- Nhi An chào.
Tề Hạo hướng Nhi An cười vui nói.
-...
Nhi An căm lặng không nói được lời nào. Cảm xúc bây giờ của cô chỉ là căm tức mà lo sợ. Căm tức anh vì đã biết bí mật của cô mà lại che dấu trêu đùa cô như món đồ chơi. Quá đáng! Làm thế chẳng khác gì anh khinh thường nhạo báng cô. Căm tức vậy nhưng cô vẫn lo sợ nhiều hơn. Sợ anh nói ra bí mật này của cô, nếu mọi người biết cô cũng chẳng mất mác gì nhưng cái chính là cô làm sao đối phó được với đám fan hùng hậu kia của anh? Họ đâu phải ích. Cô không ngại đối mật nhưng so về lực lượng... ôi khỏi nói đi. Hơn hết cô còn đắc tội với bọn người Như Ngọc.
Haiz... gìơ xem xét lại thì có vẻ kẻ thù của cô ở khắp nơi a.
Nhi An à, mi sống sai quá! Khi không lại đi đắc tội nhiều người thế làm chi?
Ão não, vô cùng ão não.
Nhi An cúi đầu khẽ thở dài.
- A Phong, cũng không còn sớm nữa em cũng mau mau đến trường đi.
Nhi An hơi ũ rũ nói nhẹ với Tuấn Phong.
Tốt nhất là không nên để thằng nhóc này biết nhiều quá, mắc công nó lại đem ra uy hiếp mình thì mệt.
- Em đi. Chị nhớ an ổn mà về chơi game tiếp đấy!
Tuấn Phong có hơi lo lắng cho cô. Có vẻ ở trường chị đã trở thành cái gai trong mắt đám con gái rồi a.
- Ok. Không chết đâu.
Nhi An khoát khoát tay với cậu tỏ ý yên tâm.
- Nhóc đừng lo ở đây có anh là bạn của chị nhóc. Không ai làm gì được cô ấy đâu.
Thương Cảnh từ đâu xuất hiện từ phía sau choàng tay gác lêm vai Nhi An làm cô giật thót.
Ơ.... ư... hành động gì đây? Tôi với anh thân lắm sao?
Nhi An định lên tiếng nhấc tay cậu ra thì phát hiện tay Thương Cảnh càng ghì chặt cô hơn.
Nhìn thấy cảnh đó Tề Hạo cau mày khó chịu. Anh không thích vậy.
Mới không gặp cô có mấy tiếng mà cô đã thân với Thương Cảnh đến độ này rồi sao?
Lạnh.
Gì chứ? Khi không tên Tề Hạo kia phát ra sát khí làm quái gì? Lại còn nhìn mình bằng ánh mắt đó! Cứ như thấy mình đi ngoại tình không bằng.
- A Phong yên tâm đi học đi. Ở đây có anh a.
Tề Hạo hướng Tuấn Phong nhẹ nói.
Tuấn Phong nhẹ gật đầu một cái rồi xoay người li khai.
Có cảm giác không ổn.
Nhi An rụt rè lấp bấp lên tiếng nói nhỏ với Thương Cảnh.
- Thương... Thương Cảnh.... cậu làm ơn lấy tay ra đi a.
Vừa nói cô vừa dùng tay nhấc tay cậu ra khỏi vai nhưng chưa di dời được bao nhiêu thì bị anh đè chặt hơn.
Thương Cảnh nhìn cô trầm giọng nói.
- Có sao? Tôi là bạn cô a.
- Nhưng....
- Phiền cậu lấy tay ra khỏi người Tiểu An.
Tề Hạo lạnh giọng mắt nhìn Thương Cảnh như mang tức giận nói.
- Anh có quyền gì làm như vậy?
Thương Cảnh nhếch môi cười nhẹ nói.
- Quyền? Vậy tôi và Tiểu An là bạn thanh mai trúc mã thì có được quyền đó không?
Tề Hạo hừ lạnh nói.
Câu nói của anh như sét đánh ngang tai mọi người. Tất cả đều lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Tề Hạo nói anh và Nhi An quê mùa là bạn thanh mai trúc mã?!
Không thể tin được a! Sự thật này đúng là kinh hoàng mà.
- Anh nói anh là thanh mai trúc mã với Nhi An? Có bằng chứng sao?
Thương Cảnh không tin. Nếu Tề Hạo thật sự là người thân với cô như vậy thì tại sao năm lần bẫy lượt gián tiếp đưa cô vào rắc rối?
- Nếu cậu muốn có thể hỏi Tiểu An.
- Nhi An, có thật như lời anh ta nói?
Chết thật! Sao rốt chuyện lại đẩy lên người mình a? Thiên ôi, tôu có làm gì sai sao mà cứ mãi kéo tôi vào rắc rối thế?
Ta oán, ta hận.
