Nhìn một lượt quan cảnh cười như điên cuồng của mọi người Nhi An vô cùng hài lòng, thoáng nhìn qua Tử Yên nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của cô thì Nhi An càng chắc chắn vai diễn này của cô là vô cùng thành công.
Hoàn hảo, vẫn là diễn vai ngốc thuận lợi hơn. Mà bây gìơ cũng nên kết thúc vở kịch "bạn thân" rồi nhỉ? Đến nước này mà còn có thể làm bạn thì quả thực quá khó khắn đi. Bản thân mình cũng không muốn An Vũ hiểu lầm điều gì.
Nhi An kết thúc phần trình diễn liền tự động rời đi không nói lời nào.
*
Hôm sau, đoạn video quay lại cảnh Nhi An hát được truyền bá rộng rãi khắp trường, ai ai xem xong cũng cười đến nghiêng ngã, người gặp cô thì thầm che miệng cười đến công khai đừa cợt số lượng không hề thiếu hơn hết còn có xu hướng tăng lên. Nhưng cô nào có lòng quan tâm việc này, tâm trạng Nhi An lúc này thật sự vô cùng xấu. Cô đã không gặp An Vũ từ sáng đến gìơ a, mặc cho cô đến lớp tìm hay cô đến những nới An Vũ hay lui tới nhưng vẫn không tài nào gặp được. Điều này khiến cô không an tâm, cô có linh cảm dường như đã có chuyện gì đó đã xảy ra với An Vũ.
- Nhi An, cậu đang làm gì a?
Tử Yên không biết từ nơi nào xuất hiện từ phiá sau vỗ vai Nhi An.
Hơi giật mình, Nhi An chầm chậm xoay người đối mặt âm trầm nhìn An Vũ.
Cô bạn này thật biết lựa thời điểm a, nhè lúc tâm trạng mình không tốt liền đến kiếm chuyện. Thật là gan.
Thấy Nhi An im lặng không nói Tử Yên lại ân cần nói.
- Cậu thế nào lại ở đây một mình? Có việc gì? Có thể nói tớ nghe không? Có khi tớ lại giúp được cậu.
Đến lúc này còn giả vờ làm bạn tốt sao? Tử Yên vở kịch này cũng nên kết thúc từ hôm qua rồi, nó không nên kéo dài thêm. Vở kịch này chẳng còn thú vị gì nữa cả.
- Tử Yên, cậu cũng nên hẹ màn vở kịch rồi.
Lúc này đây, không còn là giọng điệu ngây ngô như thường ngày, thay vào đó là giọng nói âm lãnh bình thản nhẹ nhàng cất lên.
Câu nói khiến Tử Yên thoáng rùng mình. Nhi An cô hiện tại đây mới là cô sao? Thật đâu mới là con người thật của cô?
Không đợi Tử Yên trả lời Nhi An nói tiếp.
- Vốn dĩ vở kịch này không nên diễn, nó chẳng ít lợi gì ngoài việc bêu xấu tôi. Hôm qua mục đích cuối cùng cũng đạt thành, cô đã thỏa lòng rồi chứ? Nếu đã như vây thì hai chúng ta cũng không nên tiếp tục làm việc vô bổ nữa. Vở kịch bạn thân này nên hạ màn rồi.
- Nếu từ đầu đã biết rõ thế tại sao cô còn làm theo sự sắp đặt của tôi?
Không còn giả vờ dễ thương trong sáng, Tử Yên bây gìơ là một cô gái thành thục quyến rũ, lạnh lùng đến âm lãnh.
Cô quả thật đoán không sai. Nhi An thực sự không phải là một người đơn giản. Nếu mọi việc đã như thế này thì không cần chi hai người phải ngụy tạo bản thân thêm nữa.
- Đơn giản vì tôi sợ cô thất vọng vì kế hoạch không được tốt như định trước. Tôi chỉ góp phần làm nó hoàn thiện thôi.
- Nhi An thật ra đâu mới là con người thật của cô? Tôi thật sự không tin cô là một người ngốc không biết gì.
- Có sao? Tôi thật sự là vô cùng ngốc, hoàn toàn không biết hay hiểu gì cả bất quá.... tôi cũng biết cần bảo vệ bạn mình tránh xa loài thú dữ thôi.
