Rầm!!!!!!
Cửa lớp 11A bị một lực kéo mạnh ra. Tề Hạo đứng ngay cửa mặt lạnh băng chứa đầy sự tức giận nhìn khắp lớp tìm kiếm bóng dáng ai đó.
- Trần! Vũ! Nhi! An! Em mau ra đây cho anh!
Đáng chết! Tiểu An, em dám phao tin anh là gay sao? Đã thế còn cặp với Tần Vũ?! Trí tưởng tượng cũng phong phú thật. Hừ, chắc anh cưng chiều em quá nên khiến em bắt đầu không nghe lời. Hôm nay anh phải phạt em thật nặng a. Không phải con trai sao? Được, anh cho em biết thế nào mới là một người con trai thật sự.
Ặc!
Cứ tưởng tên ôn thần này ngu ngu ngơ ngơ chưa biết gì a. Không ngờ thông tin cũng nhanh thật, ba ngày mà, cũng nhanh thôi, nhanh đến độ phiên bản nào cả trường cũng đều biết. Hừ tưởng bà dễ khi dễ vậy sao, tưởng bà đây ngu mà đứng đây chịu trận sao? Nằm mơ. Bây gìơ phản ứng nhanh giả ngu mới thông minh.
- A! Quên mất, An Vũ hẹn tớ có việc. Đi trước a.
Nhi An đột nhiên hét lớn bật dậy khỏi ghế làm Thương Cảnh và mấy cô bạn ngồi gần sợ hết hồn. Cô nhanh tay nhanh chân chạy một vòng trong lớp vờ như tìm cách chạy đi.
Tiểu An muốn chạy? Anh lần này không bỏ qua đâu.
Tề Hạo nhướn mày nhanh chân đi về phiá cô.
- Á!!! Gián kià!
Nhi An thấy anh tiến lại gần nơi nhiều cô gái tập trung liền la toáng lên chỉ trỏ vào nới đó rồi chạy đi.
- Hả?!
- Á!
- A Gián!!!!
- Cứu! Gián kià.
Vừa nghe tiếng hét của Nhi An mấy bạn gái trong lớp liền nhảy dựng lên, chạy lung tung khắp nơi.
Ha, bị lừa. Tề Hạo, tưởng dễ bắt bà sao? Hố hố hố.... cứ ở đó nhìn gái chạy đi nhá, bà đây đi.
Nhìn Tề Hạo bị vây trong đám lộn xộn, Nhi An ngửa mặt lên cười hả hê từ từ thong thả đi ra cửa, cô còn không quên đưa tay chào anh một cái.
- Chết tiệt! Nhi An, em đứng lại!
Tề Hạo hừng hực lửa giận tức tối hét lớn.
Đáng chết! Em còn cả chiêu này.
- " Chị Hạo " , ở lại chơi vui vẻ, bà đây đi trước.
Giọng Nhi An vui sướng vọng lại từ hành lang.
- Tất cả đứng im hết cho tôi.
Tề Hạo hét lớn một tiếng khiến mọi người đang ồn ào bỗng im bặt.
Im lặng.
Im re.
Bốn bề im phăng phắc...
Mọi người đình chỉ mọi động tác im lặng toát mồ hôi hột.
Chết rồi! Tề Hạo nổi giận rồi. Ực, lạy trời đừng để con vô cớ dính đạn a. Oan lắm.
Đôi mắt màu hộ phách lạnh dần đi nhìn chăm chăm ra cửa.
Nhi An, lần này xem như em thoát nhưng... không kéo dài được lâu đâu. Cứ tận hưởng khoảng thời gian này đi, nó không kéo dài được lâu đâu.
*
Phù! May mà mình phản ứng nhanh không thì bị ôn thần đó tóm lại thì khổ rồi.
May thật.
Nhi An chạy đến một gốc hành lang bình ổn thở ra một hơi.
Ây, theo đà này thì khoảng thời gian tới không được yên rồi. Bản thân phải đề phòng mới được nhở sao tên ôn thần đó ra tay lại đối phó không kịp.
- An Vũ, tụi tao nói gì, mày quên rồi sao? Tụi tao bảo mày không cần liên quan đến con Nhi An, sao mày lỳ thế, hử? Muốn đấu với tính nhẫn nại của tao?
- Tôi đã chấp nhận yêu cầu đó sao? Không hề. Tôi không có lý gì phải nghe hay thực hiện yêu cầu của các người.
- Mày gan phết, nhỉ?
Nhi An ló đầu qua bức tường, trước mắt cô là hình ảnh An Vũ bị Như Ngọc nắm tóc độc ác hung hăng lôi kéo.
- Tao nói mày biết, dù mày có cố gắng mạnh mẽ thế nào cũng vẫn chỉ là một con bé vô dụng hèn yếu thôi. Dù có đứa con gái kia bảo vệ nhưng mày nghĩ chống lại được bọn tao sao? Khôn hồn hãy biết khôn một chút để dễ sống hơn.
Như Ngọc cười lạnh xô An Vũ ngã nhào vào bức tường.
- Cô nghĩ cô là ai? Chủ sao? Hừ, dù gì các người cũng chỉ là tôi tớ cho Tử Yên, không hơn tôi đâu. Ít nhất tôi vẫn sống như cách mình muốn chứ không phải chờ kẻ khác ra lệnh.
Dù đau cỡ nào An Vũ vẫn lạnh lùng nói miả mai Như Ngọc.
Hừ, bọn các người đừng hòng uy hiếp tôi.
Chát?!!!!!
Như Ngọc thẳng tay tát An Vũ khiến cô một lần nữa ngã đau vào tường.
- Con khốn! Mày tưởng như thế chọc tức được tao? Nằm mơ. Tao không nhiều lời với mày, tốt nhất hãy biết nghe lời đừng liên hệ gì thêm với con Nhi An kia và... nói bí mật của nó cho tụi tao.
- Nằm mơ, các người đừng mong đạt được ý nguyện.
An Vũ vẫn một mực kiên cường chống cự, cô hung hăng trừng mắt nhìn Như Ngọc.
- Mấy người về mà nói cho Tử Yên biết, nếu muốn đấu hãy đấu cho công bằng đừng như tên hèn ra tay sau lưng người khác.
- Mấy cậu, có vẻ hôm nay chúng ta cần vận động chút a.
Như Ngọc nhìn An Vũ cười lạnh quay sang nói với tụi bạn.
- Phải, nãy giờ tớ ngứa ta lắm rồi.
- Hôm nay phải cho con này biết ai mới là chủ a.
Mấy cô gái sung sướng hưởng ứng câu nói của Như Ngọc.
- Mày nghe gì chưa An Vũ? Khôn hồn thì mau nói.
Như Ngọc nắm cằm An Vũ mạnh bạo bóp chặt khiến cô phải nhíu mày nhưng vẫn cố nói.
- Nằm... mơ.
- Vậy thì... mấy cậu...
- Các người dừng tay!
Nhịn hết nổi rồi a. Bọn này láo, dám sao lưng ức hiếp người của bà. Bà đây sẽ không tha cho các người.
Nghe tiếng người tất cả đồng loạt xoay lại.
- Ồ. Chẳng phải bạn Nhi An đây sao?
Như Ngọc bỏ tay ra khỏi người An Vũ quay sang cười vui vẻ mới Nhi An.
- Không cần giả cười, mấy người khóc thì đúng hơn. Trong chiếc điện thoại này đã quay lại toàn bộ việc làm của mấy người với An Vũ. Mau mau nghe lời, tránh xa cậu ấy ra.
Nhi An tay huơ huơ chiếc điện thoại trước mặt đám Như Ngọc cười lạnh một tiếng.
- Cô....
Như Ngọc trợn mắt hung dữ nhìn Nhi An.