Hừm, nếu mình nói là không phải thì thì thể nào tên thúi Tề Hạo cũng vạch trần mình... như vậy kéo vào thêm rắc rối. Cìòn nếu nói phải thì càng nhanh chóng bị hạ sát, thêm nữa là dẫn theo họa đầy mình. Nói phải không được, nói không phải cũng chẳng xong. Làm sao đây?
Reng... reng...reng.....
Tiếng chuông vào học bỗng chóc vang lên đánh bật mọi người ra khỏi mọi suy nghĩ.
- Chuông... chuông vào lớp rồi. Đi đi.. vào lớp a.
Vừa nghe tiếng chuông Nhi An thập phần phấn khởi.
Thoát nạn rồi a.
Cô nhanh miệng la lên thúc giục mọi người vào lớp, bản thân thoát li khỏi cánh tay của Thương Cảnh nhanh chân chạy vào lớp né tránh đi mọi người.
Hừ, may thật. Suýt nữa thì tôi mạng. Được rồi bây gìơ thì vô cùng dễ giải quyết. Mình cứ nói bản thân không không liên quam gì đến Tề Hạo là được. Hắn không ở đây nên không thể uy hiếp mình, càng không có người chứng minh mối quan hệ đó có thật hay không. Quá ổn.
Oa ha ha....
Thiên ôi, lần này ông thật sự hiển linh rồi a.
*
Reng reng... reng...
Chuông báo gìơ giải lao vang lên. Nắng trưa chiếu vào từng tán lá xanh mát. Gío khẽ đưa xào xạc nhẹ nhàng như vờn đùa với cây. Không gian yên tĩnh bỗng chóc rộn tiếng nói cười. Đây thật đúng là bình yên. Phải, một cuộc sống học sinh an nhàn bình thường giống như mình mơ ước nếu không có điều xảy ra trước mặt đây.
Đám con gái, không nói đúng hơn là fan của Tề Hạo và Thương Cảnh đang vây quanh không gian khiêm tốn, chiếc bàn nhỏ nhắn của Nhi An.
Biết ngay sẽ không yên ổn được bao lâu mà.
Haiz... Tề Hạo anh không gây rắc rối cho tôi ngày nào thì không sống nổi sao?
- Có thật cô là bạn thân từ nhỏ của Tề Hạo không?
Một cô gái đại diện bọn con gái bước đến đứng đối diện Nhi An, giọng nói mang theo sự thù hằn, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà trở nên hung hăng dữ dằn hơn.
- Không... không phải.
Nhi An vờ như run rẩy khẽ đáp.
Này mấy cô, tôi không phải do sợ mấy cô mà run đâu, chỉ là giả vờ giả vờ thôi.
Nhi An trong lòng bổ sung thêm một câu.
- Ha biết ngay không phải mà. Tề Hạo thiếu gia làm gì lại đi thân thiết với con nhỏ vừa quê vừa ngốc này chứ?
Một cô gái lên tiếng cười như khinh miệt nhìn Nhi An.
Này bà chị, là tôi và hắn không thân với nhau. Định nghiã rõ lại đi.
- ... Nhưng không phải lúc sáng do chính miệng Tề Hạo nói sao? Việc này sao giải thích?
Một cô gái khác lại khó hiểu nhìn đám bạn sau nhăn mày quay lại nhìn Nhi An.
- Phải. Cô giải thích việc này thế nào?
Cô gái ban đầu vỗ bàn lớn tiếng hét vào mặt Nhi An.
- Đừng tưởng lừa gạt chúng tôi. Cô nếu không nói thật thì đừng trách.
Hâm dọa, quá sức hâm dọa.
Lại phải động não tìm lý do nữa rồi. Haiz... từ ngày học ở trường này khả năng nói dối của mình ngày càng tăng cao a, lúc nào cũng không nói thật lòng. Không mấy tương lai lại trở thành người hai mặt lại khổ.
- Còn không mau nói. Định tìm cách chối sao?
- A... không phải. Tôi... tôi cũng không biết tại sao a? Có lẽ là muốn bắt nạt... tôi... Các bạn... bạn cũng biết tôi gìơ đã trở thành kẻ thù của nhiều người.... không phải cũng do quá thân với Tề... Tề thiếu gia sao...?
Nhi An càng thêm run rẩy nói. Giọng nói chứa đựng rõ sự lo sợ.
-...
Bọn con gái hồi lâu không ai lên tiếng.
-... có thật?
Cô gái xinh đẹp nói.
- Tôi... tôi không có lý do gì gạt cậu. Ai lại muốn trở thành kẻ thù của nhiều người?
- Tốt. Cô liệu mà làm vậy. Nếu không... cô tự biết hậu quả.
Cô gái xinh đẹp nói xong liền bỏ đi, bọn con gái cũng lần lượt theo sau, khi rời đi ai cũng liếc nhìn cô bằng ánh mắt cảnh cáu.
Phù... thoát rồi. Hừm, ngồi trong lớp mà cũng bị cảnh cáo đe dọa, nới này không an toàn a tốt nhất là nên tìm chỗ nào đó trốn mới được.
Nghĩ là làm Nhi An nhanh chống chạy ra khỏi lớp thoát cái đã chạy lên sân thượng của trường.
- A.... mát quá! Nơi này đúng là tốt, vừa yên tĩnh lại ít ai tìm đến. Thật là chỗ lý tưởng để ngủ.
Nhi An xoay phải xoay trái nhìn quanh xem xét không có ai liền gỡ cặp kính cận chỉ 1.5° kia ra, hít sâu một hơi liền tìm chỗ kín đáo đánh một giấc.
- Thương Cảnh, làm gì cậu lại quan tâm đến con nhỏ quê mùa Nhi An kia thế?
Triệu Huy ngái ngủ ngáp một cái chán nản khó hiểu hỏi Thương Cảnh.
Cái gì thế? Sao lại ồn như vậy?
Nhi An dụi mắt ngó đầu từ một góc khuất ra nhìn thì cô bỗng giật mình.
Là... là bọn Thương Cảnh. Trốn, phải trốn a.
- Phải a. Con nhỏ đó có gì thú vị, ngoài việc suốt ngày đọc ba cái sách trinh thám gì gì đó không thì lại ngủ. Có điểm gì đáng để tâm a? Tớ thấy cậu tìm một cô gái khác thì tốt hơn.
Đình Thiên khoát tay với Triệu Huy nói.
Anh quả thật không tìm được lý do gì để nói được Thương Cảnh nên để tâm đên con nhỏ Nhi An kia a.
Cái gì? Dám nói xấu bà đây à?! Bọn người chết tiệt này. Sao không đứng trước tôi mà nói lại đi nói sâu lưng a? Tôi cũng biết hình tượng tôi ở trường cũng chẳng mấy tốt đẹp nhưng đâu như cậu nói.
Nhi An nhìn Đình Thiên oán hận thầm nói.
Được rồi bà đây ở lại xem các người nói gì về bà.
- Không chừng khẩu vị của Thương Cảnh thay đổi cũng nên.
Người bạn khác của Thương Cảnh_ Minh Nhật từ đầu im lặng bỗng lên tiếng nói.
- Này ý cậu là Thương Cảnh thích con nhỏ đó sao? Không thể nào a!
Đình Thiên như muốn nhảy dựng lên khi nghe câu nói của cậu bạn.
- Cũng có thể. Không chừng Thương Cảnh muốn tìm cái gì đó mới mẻ thú vị chút a.
Triệu Huy lên tiếng tiếp lời.
- Cũng có khả năng.
Minh Nhật gật đầu đồng tình.
- Không thể. Tìm cái mới cũng phải có chọn lọc a. Ai lại đi chọn người quê mùa vậy? Thương Cảnh cậu nói tiếng nào đi chứ.
Đình Thiên vỗ vai Thương Cảnh nói.
- Các cậu nói đủ? Chuyện các cậu gọi tớ lên đây là việc này sao?
Thương Cảnh lạnh lùng nói. Việc anh có hay không quan tâm Nhi An quan trọng vậy sao?
- Ấy! Cậu là đang giận?
Đình Thiên có hơi nhíu mày nhìn cậu.
- Cậu ý vậy là sao? Bọn này chỉ là quan tâm cậu thôi.
Triệu Huy tiếp lời.
- Các cậu không cần bận tâm đến việc này. Tớ tự biết phải làm gì.
- Tốt, nếu cậu đã nói vậy thì bọn này tin cậu. Đừng nói tớ không nhắc cậu. Cậu là cầu thủ bóng đá trung học nổi tiếng không chỉ ở trường này mà còn ở nhiều nơi, gia thế cậu lại không tầm thường cậu là thiếu gia của nhà họ Hoàng. Cậu lại là người kế thừa gua sản của nhà.
Minh Nhật lành lạnh lên tiếng nhắc nhở Thương Cảnh.
- Phải. Bọn này muốn tốt cho cậu thôi.
Triệu Huy gật đầu đồng ý nói.
- Tớ biết. Nhưng tớ muốn các cậu biết một điều Nhi An các cậu biết bây giờ không giống như các cậu nghĩ, cô ấy không thật sự là cô ấy.
- Thương Cảnh, cậu nói vậy có ý gì?
Cả ba người Triệu Huy, Đình Thiên và Minh Nhật khó hiểu đồng loạt lên tiếng.
- Tớ không thể nói các cậu biết thêm, đến lúc tớ biết thì sẽ nói các cậu.
Không... không thể nào tên Thương Cảnh này đã biết những gì rồi a?