Nói xong câu cuối cùng bằng Giọng điệu khờ khạo, Nhi An cười ngốc nhìn Tử Yên rồi nhanh nhẹn rời đi.
Nghe câu cuối cùng của Nhi An Tử Yên giật thốt, như bị người khác nói trúng tim đen, trong lòng cô bất chợt thấp thỏm. Câu nói cuối cùng đó là ý gì? " Bảo vệ bạn tránh xa loài thú dữ ".... đây là lời cảnh cáo? Nhắc nhở mình không nên đụng vào An Vũ sao?
Tử Yên đứng lặng hồi lâu suy nghĩ về câu nói của Nhi An. Tại sao con người này của Nhi An lại khiến cô bất an đến vậy?
*
Một tuần trôi qua, mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Dù đã hơn một tuần nhưng độ hot của đoạn video Nhi An hát vẫn nóng hừng hực. Điều này khiến Nhi An thêm phần cảm khái và đưa ra kết luận:" thì ra không chỉ video của người nổi tiếng mới hot mà là video của người ngu ngốc độ hot còn cao hơn nhiều".
Nhi An đã cắt được cái đuôi tên Tử Yên kia nhưng cô vẫn bị Tề Hạo và Thương Cảnh bám rất chặt. Dù cô có trốn hay viện cớ thì cả hai vẫn như u hồn bám theo không rời mặc cho xiả xói, trù mắng ra sao. Đúng là chắc hơn keo 502.
Bỏ mặc đi, bọn họ có chân có sức thì đi theo cô không còn kiên trì quản nữa.
Kỳ lạ, An Vũ sao vậy? Tại sao gặp mình là cứ tránh đi không chịu gặp, thậm chí còn trốn mình. Có chuyện gì a? Một tuần không gặp An Vũ thật sự đã xảy ra việc?
Nhi An vừa nghĩ vừa nhanh chân chạy đến lớp của An Vũ. Vừa tan học cô đã không màng cái gì chạy ngay đến chỗ An Vũ. Cô thật sự không muốn trong tình trạng không rõ ràng thế này. Nếu có việc gì thì An Vũ cũng nên nói cô biết, cả hai có thể tìm cách giải quyết, chẳng phải hai cô là bạn sao?
- An Vũ!
Từ xa vừa nhìn thấy An Vũ Nhi An bất chấp hô lớn tên cô. Mọi người nhíu mày nhìn nhưg cũng không xem đó là cái gì chỉ bàn tán to nhỏ rồi đi. Cô biết họ đang nói gì, chẳng qua là việc cô không còn đi cùng Tử Yên và mối quan hệ của cô và An Vũ đang phức tạp.
Vừa nghe thấy Nhi An gọi An Vũ giật bắn người quay lại, trông thấy cô đang bước nhanh đến thì lo sợ rồi bỏ chạy. Nhi An không bất ngờ gì với biểu hiện của An Vũ hiện tại, một tuần qua tình trạng này luôn tiếp diễn... nhưng cô không muốn nó mãi kéo dài như vậy.
- An Vũ, cậu đứng lại. Tại sao phải tránh mặt tớ?
Vừa chạy Nhi An vừa hét lớn nhưng An Vũ vẫn không hề.quan tâm nhất mực không quay đầu mà cứ tiếp tục chạy.
- An Vũ tại sao lại không giải thích? Nếu có việc gì cũng nên nói rõ ràng, chúng ta không phải bạn sao? Nếu đã có gì xảy ra thì tìm cách giải quyết là ổn, cớ gì lại tránh tớ!
An Vũ, cậu thật sự bị sao vậy?
- Nhi An, đừng đuổi theo. Tớ không có gì để nói với cậu cả.
Giọng An Vũ như run run nói.
Nhi An tớ cũng đâu muốn chúng ta lại thế này. Cậu là bạn tớ, người bạn duy nhất của tớ! Tớ không muốn làm tổn thương cậu.
- An Vũ thật sự đã có chuyện gì xảy ra?
- Mặc tớ, không liên quan đến cậu.
Nhi An nổi giận gia tăng tốc độ đuổi kịp An Vũ gĩư tay cô lại.
