Đáng Chết! Mọt Sách Mà Dám PK Lão Đại Ta

Nhìn tay An Vũ bị thương khắp nơi Nhi An vội vàng nắm tay còn lại lên xem, tình trạng cũng giống hệt. Nhi An cau chặt mày lòng vô cùng tức giận.
Chết tiệt! Bọn khốn đáng chết! Chẳng phải An Vũ đã thực hiện yêu cầu của chúng rồi sao? Tại sao còn làm cậu ấy thành thế này? Chúng còn muốn gì hơn nữa chứ?
Thấy hành động của Nhi An An Vũ hoảng sợ vội rụt tay lại giấu đi, cô cúi thấp đầu vai run run định chạy đi thì bị Nhi An gĩư lại dồn dập hỏi.
- An Vũ, bọn chúng đã làm gì cậu? Mau cho tớ biết!
- ....
- An Vũ, đến nước này rồi mà cậu vẫn có thể im lặng sao? Cậu chịu đựng mãi như vậy thì có ích gì? Như thế chỉ là đáp ứng yêu cầu vô lý của chúng thôi.
- ....
An Vũ vẫn cúi đầu, một mực gĩư im lặng. Cô biết chứ, cô biết rõ làm vậy cũng chẳng được gì nhưng... còn cách khác sao? Gia đình cô đang gặp khó khăn, công ty G&M lại đang quyết liệt đòi bồi thường hợp đồng, công ty G&M lại của gia đình Tử Yên. Cô ta uy hiếp cô nếu không nghe lời thì số nợ của công ty cô sẽ tăng gấp đôi chỉ với một câu nói của cô ta. Như thế thì cô phải làm sao đây?
- An Vũ cậu không nói. Được, tớ đến gặp trực tiếp Tử Yên hỏi cho ra lẽ.
Nhi An nhìn An Vũ thở ra một hơi, buông tay cô bạn ra lạnh lùng rời đi.
Đến nước này cô là không thể bỏ qua cho Tử Yên. Cô ta đã đi quá giới hạn rồi. Chẳng phải An Vũ đã chấp nhận cắt đứt quan hệ với cô sao? Tại sao còn hành hạ An Vũ ra đến nông nỗi này? Được nếu cô a đã ác thì đừng trách sao người khác ác hơn.
Nhi An thẳng thừng trực tiếp như lời nói đến lớp của Tử Yên.

An Vũ kinh hoàng đuổi theo gĩư cô lại.
- Nhi An, cậu điên rồi! Cậu định làm gì thế hả?
- Đến lớp của Tử Yên tìm cô ta hỏi cho ra lẽ.
- Cậu điên sao?! Việc này không liên quan gì cậu, cậu không có cớ gì nhúng tay vào cả.
- Tớ nhúng tay hay không là việc của tớ. Chẳng phải cậu đã nói chúng ta không còn là bạn sao? Vậy thì cậu không cần quan tâm việc này.
Nhi An càng nói giọng càng lạnh đi khiến An Vũ càng thêm lo lắng.
- Cậu điên rồi! Cậu có biết tớ vất vả lắm mới có thể che dấu việc này, cậu làm thế không phải uổng công của tớ sao?
An Vũ lo lắng gấp gáp nói.
- Cậu nói thế là ý gì?
-...
Chết! Lỡ lời a.
An Vũ phát hiện bản thân lỡ lời liền nhanh chóng cúi đầu không nói gì.

- Ý cậu là cậu đang cố che dấu... che dấu bí mật của tớ?
Nhi An nhìn An Vũ hỏi lại.
Câu nói của An Vũ khiến cô phần nào hiểu ra được nguồn gốc của những vết thương trên người An Vũ. Chỉ có thể là An Vũ đã cố giúp cô che dấu bí mật với Tử Yên nên Tử Yên mới ra tay với An Vũ thế này.
An Vũ cám ơn cậu. Tớ thật sự không chọn sai người. Nhi An nhìn An Vũ mỉm cười nói.
- An Vũ cám ơn cậu. Gìơ tớ đã hiểu toàn bộ a. Cậu không cần lo lắng, không cần tiếp tục nhẫn nhịn bọn chúng thêm nữa. Bây gìơ cứ sống là chính cậu. Còn khó khăn của gia đình cậu tớ sẽ cùng cậu tìm cách giải quyết.
An Vũ mắt chợt đỏ hoe nhìn Nhi An.
- Ấy... cậu sao lại khóc? Ơ... tớ có nói gì sai sao?
Nhìn thấy biểu hiện của An Vũ Nhi An chợt cứng người luống cuống không biết làm gì.
A, cô sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc a...
- Nhi An, cám ơn cậu.
Trong hàng nước mắt, An Vũ mỉm cười, nụ cười của hạnh phúc, của sự chân thành tun tưởng. Thiên, ông thật có mắt để cô có được người bạn quý báu nhường này cô không biết làm gì hơn là cảm tạ sự sắp đặt tốt đẹp đó.
Nhi An không nói gì chỉ nhìn An Vũ cười đáp lại. Yên tâm, An Vũ tớ sẽ không để bọn chúng cứ mãi chèn ép chúng ta như vậy, bây gìơ lad lúc chúng ta phản kháng lại a.
P/s: mọi người a, ta xin thông báo. Sắp đến kỳ thi nên lịch học của càng dày đặt nên thời gian post truyện cũng sẽ không cụ thể. Mọng mọi người thông cảm hiểu cho ta. Qua kỳ thi ta sẽ cô gắng viết để bù lại a.
Chân thành cám ơn mọi người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận