Từ cổng trường Thiên Khải, nơi tập trung ánh mắt mọi người đặc biết là các bạn nam hí hửng, tò mò chăm chú nhìn ngắm cô gái đang từ xa đi đến. Cô gái mặc đồng phục trường, áo trắng, váy và caravat xanh đen, khoác ngoài là chiếc áo khoác nỉ có nón màu đỏ nổi bật, đi giày thể thao tím sậm, mang túi đeo chéo màu tím cá tính, tóc thả tự nhiên thông thả đi vào trường.
Nhi An, hôm nay mới thật sự là ngày bản thân chân chính bước vào trường Thiên Khải. Từ hôm nay mọi tin đồn xấu xí thô kệch sẽ không còn nữa.
Nhi An mỉm cười nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng cô bạn thân An Vũ.
Lạ a. Thường thì gìơ này An Vũ đã ở trường, sao hôm nay...
- An Vũ!
Thấy được An Vũ Nhi An vui mừng hét lớn gọi rồi nhanh chân chạy đến. An Vũ nghe tiếng Nhi An quay lại nhìn rồi mỉm cười.
- Tiểu An, cuối cùng cậu cũng là bản thân mình a.
- Cậu nói gì vậy, tớ vẫn luôn là bản thân. Chỉ là hôm nay bề ngoài thay đổi chút thôi.
Nhi An nhẹ lắc đầu cười, nắm tay An Vũ chạy đi.
- A, Tiểu An cậu...
Bất ngờ không kịp phản ứng An Vũ bị câu nói của Nhi An làm cho ngây ngẩn.
- Bây gìơ nếu tớ đã không có gì phải che dấu thì cậu cũng không phải sợ gì nữa. Đi, tớ sẽ để cậu làm bản thân cậu.
15 phút sau, ở sân trường xuất hiện hai cô gái xinh đẹp thu hút không ít ánh nhìn.
Sau khi được Nhi An giúp đỡ, vẻ ngoài An Vũ cũng thay đổi, không còn là cô gái lầm lầm lì lì, một bộ dạng khiến mọi người xa lánh, luôn chỉ có một mình, bây gìơ đúng như Nhi An nói cô sẽ là bản thân mình, không phải là con rối cho người khác bắt nạt. An Vũ vẫn phong cách nghiêm túc, áo trắng, váy ngắn, caravat cùng chiếc áo vet khoác ngoài, ba lô đen không màu mè nổi bật, tóc thả cài thêm một chiếc nơ nhỏ xinh giúp cô thêm phần dịu dàng.
Các chàng trai chăm chú kinh ngạc nhìn hai cô gái đã từng bị họ chê cười là xấu xí, là quê mùa, là thô kệch thế nào nay lại trở thành các hotgirl xinh đẹp đến không tưởng. Một nàng cá tính, một nàng dịu dàng lần lượt hút mắt mọi người.
- Tiểu An, mọi người cứ nhìn chằm chằm tụi mình ngại quá.
An Vũ khẽ liếc nhìn xung quanh phát hiện hai cô hiện đang rất gây chú ý liền ngay cảm thấy xấu hổ, khẽ giọng nói nhỏ với Nhi An.
- Lo gì, lúc trước cũng vậy mà, bây gìơ thì quan điểm bàn tán thay đổi thôi. Cậu quan tâm làm gì cho mệt thân.
Nhi An vừa uống hộp sữa nhàm chán trả lời An Vũ.
Bọn người này thay đổi cũng nhanh thật. Lúc trước xấu xí, bị bắt nạt thì xa lánh, bộ dáng chạy tránh còn không kịp, nay xinh đẹp lại bắt đầu ve vãn làm quen. Hừ, thật mau thay lòng.
- Nhưng...
- Kệ bọn họ, bọn mình đến...
Chưa nói hết câu Nhi An miệng liền cứng đơ, đui mắt giật giật.
Sao... số đen đừng hỏi?!
- Hả? Cậu muốn đi đâu?
An Vũ mơ hồ nhìn Nhi An hỏi lại.
Tiểu An sao a? Tự nhiên nói nửa chừng lại ngưng khiến mình không hiểu gì cả.
- À... đi lên lớp thôi An Vũ.
Lấy lại phong độ Nhi An lập tức kéo tay An Vũ chạy nhanh về hướng lớp, vốn cô định rủ An Vũ đi căn tin tìm gì đó lót dạ vì thấy còn sớm nhưng chắc... không cần rồi.
Sao xui vậy trời? Lúc này đâu phải lúc thích hợp chạm mặt! Ông làm ơn xem tình hình rồi hãy sắp xếp a, thiên!
Nhi An thương tâm trong lòng không ngừng nức nở, mong sao Tề Hạo đừng trông thấy cô.
Từ xa Tề Hạo đã nhìn thấy cô, mỉm cười liền muốn tiến lại nhưng thấy cô chạy đi trong lòng lập tức thấy khó chịu.
Sao lại trốn a? Cứ nghĩ từ hôm qua quan hệ của mình và cô ấy đã tiến xa hơn, tâm sự cũng tâm sự rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng xem ra vẫn là chưa được. Em ngại hay là cố tình né tránh anh? Haiz... Tiểu An khi nào thì em mới chấp nhận anh?
Thấy Tề Hạo thở dài, Minh Hoàng và Tần Vũ liền nhìn nhau muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi.
- An Vũ, đến lớp tớ rồi, tớ vào trước. Giải lao gặp a.
Nhi An vẫy tay chào An Vũ rồi nhẹ thở một hơi vào lớp.
Bùm!!!!
- Hoan hôôôôô!!!!
Cả lớp hét lớn vui vẻ tung hô chúc mừng.
- A... quỷ thần thiên điạ ôi!
Nhi An giật thốt hoảng hồn nhảy bật ra sau kinh hãi hỏi.
- Chuyện... chuyện gì vậy????
Chúa, gìơ chưa đến haloween mà, dọa ma chi sớm? Hù chết người a!
- Nhi An, lớp ta thắng lễ hội lần này đấy! Tất cả đều nhờ cậu, tất nhiên phải ăn mừng rồi.
Hiểu Nguyệt bước đến tươi cười giải thích, nắm tay Nhi An kéo vào đám đông.
- Các cậu, nhân vật chính đến rồi này.
Nghe khẩu lệnh của Hiểu Nguyệt cả lớp đồng thanh hò hét, tung hoa khắp nơi. Nhi An ngờ nghệt nhìn tất cả hồi lâu mới tiếp thu được liền cũng cười theo.
- Đâu a. Tất cả là do mọi người cùng cố gắng, đâu chỉ riêng mình tớ. Ngược lại, tớ mới là người cảm ơn các cậu, nếu không có các cậu giúp, mình tớ đâu thể làm gì được. Hơn hết tớ thay An Vũ chân thành cảm ơn lớp.
Nói rồi Nhi An hạnh phúc cúi người chân thành cảm ơn.
- Cậu nói thế sao được? Chính cậu là người lên kế hoạch, dàn xếp ổn thỏa mọi thứ, dù sao công của cậu cũng không nhỏ.
Thương Cảnh trầm giọng dịu dàng lên tiếng.
- Phải. Cậu biết không lớp ta thắng lớp Tử Yên chỉ hơn một bình chọn thôi đấy!
Một bạn nam tiếp lời Thương Cảnh.
- Cậu nói thật sao?
Nhi An kinh ngạc hỏi lại.
- Phải.
Cả lớp.gật đầu vui mừng nói.
Thật may quá!
- Cậu còn lên hát thay tớ a. Nếu không có cậu lớp bị tớ hại thảm rồi.
Hiểu Nguyệt vui vẻ xen vào hân hoan nói.
Nếu không có Nhi An cô đã có tội lớn với lớp rồi.
- Cậu lúc đó hát thật sự rất hay a. Tớ nghe thật bừng bừng vui vẻ.
Tiểu Kỳ cười nói.
- Phải a. Tớ nơi đây nghe qua loa còn cảm nhận được, thật sự tuyệt vời a.
Đình Thiên nói. Cậu thật sự nhìn lầm Nhi An, cô quả đúng như lời Thương Cảnh nói, một cô gái tuyệt vời.
- A đâu...
Nhi An lắc đầu khiêm tốn định chối lại bị dồn dập các câu hỏi đua nhau đi đến.
- Nhi An cậu thật sự quen nhóm Devil sao?
- Nhi An, Red nói cậu là Killer, có thật không?
- Nhi An, cậu thật là người mẫu quảng cáo nước hoa Rose đúng không?
- Nhi An...
A, các loại chóng mặt, nhức đầu, đau tai.
Nhi An đầu hoa cả lên với hàng loạt các câu hỏi, vừa may chuông reo vào tiết cô mới tạm thời thoát được. Tại sao là buổi chúc mừng lại bị thay bằng buổi phỏng vấn a? Đau đầu.