- Cậu làm quái gì thế hả? Tránh mặc tớ một tuần mà bảo là bạn sao? Tớ biết tớ đi cùng Tử Yên một tuần kia làm cậu thấy không thoải mái nhưng tớ là không muốn đi cùng cô ta. Bây gìơ đã không có việc gì rồi vậy tại sao cậu còn tránh tớ, giải thích đi An Vũ. Tớ cần lời giải thích rõ ràng chứ không phải qua loa cho có.
Nhi An thật sự vô cùng tức giận. Biểu hiện này của An Vũ là sao chứ? Nếu An Vũ không giải thích rõ thì hôm nay cô nhất quyết sẽ không bỏ qua.
- Tớ không có gì giải thích. Cậu bỏ tay ra cho tớ đi.
An Vũ cúi đầu giọng run lên khan khan nói. Cô thật không dám nhìn Nhi An, cô không muốn Nhi An nhìn thấy bộ dạng này của mình.
- An Vũ, cậu đừng hòng giải thích như vậy. Nếu không nói rõ tớ sẽ không bỏ qua a. An Vũ tại sao không nhìn tớ?
An Vũ lắc đầu giẫy tay ra khỏi Nhi An.
- Có gì phải giải thích. Đây chẳng phải quá rõ ràng là An Vũ không muốn làm bạn với Nhi An cô nữa sao?
Như Ngọc từ phiá sau An Vũ bước đến nắm tay kéo An Vũ khỏi tay Nhi An chầm chậm lên tiếng.
- Việc này của riêng hai người chúng tôi không phiền Như Ngọc cô quan tâm.
Nhi An lạnh giọng. Bây gìơ không phải làlúc diễn vai ngu ngốc như nhược.
- Sao lại không liên quan? Ha... cũng phải, chắc cô chưa biết. Bây gìơ An Vũ không con xem cô là bạn nữa chungd tôi mới thật là bạn của An Vũ.
Như Ngọc vừa nói vừa cười cười kéo An Vũ về phiá đám bạn của mình.
Nhi An cau mày nghiêng đầu nhìn An Vũ. Cô cần lời nói chứng thực của An Vũ nếu không cô sẽ không tin. An Vũ sẽ không bao gìơ lại đi thân thiết với bọn người bắt nạt mà cô vô cùng căm ghét.
- Sao? Không tin? An Vũ cậu nói thử xem có thật vậy không?
Như Ngọc nhìn An Vũ cười giọng nói cử chỉ như bạn thân vô cùng thân thiết. An Vũ không nói gì hồi lâu sau cô mới khẽ gật đầu.
Nhi An thấy liền trợn mắt lên nhìn. An Vũ đây là thật sao?
- Thấy rõ chưa. An Vũ đã gật đầu thì Nhi An cô tin rồi chứ?
- An Vũ cậu đây... là nói thật sao?
Không để ý đến Như Ngọc hiện tại Nhi An hoàn toàn chú tâm đến An Vũ.
Cô không tin. Đây sao có thể là thật? An Vũ làm sao có thể là loại người này!
An Vũ từ đầu đến gìơ chỉ cúi đầu không nói gì.
- An Vũ cậu giải thích đi! Đây sao có thể là thật? Chúng ta không phải bạn sao? Chắc bọn người này đã uy hiếp gì cậu bắt cậu làm vậy đúng không? An Vũ cậu nói gì đi chứ!
Nhi An không thể tin được, giọng cô như nghẹn lại nới cổ họng như không thể nói được lời nào.
An Vũ lắc đầu.
An Vũ, tại sao?
- Cậu đã thấy rồi chứ An Vũ là thật không muốn làm bạn với cô nữa, bây gìơ chúng tôi mới là bạn của cô ấy. An Vũ chúng ta đi thôi.
An Vũ lặng lẽ không nhìn Nhi An liền theo đám Như Ngọc rời đi. Nhi An một mình đứng nơi hành lang dài, cô vẫn không thể nào tin được. Làm sao An Vũ lại có thể nói những lời như vậy? An Vũ không muốn làm bạn với cô nữa! Tại sao?
- An Vũ tại sao cậu lại không giải thích?
Nhi An lặng nhìn An Vũ rời đi khẽ nói.