Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Ba người Nhi An, Tử Yên và San San thay trang phục chuẩn bị xong cũng bắt đầu công việc. Phong cách ba người mỗi khác, Nhi An là cá tính lạnh lùng, San San nhí nhảnh đáng yêu, còn Tử Yên là quyến rũ xinh đẹp. Cả ba phối hợp ăn ý với nhau khiến cả đoàn hết lòng khen ngợi.
2 gìơ sau.
May quá cuối cùng cũng kết thúc. Thật là mệt.
Nhi An vươn vai một ngáp nhẹ một cái mệt mỏi định đi vào phòng thay đồ thì...
- A... xin lỗi! Tôi vô ý quá!
Tử Yên làm đổ chai nước lên người cô. Tử Yên che miệng vô tình hay hữu ý cố nói lớn cho cả đoàn cùng nghe. Cả đoàn quay ánh mắt chăm chú nhìn hai người. Cô ta vội vàng lấy khăn giấy tốt bụng giúp cô lau chỗ ướt nhưng chỉ có cô biết cô ta không tốt như vậy.
Nhi An vội lấy tay ngăn lại cười từ tốn nói.
- Không sao đâu. Tôi có thể tự làm được.
Gì chứ!? Rõ ràng cô Tử Yên này là cố ý đổ nước lên người mình. Mình đã cố gắng tránh cô ta vậy mà cô ta vẫn đến mà đổ nước! Làm chuyện xấu có cần công khai vậy không a? Đã thế còn giả vờ tốt bụng giúp mình lau khô? Hừ, tốt cái quỷ! Lấy khăn ướt lau mà gọi là lau khô? Đúng là cố tình gây khó dễ mà. Hừ, tôi cũng muốn xem cô muốn làm gì đây.
Nghe Nhi An từ chối, Tử Yên càng lộ ra vẻ mặt hối lỗi.
- Không để tôi giúp a. Đây là lỗi của tôi. Hơn nữa đây là trang phục của hãng VISA cho mượn chụp ảnh, nếu làm hư là phải chịu trách nhiệm a. Bộ này rất mắc sao tớ để cậu tự làm, hơn nữa lát nữa người bên VISA sẽ qua lấy a.

A, thì ra đây là mục đích. Muốn hại mình sao? Không sao. Tôi cũng có cách đối phó. Nhưng mình cũng có thắc mắc. Mình và cô ta có vấn đề khúc mắc hay cô ta ghét mình sao mà phải hại mình? Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu mình gặp cô ta trong hình dạng này. Vậy thế quái nào mà hiểu lầm được? Hay là ma cũ bắt nạt ma mới? Chắc là khả năng này cao hơn a.
- A, không sao. Mình có cách. Hay cậu giúp mình nhé.
Nhi An cười tươi kéo Tử Yên vào phòng thay đồ.
Tử Yên hơi bất ngờ với hành động khác thường của Nhi An nên không kịp phản ứng mặc cho cô kéo đi.
Vào phòng thay Nhi An buông tay Tử Yên ra, khóa của lại xoay người đối mặt với Tử Yên. Cô vẫn gĩư nụ cười thân thiện không chút hờn giận hay lo lắng nói với Tử Yên.
- A, gìơ chỉ còn tôi và cô. Cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao cô làm vậy không?
- Giải thích việc gì?
Không còn là khuôn mặt ngây thơ trong sáng, bây gìơ Tử Yên chỉ là một cô gái lạnh lùng quyến rũ. Đôi mắt cô nhìn thẳng Nhi An mang vài phần sát ý, giọng nói như là thù địch.
- Giải thích việc tại sao cô cố tình đổ nước lên người tôi.
Nhi An vẫn bình thản, giọng nói nhẹ như đùa bỡn, cứ như cô đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
- Tôi có vậy sao?
Tử Yên nhếch miệng cười khẽ nói.
- Không có? Oh vậy việc lau áo tôi bằng khăn ướt thì thế nào?
- Tình thế đó trong tay tôi chỉ có khăn ướt tất nhiên tôi không để ý chỉ lo lau khô cho cô.
Tử Yên không sợ thư thả kiểm tra lớp trang điểm vừa trả lời Nhi An.
Nhi An khẽ cười. Cô đi vào phòng thay đồ thay bộ áo ướt ra.
- Thật sao? Với một người sắc sảo như cô Tử Yên đây mà có thể quên việc như vậy sao? Không thể tin được. Thôi tôi cũng không mấy để ý đến việc này, nếu tôi có đắc tội cô thì mong cô Tử Yên bỏ qua.
Mới vào làm thì không nên đắc tội với người a, đặc biệt là người âm sâu khó lường như Tử Yên. Nhi An sống bình thường an phận thôi a.
Nhi An bước từ phòng thay ra, lấy khăn giấy khô lau qua phần bị ướt sau lấy máy sấy ngay bàn trang điểm bật chế độ cao rồi bắt đầu hông khô chiếc áo.