Ngồi trong lớp Nhi An không thể nào tập trung được, cảnh tượng hôn nhau với Tề Hạo cứ chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí cô. Vốn là cô đã muốn quên đi nếu không gặp Tề Hạo thì cô cũng chẳng thể nhớ lại. Nghĩ đến đây mặt cô bất giác đỏ ửng. Đôi môi cô giống như còn vương lại hơi ấm cùng hương vị của Tề Hạo, nó khiến cô rối bời, loại cái cảm giác ngọt ngào ấy.... Aaaaaa! Nhi An, mi đang nghĩ gì vậy chứ? Tự nhiên lại nghĩ đến việc này. Đúng là điên rồi!
Nhi An cố lắc mạnh đầu bình ổn lại tâm tình. Mình sao thế a? Sao toàn nhớ lại việc này? Nói ra thì khi đó cô cũng không có bài xích nó lại còn cảm thấy nó ngọt ngào.... không, không... nghĩ đi đâu vậy. Đúng là khóc quá hóa điên mới làm ra những chuyện như vậy. Phải, chắc chắn lúc đó buồn quá, tâm trạng không ổn nên mới nhất thời sơ xuất. Không sao, coi như bị chó cắn một cái, thịt chạm thịt thôi mà.
Nhi An cố xua đi hình ảnh hôm qua, mắt nhìn thẳng bảng tập trung nghe giảng không muốn lại lần nữa xao lãng lại nghĩ đến vấn đề xấu hổ đó.
Thế là hôm đó, Nhi An cật lực lại như trước trốn tránh Tề Hạo. Chủ trương nơi nào có Tề Hạo nơi đó không có cô, nhất định không muốn chạm mặt Tề Hạo, ngay cả nghe tên cô cũng không muốn tránh cho bản thân lại nghĩ đến việc kia.
Cuộc chạy trốn thần thánh bắt đầu, kéo dài liên tục đến cuối tuần.
Chủ nhật, công viên giải trí.
Chào mi, nỗi ám ảnh thần thánh của ta... công viên giải trí.
Vốn rất thích công viên trò chơi nhưng do lần trước đi chơi với Tề Hạo nó đã trở thành nỗi ám ảnh trong cuộc đời cô. Từng nghĩ bản thân sẽ không vào công viên giải trí lần nào nữa nhưng do hôm nay cả lớp cùng đi chơi nên không thể từ chối.
Nhi An khổ sở ngước nhìn cổng công viên lòng thầm than khổ, thở hắt ra một hơi bước đến quầy mua vé.
A... có ai nghe ruột tôi nó đang đứt bực bực đây không? Đau lòng chết mất. Dùng tiền đi đến nơi ám ảnh cuộc đời ai mà không tiếc.
Nhi An đau lòng nuốt nước mắt cầm vé đi vào công viên.
- Lớp hẹn tập trung ở đâu nhỉ? Hình như là khu ăn uống thì phải.
Nhi An khẽ nói rồi tìm đường đến điểm hẹn.
- Nhóc con, mi hết đường thoát rồi. Khôn hồn thì mau đi theo bọn ta, không thì đừng trách.
Đi qua một khu đất cây mọc um tùm, Nhi An vô tình nghe tiếng một người đàn ông hung hăng đe dọa, kế đó cô loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ con khóc dù rất nhỏ.
Gì đây? Bắt có trẻ con? Buôn trẻ em? Bắt cóc tống tiền? Hiếp dâm trẻ em?
Vừa nghe trong đầu Nhi An liền ngay lập tức liên tưởng hàng loạt các sự tình sẽ diễn ra.
Không phải chứ, thiên, ông đang tạo cơ hội cho tôi làm anh hùng sao? Hay ông đang cho tôi thấy bọn bắt cóc này ngu cỡ nào? Ai lại chọn nơi làm việc xấu là công viên giải trí? Có điên mới làm vậy. Vậy là bọn xấu này điện thật. Hay bản thân tự cho mình gan lớn không sợ người phát hiện, hay việc người phát hiện nằm trong kế hoạch của chúng? Mà khoan, lạc đề rồi. Bây gìơ vào đó xem tình hình trước đã.
Nghĩ rồi Nhi An lần theo tiếng khóc cẩn thận nhẹ bước đến nơi xảy ra sự việc. Từ xa nhìn, trước mắt cô là năm người đàn ông to con mặc áo đen đang vây lấy một cậu trai bé nhỏ chừng năm tuổi ở trung tâm, một người to con nhất có lẽ là tên cầm đầu buông lời đe dọa từ từ tiếng gần lại cậu bé.
Có lẽ tình hình không ổn lắm nhỉ? Có nên ra tay không? Năm tên này to con quá, một mình đánh chưa chắc đã thắng, không biết chừng bọn này có võ, cơ hội hội càng thấp, thêm nữa nơi này vắng vẻ, kêu cứu chưa chắc có người nghe. Vậy chẳng phải không may bị bọn họ giết người rồi giấu xác, mình lại trở thành kẻ làm anh hùng rồi chết oan mạng nơi núi rừng sao? Thành chất dinh dưỡng cho đất rồi. Mà xem xét không cứu thì ác quá! Phật dạy cứu người hơn xây bảy kiểng chùa. Không cứu lại đồng nghiã sát sanh, lỡ đâu bọn họ giết đứa trẻ thì mình chẳng phải tiếp tay làm điều xấu sao? Mà nếu giúp thì cơ may thoát không cao, còn thêm chúng tiền bắt cóc của nhà mình, vậy chẳng phải ba mẹ bán nhà chuộc mình sao? Quá hời cho chúng rồi. Rồi nếu mình may tránh thoát, bọn chúng có cơ hội tìm mình trả thù, á chẳng phải tự chuốt thêm khổ sao. Ây, làm anh hùng đâu phải dễ.
Trong lúc Nhi An đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì bên này bọn áo đen càng vây sát cậu bé, cậu bé cứ lui dần rồi đụng vào cái cây, không còn đường lui cậu hoảng sợ lo lắng nhìn bọn người trước mặt, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Oa.... biết trước thế này cậu sẽ không chạy lung tung rời khỏi ca ca rồi a... hu hu hu....
Một tên áo đen đột ngột bắt lấy tay nhỏ bé non nớt, cậu nhóc hoảng sợ liền hét toáng lên vùng vẫy cố tránh thoát.
- Oa... bỏ ra! Bỏ ra! Bỏ ra!!!!
Nhóc kêu hắn bỏ hắn sẽ bỏ chắc?! Nằm mơ. Thà gĩư sức lát chạy còn hơn.
Nhi An thầm ca thán trong lòng. Nghe tiếng hét hoảng sợ của cậu nhóc, cuối cùng ý nghĩ đi cứu người cũng chiến thắng.
Cô quyết định hôm nay làm anh hùng nhưng ngàn năm sau cũng sẽ không làm anh hùng nữa. Miễn tới phiền toái.
Vấn đề tiếp theo là xuất hiện thế nào?
Không thể cứ như vậy đi ra được,bọn chúng biết mặt sẽ tìm trả thù. Hay là giống như năm anh em siêu nhân, nói mấy lời hùng hồn rồi ra tay.... vừa hình dung Nhi An lập tức xóa khỏi đầu. Không được, quá biến thái. Tiếc quá, phải chi mang theo khẩu trang là ổn rồi.
Thôi đi, xông ra đại. Đánh một hơi chắc bọn họ cũng không hơi đâu nhìn dung nhan kẻ thù ra sao đâu nhỉ?
Hít sâu một hơi lấy tinh thần Nhi An chớp nhoáng từ sau chạy đến liền một cước đá ngay đầu tên đang bắt cậu bé. Bị bất ngờ không kịp phòng bị lập tức hưởng trọn cú đá khiến hắn không biết gì mà ngã sấp xuống bất tỉnh. Bất ngờ bị phục kích bọn áo đen ngu ngơ chưa biết làm gì thì tên thứ hai bị Nhi An đấm đau vào xương sườn ngã xuống, xoay người cho tên kế một cước ngay tai khiến hắn bất tỉnh. Hai tên còn lại kịp lấy lại ý thức nhìn xuống liền thấy ba người đồng bọn ngã bất tỉnh nhân sự, ngước lên thấy Nhi An đã dắt tay cậu bé chạy đi, hai người chỉ kịp hét một tiếng rồi đuổi theo.
Đấy! Đúng là không nên làm anh hùng mà. Đã tốn sức đánh người, gìơ thì bị kẻ xấu đuổi bắt, bên người lại lôi theo thằng bé chạy chậm này, aiz... không biết có kịp chạy ra khỏi rừng gọi cứu viện không nữa. Kế hoạch đánh nhanh rồi tẩu thoát coi như thắng lợi một nửa, gìơ chỉ cần chạy khỏi khu rừng cây này là an toàn.
Nhi An nắm tay cậu bé bán mạng chạy hướng cũ ra khỏi khu rừng, phiá sau vang vọng tiếng hét của bọn người xấu khiến cô cũng phần nào lo sợ không biết bản thân có thoát không.
Lạy chúa, thiên, coi như nể tình lần này tôi hy sinh bản thân làm người tốt cứu giúp đứa trẻ này, ông hãy phù hộ cho tôi thoát đi a!!!!
Mở mắt mà đáp ứng lời thỉnh cầu này đi! Cứu hai mạng người đấy!