- Sao? Còn không mau đi.
- Ha, sao phải sợ cô? Chúng tôi hiện tại nhiều người hơn, tại sao.... các cậu lấy chiếc điện thoại.
Như Ngọc cười gian rồi ra lệnh cho đám bạn xông đến giật chiếc điện thoại của Nhi An.
Ha, nhịn nãy gìơ rồi bây gìơ tôi mới là người vận động a. Bọn này thật ngứa mắt.
Nhi An nhanh nhẹn né tránh các đòn đánh rồi không chờ bọn họ đánh tới lần nữa cô nhanh chóng tung vài quyền cước dư sức hạ gục tất cả.
Nhìn năm người lại bại dưới một cô gái quê mùa Như Ngọc hết trợn mắt nhìn đám bạn lại trợn mắt nhìn Nhi An. Nhi An cười nửa miệng từ từ bước gần đến đỡ An Vũ đứng dậy rồi kề sát Như Ngọc tai lạnh giọng nói một câu.
- Nói với Tử Yên, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Nhi An Như Ngọc hoảng sợ vội vàng cùng tụi bạn nhanh chân chạy đi.
- An Vũ, tớ đưa cậu đến phòng y tế.
Chờ bọn Như Ngọc đi khuất Nhi An mới nhẹ nhìn lại An Vũ. Tuy bị thương không nặng nhưng vết thương cũng không được xem nhẹ.
- Không, tớ không muốn làm lớn chuyện.
An Vũ lắc nhẹ đầu từ chối. Cô thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho Nhi An.
- Ngốc, chuyện như thế này đã lớn rồi, bộ cậu nghĩ còn chuyện gì quan trọng hơn việc tên Tề Hạo kia là gay sao? Yên tâm, không ai chú ý đâu. Đi, tớ đưa cậu đi.
Thấy Nhi An quá kiên quyết An Vũ cũng không từ chối theo Nhi An đến phòng y tế.
- Ủa, cô Chung sao lại không có ở đây? Thôi để tớ xem vết thương cho cậu.
Nói rồi Nhi An tìm kiếm hộp y tế chữa trị vết thương cho An Vũ.
- Việc vừa rồi xảy ra bao lâu rồi?
Vừa băng vết thương Nhi An giọng bình thản hỏi An Vũ.
- Không sao. Cậu không cần lo.
- Thế cậu nói chuyện liên quan đến tớ cậu bảo tớ không cần lo sao? Ngốc.
- Nhưng...
- Dù vì cái gì đi nữa. Lần này tớ quyết không bỏ qua a.
Băng xong các vết thương Nhi An xoay người cất hộp y tế vào vị trí cũ.
- Sao lại không nói.
Không nhìn An Vũ Nhi An khẽ hỏi.
- Sao cơ?
An Vũ mờ mịt hỏi lại.
- Bọn họ muốn biết bí mật của tớ, sao cậu không nói? Nếu nói cậu cũng không đến nông nỗi này.
-.... Tớ không làm được.
Lâu sau An Vũ mới trả lời câu hỏi.
- Tại sao?
- Cậu là bạn tớ.
Một câu nói ngắn gọn nhưng chứa đầy tình cảm cùng lòng kiên định.
Phải, Nhi An cậu là bạn tớ, tớ muốn bảo vệ trân trọng cậu.
Nghe câu nói của An Vũ Nhi An hơi bất ngờ rồi hạnh phúc nở nụ cười.
- Tớ thật sự không chọn lầm. An Vũ, cậu là người bạn quý báu của tớ.
An Vũ và Nhi An cười nhìn nhau, phải họ là bạn, chỉ vậy thôi.
- Tiểu An, cậu không lo sao? Tử Yên đang bắt đầu đối phó cậu.
An Vũ nhìn Nhi An lo lắng hỏi.
- Cậu yên tâm, tớ lần này sẽ không nhường nhịn, tớ sẽ đấu với cô ta.