Tử Yên thôi thoa son môi, xoay nhìn nhìn thẳng Nhi An, ánh mắt lạnh dần.
- Cô có quan hệ thế nào với Tề Hạo?
Gì?! Sao lại có tên ôn thần đó trong chuyện này?
- Tại sao cô hỏi vậy?
Nhi An không nóng hỏi lại Tử Yên.
Tên Tề Hạo này đúng là chẳng tốt lành gì. Ngay cả khi hắn không ở đây mà cũng có thể mang đến cho mình xui xẻo là thế nào? Cái lý gì không biết? Cái vong của hắn xua đi không được sao? Mau mau đi, lựa người khác mà ám buông tha tôi đi a.
- Tôi hỏi cô có quan hệ thế nào với Tề Hạo? Tử Yên gằn từng tiếng lặp lại câu hỏi.
- Không có quan hệ gì. Tôi không biết người nào tren Tề Hạo.
Tốt nhất là phủ nhận toàn bộ quan hệ với hắn không lại chuốt họa vào thân.
- Thật?
- Thật. Tôi nói dối cô có ích lợi gì?
Tử Yên nhíu mày không nói, dường như cô đang nghĩ đến điều gì đó. Lúc sau cô nở nụ cươig quyến rũ mang chút đe dọa nói với Nhi An.
- Tốt nhất cô không nên dính líu gì đến Tề Hạo, nếu cô dám nói dối mà để tôi biết được thì tôi đảm bảo với cô, cô sẽ không sống yên đâu.

Đe dọa? Nghe cứ như cô ta đe dằn mặt tình địch thì phải? Mà thôi kệ,dù gì mình cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với tên kia.
- Tốt. Tôi cũng không muốn dính dáng gì với người tên Tề Hạo mà cô nói.
- Tốt nhất là cô nên làm đúng những gì mình nói. Mà tôi cũng nói cho cô biết, nghề người mẫu này không dễ làm đâu a, nhất là đối với người mẫu đọc giả như cô.
Nói đoạn Tử Yên thông thả ra khỏi phòng.
Hừ, tôi cũng không muốn làm nghề này a, chẳng qua là đang kẹt tiền với không có nghề nào đỡ mệt nên mới chọn chớ tôi cũng chả muốn làm. Tùy thôi, ai làm gì làm tôi không quan tâm miễn đừng kéo tôi vào là ok.
Nhi An trề môi nhún vai sau đó tập trung lo hông khô chiếc áo.
Tử Yên bước ra khỏi phòng, lòng cô vẫn canh cánh những lời Nhi An vừa nói, nó làm cô không an tâm.
5 ngày trước, chính mắt cô thấy nhóm Tề Hạo nói chuỵên với Nhi An cùng một cô gái. Bọn họ nói chuyện có vẻ vô cùng thân thiết, nhất là thái độ anh đối với Nhi An, nó bất giác làm cô sợ hãi. Cô lo sợ mất anh. Phải, cô yêu anh, cô yêu thầm anh 5 năm. Đúng 5 năm yêu say đắm không thể từ bỏ. Cô nhất định sẽ khiến anh yêu cô, khiến anh chỉ yêu mình cô.
Sự quyết tâm hiện rõ trong mắt Tử Yên, nó như ngọn lửa thúc giục, như hy vọng giúp cô tiếp tục cố gắng.
P/s: xin lỗi mọi người vì truyện ra hơi trễ. Do tay tớ bị đau khó đánh máy nên mong mọi người thông cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận