nào.
- Nhưng cậu làm vậy có ác quá không?
- Không ác tý nào. Vậy cậu nghĩ bọn chúng đánh mình thế có ác không?
- .....
- Hừ, định bắt nạt ta, ta nhất định không bỏ qua.
Nhi An cười mỉm một cái.
An Vũ nhìn thấy mà lạnh xương. Haiz... bọn người Như Ngọc đắc tội nhằm người rồi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận