Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Tiêu rồi ngày mai là phải đối mặt với tên ôn thần đó rồi, làm sao đây? Làm sao né được hắn đây?
Không trốn được. Không giả bệnh được. Cũng không hóa trang được.
Nếu tên Tề Hạo đó biết được chân tướng của mình, biết mình là con Nhi An ngốc ở trường thì thể nào hắn cũng đoán được vụ "đánh bom" đó là do mình gây ra, thế thì chẳng khác nào đồng nghĩa với việc Tề Hạo sẽ giết mình không nương tay.
Số mình tận thật rồi. Thảm. Quá thảm. Rất thảm. Vô cùng thảmmmmmm!!!!!!
Nhi An vò rối tóc, lảm nhảm một mình như con điên, thỉnh thoảng lại la toáng lên.
Phòng khách.
- A Phong, chị con lại xảy ra chuyện rồi. Con nên lên xem thế nào a để còn kịp ngăn lại.
Ba Trần thở dài như thấu hiểu vừa ăn trái cây, vừa cầm máy chơi game, không ngước mặt lên nhẹ nói với Tuấn Phong.
Con gái a, con lại xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện gì ngoài mấy cuốn sách trinh thám với anime mà có thể làm con bức xúc vậy a? Ôi từ ngày chuyển đến đây tâm trạng Tiểu An thường hay không được "bình tĩnh", mình có nên xem xét đưa con gái đi khám tổng quát một lần không? Nhiều khi việc học quá áp lực làm con nó như vậy cũng nên, vậy thì nên khuyên nó không nên áp lực quá trong việc học, cần giữ sức khỏe mới là quan trọng.
Ba Trần thầm nghĩ trong lòng.
- Ba à, ba không cần lo cho chị đâu. Chị thì xảy ra việc gì cho được. Có khi lại không nghĩ ra cách quấy phá người khác nên tâm trạng không ổn thôi, tìm được cách thì bình thường lại chớ gì. Ba lo chơi game đi.... a a a... ba ăn gian lợi dụng lúc con không chú ý mà tấn công.
Tuấn Phong an an ổn ổn nói bỗng la lên oai oái.
- Con trai a, con nên cẩn thận chứ không phải do ba bày mưu a.
Ba Trần nhướng mày nhìn con trai nói.
- Hừ ba chờ đi con hạ ba cho xem.
- Con cứ từ từ, không nên gấp, dù gì người thua cũng là con. Nếu con thua thêm lần này thì con là người lau nhà ba ngày tới a.
- Ba mới là người lau nhà ba ngày tới.
Tuấn Phong hét lên rồi đổi tư thế ngồi chồm hổm tập trung chiến đấu.
Cậu không tin a. Cao thủ game như cậu không thể thua ba được.
Tinh thần chiến đấu bỗng nhiên tăng vượt bậc. = ̄ω ̄=

Phòng Nhi An.
Ba mẹ ơi! Tại sao ba mẹ gặp lại người quen chi để giờ con gái phải thảm thương, tàn tạ thế này!
Oa oa oa... làm ơn có vị thần nào hiển linh xuống giúp con đi a!
Tề Hạo, tôi trù anh ngày mai bệnh liệt giường, sốt cao không giảm, táo bón buổi sáng, tiêu chảy buổi tối, ăn không ngon ngủ không yên, sức lực tinh thần kiệt quệ không thể ra khỏi nhà a... !
Nhi An trong phòng hết ôm đầu kêu la, phút chóc lại lăn qua lộn lại, lâu lâu lại chỉ tay lên trần nhà trù ẻo Tề Hạo.
Biệt thự Tề gia. Phòng khách.
- Hắt xì hắt xì hắt xì....
Tề Hạo đang đọc sách bỗng hắt hơi liên tiếp khiến cả người giúp việc cũng phải nhìn anh.
- Tiểu Tề con có sao không?
Mẹ Tề lo lắng nhìn con trai.
- Không sao. Mẹ không cần lo.
Tề Hạo nhìn mẹ nhẹ cười.
- Tiểu Tề, ngày mai con theo bố mẹ đến nhà người quen a.
Ba Trần trầm giọng lên tiếng.
- Đến nhà ai ba?
- Đến nhà bác Trần, người bạn cũ của gia đình ta. Con có còn nhớ bác ấy không?
- Có phải là bác Trần hàng xóm cũ của nhà chúng ta và là bạn thân của ba mẹ?
- Phải a. Lâu rồi mẹ cũng không gặp gia đình bác ấy. Vừa hay nhà bác ấy mới chuyển đến thành phố này. Nhắc thì lại khiến mẹ nhớ lại biết bao là kỷ niệm xưa.
Mẹ Tề vui vẻ lên tiếng, ánh mắt dịu dàng của bà như trầm lắng chìm vào miền ký ức cũ.
- Con còn nhớ không, khi xưa gia đình hai nhà ta rất thân nhau, vui buồn đều chia sẻ. Haiz... cũng mười năm rồi chưa gặp nhau. Đúng là nên ôn lại chuyện cũ rồi.
- Tiểu Tề, mai không bận gì thì đi với ba mẹ.
Ba Tề chăm chú đọc báo vừa nói với Tề Hạo.
- À mà Tiểu Tề, con còn nhớ Tiểu An không. Là cô bé con bác Trần bạn thân của con đấy?
- Tiểu An... có phải là cô bé tính hơi giống con trai?
Tề Hạo bỗng có một linh cảm lạ về cô bé Tiểu An này.
- Gì mà giống con trai!? Con gái nhà người ta đáng yêu biết bao. Nếu sinh con ra không phải là con trai thì thật sự mẹ muốn có một đứa con gái a.
Mẹ Tề nói như vô cùng tiếc nuối.
Khóe miệng Tề Hạo giật giật.
Mẹ a, mẹ muốn con trai mẹ thành bê đê sao?
Mặc kệ vẻ mặt của con trai mẹ Tề vẫn tiếp tục huyên thuyên nói.
- Nghe ba Trần nói con bé mới chuyển đến có vẻ là không quen, mà tên con bé hình như Nhi An thì phải?
- Mẹ, mẹ nói tên cô ấy là... Nhi An?
Tề Hạo bất ngờ bỏ quyển sách xuống hơi kích động nói.
- Ơ... ừm. Hình như là vậy. Mà cí vẻ con bé học cùng trường với con. Tiểu Tề... con sao vậy a?
Mẹ Tề cí hơi bất ngờ không theo kịp tốc độ thay đổi của con trai.
Tề Hạo không còn nghe lời nói của mẹ, gìơ anh chỉ cảm thấy thật may mắn. Anh cười nửa miệng mặt âm hiểm khó lường.

Thật có duyên a.
*
Ngày chủ nhật.
Tiêu rồi. Cái ngày xui xẻo đến rồi.
Hít thở. Hít thở.
Bình tĩnh. Phải thật bình tĩnh.
Nếu đã không trốn được đành đối mặt vậy. Mình vẫn còn cơ hội. Nếu ba chưa nói việc mình học cùng với Tề Hạo thì chắc chắn mình còn cách thoát.
Phải. Bất biến ứng vạn biến. Tùy cơ hành sự a.
"Ring... ring... ring...."
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Đến rồi!?!
Nhi An hít sâu một hơi.
- Chắc gia đình bác Tề đến rồi a. A Phong con mau ra mở cửa đi.
Mẹ Trần nhìn Tuấn Phong phân phó.
- Vâng.
Cậu chàng khẽ đáp từ tốn ra mở cửa.
- Phương Nhã, lâu quá không gặp. Hôm nay bọn tớ làm phiền cậu rồi.
Mẹ Tề vui vẻ cất tiếng cười nói với mẹ Trần.
- Cậu cần gì khách sáo vậy a. Mau vào nhà a, cả nhà tớ chờ nhà cậu lâu lắm rồi.
Mẹ Trần vui vẻ cười nói nắm tay kéo mẹ Tề vào nhà.
- Chào cậu, Minh Lãng. Lấu rồi không gặp.
Ba Tề trầm giọng nhẹ cất tiếng.
- Khương, mau vào nhà đi a.
Ba Trần híp mắt cười nhìn ông bạn thân lâu năm không gặp của mình.

Bốn người lớn ở phòng khách nói chuyện rôm rả, cười nói ngất trời. Nhìn họ cứ như nhóm bạn tụ họp thời cấp 3.
- Lục Như hôm nay không phải bảo dẫn con trai cậu đến sao? Thằng nhóc đâu?
Mẹ Trần nhẹ giọng nhìn cô bạn thân nói.
- Suýt nữa là quên. Tề Hạo mau vào chào cô chú đi a.
Mẹ Tề nhìn ra hướng cửa nhẹ gọi.
Một cậu thanh niên cao ráo, khuôn mặt đẹp như được tạc ung dung bước vào.
- Cháu chào hai bác.
Tề Hạo hơi cúi người chào nói.
- Oh, là Tiểu Tề sao a? Bao năm không gặp gìơ đã là một chàng trai khôi ngô tuấn tú rồi.
Ba Trần gật đầu khen ngợi, mẹ Trần cũng gật đầu đồng ý.
- Đâu a. Bác là quá khen.
Tề Hạo cười nhẹ.
- Còn cậu nữa, không mau gọi con của cậu ra.
Mẹ Tề lên tiếng cười nói.
- Ưm, Tiểu An, A Phong hai con cũng ra chào cô chú đi.
Mẹ Trần nghiêng đầu gọi hai chị em cô.
Đến lúc đối mặt rồi. Nhi An dũng cảm lên.
Hai chị em cô bước ra nhẹ cúi chào ba mẹ Tề.
- Chúng cháu chào cô chú.
Khi ngẫn mặt lên cô ngay lặp tức bắt gặp ánh mắt anh chăm chú nhìn mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận