- Hạo, mắt cậu sao vậy? Tối qua không ngủ được sao?
Tần Vũ ngẩn đầu nhìn hai đôi mắt thâm quần của Tề Hạo thông thả uống một ngụm trà hỏi anh.
- Ha ha... chắc hôm qua đi với em nào nên bận suốt đêm chứ gì.
Minh Hoàng nhìn nhìn Tề Hạo cười chăm chọc.
- Các cậu không cần suy đoán lung tung. Hôm qua là do không biết ai đã cho số di động của tớ hại tớ suốt đêm cứ bị làm phiền bằng ba cuộc gọi vớ vẩn.
Tề Hạo mệt mỏi day day huyệt thái dương. Nhắc lại anh còn thấy đau đầu. Không biết tên khốn kiếp nào lại đi cho số điện thoại anh lung tung báo hại tối qua cứ cách năm phút lại cho người gọi điện, hơn hết lại toàn là bọn con gái phiền phức, anh lại không thể tắt điện thoại. Thật nhức đầu.
- Ai chơi ác thế?
Minh Hoàng gật đầu tuy thông cảm nhưng anh thật sự muốn cười to. Đâu phải lúc nào cũng được thấy bộ dạng này của Tề thiếu gia chứ. Nhân lúc này phải nhìn cho kỹ. À mà anh có nên chụp lưu lại làm ảnh nền không? Chắc không. Tề Hạo mà biết thì không xong, thôi nhìn cũng đã đủ rồi.
- Số riêng của cậu đâu phải ai cũng được biết. Đã điều tra ai làm chưa?
Vẫn nhàn nhạt tĩnh lặng Tần Vũ nhẹ nói.
- Đã điều tra nhưng là số của tớ chỉ có nhân viên quan trọng mới được biết. Họ sẽ không tùy tiện cho ai nếu chưa được phép. Thật rất khó. Ở trường này chỉ có hai cậu thôi.
Nhấp một ngụm cafe cho đỡ mệt mỏi Tề Hạo giọng có hơi bực tức nói. Anh thật muốn biết tên to gan đó là ai để mà dạy cho hắn nên biết việc gì nên làm và không nên làm.
- Có thể là Nhi An không? Tớ thấy cô ấy có khả năng cao trong vụ này. Dù gì cô ấy phá cậu mấy lần, lần này chắc không ngoại lệ nhỉ?
Minh Hoàng cười cười nói. Anh thấy Nhi An càng ngày càng thú vị. Đâu phải ai cũng có can đảm đối nghịch với Tề Thiếu gia a.
- Tớ không biết. Cô ấy đâu có số của tớ.
Quả thật anh có nghĩ đến Nhi An. Nhưng việc muốn có số anh đâu phải dễ dàng.
- Không ai biết trước được gì đâu. Mà nếu có thì cậu sẽ xử cô ấy sao?
Càng nói Minh Hoàng càng tò mò. Không biết Hạo có nhẫn tâm không đây?
-... Dù sao tớ cũng đã cho người điều tra sẽ sớm biết thôi.
Không thèm trả lời vấn đề của Minh Hoàng Tề Hạo nhanh chóng nói lãng sang việc khác. Vậy... nếu là cô thì anh sẽ xử ngay sao?... chắc là không. Anh không muốn mối quan hệ này tệ thêm.
Ở nơi nào đó Nhi An ngồi đọc sách mà cứ hắt xì liên tục. Có ai đang nhắc mình sao? Suy xét dạo này làm không ít việc tốt chỉ có... chắc là tên khốn Tề Hạo chứ chẳng ai. Chỉ phá hắn có chút xíu ( Dao Dao: vậy mà chút xíu đó hả tỷ? ( ̄◇ ̄;) vậy mà rủa mình từ sáng đến gìơ. Nhỏ mọn phải biết. Tôi mà bị cảm là tôi xử anh nặng hơn a.
Nhi An vặn vặn miệng nghĩ thầm. Cô đã nương tay mà còn muốn gì? Chỉ là thức một đêm thôi mà? Không ngủ ngon một đêm thôi mà? À thì... không ngủ cũng hơi quan trọng nhưng là bù lại cô mất nụ hôn đầu thì ai lỗ hơn? Tất nhiên là cô. Gĩư nụ hôn đầu mười bảy năm vậy mà mất một cách lãng xẹt vậy thì sao chấp nhận? Tất nhiên không chấp nhận mà phải lấy lại đền bù rồi. Hừ, coi như lần sau cô ra tay mạnh hơn.
- Tiểu An, cậu đọc mấy cuốn sách này đi. Tốt cho môn ngữ văn của cậu a.
An Vũ ôm đặt một chồng sách trước mặt Nhi An luôn miệng bảo cô phải đọc hết chúng. Nhi An trợn mắt. Nhiêu... nhiêu đây sách sao là nhồi vô não nổi. Nhồi phân nửa thôi cũng nứt đấy!!!!
- An Vũ, cậu đùa tớ sao? Tớ chỉ muốn ôn chút xíu môn ngữ văn thôi, cậu mang ra bây nhiêu đây là định giết tớ sao?????
Dù cô có là mọt sách đi nữa nhưng không phải là mọt sách môn ngữ văn!
- Nhiêu đây ít rồi a.
An Vũ lắc đầu kiên quyết không thay đổi.
- Giảm phân nửa đi.
Nhi An cố cò kè mặc cả.
- Cậu muốn điểm kỳ này bác gái xử cậu sao?
An Vũ nhướn mày đe dọa nói. Cô biết đem bác gái ra thế nào Nhi An cũng chấp nhận. Cao chiêu.
-... thật sự giảm 1/3 đi. Ép quá tớ học cũng không vô đâu.
Nhi An mắt bắt đầu rưng rưng nhìn cô bạn yêu quý.
- Sao? Dưới trung bình ha? Hay gìơ tớ lập tức gọi điện báo cho mẹ cậu?
An Vũ cười nửa miệng nói. Vừa nghe Nhi An liền hóa đá lập tức mở cuốn đầu tiên ra.
- Không. Chúng ta nên học luôn bây gìơ.
An Vũ: Vậy mới được.
Tan trường. Nhi An phờ phạc ôm chồng sách An Vũ soạn cho vừa đi vừa âm thầm rơi lệ. Tại sao? Tại sao An Vũ hiền lành trước kia của tôi lại trở nên lạnh lùng độc ác thế này? An Vũ cậu nỡ lòng dùng cách này giết dần tớ? Kiểu này chưa đến kỳ thi thì mình đã gục rồi, còn đâu mà đạt điểm trên trung bình. Hu hu hu.... số gì mà đen hơn mực thế này!!!! Thiên, Chính phủ, các người tạo ra môn ngữ văn để kiểm tra nghị lực của tôi sao? Đúng chứ? Đúng chứ?!
- Nhi An, lâu quá không gặp? Đẹp hơn rồi a.
Một giọng nói quen thuộc cất lên, giọng trong trẻo nhưng chứa đầy sự oán hận căm ghét.
- Tôi bây gìơ không rảnh đấu với mấy người. Đi trước.
Không thèm quan tâm Nhi An né người qua một bên đi thẳng. Trong đầu cô gìơ toàn là buồn rầu với đống sách lạnh lẽo này không còn tâm sức mà quan tâm cái khác.
Thấy Nhi An không xem mình ra gì Như Ngọc đùng đùng tức giận hét.
- Con khốn. Được, mày cứ đi đi. Vậy thì con bạn An Vũ của mày ngày mai đừng hòng gặp nó.
An Vũ lại bị bọn này bắt sao?
- Mấy người đã làm gì An Vũ?
Càng nghĩ đến việc bọn người này có thể làm với An Vũ, lời nói cũng như ánh mắt Nhi An bất giác lạnh đi. Bọn khốn này nếu muốn thì cứ trức tiếp ra tay với cô sao cứ hết lần này đến lần khác nhắm vào Am Vũ? Cậu ấy không liên quan gì đến chuyện này.
- Hừ,nếu muốn thì đi theo tao.
Như Ngọc cười lạnh. Không nói gì thêm quay gót đi trước. Nhi An im lặng nối gót đi theo cô ta. Đi qua nhiều khúc quanh cuối cùng Như Ngọc dẫn cô đến một nhà kho cũ. Cô có linh cảm không hay về việc này, bản thân cô cũng không chắc An Vũ có thật sự nằm trong tay họ hay không? Không an tâm Nhi An âm thầm nhắn tin cầu cứu cho Tề Hạo, trong tin cô nhắn nơi mình sẽ đến, dù không biết là đâu nhưng cô có thể miêu tả các vật xung quanh cho anh biết. Dù sao Tề Hạo là người cô tin cậy. Dù có phúc hắc bao nhiêu cô bé anh vẫn là người tốt.
- Cô chắc chắn đang dẫn tôi đến chỗ An Vũ chứ?
Đứng trước cửa nhà kho Nhi An lạnh lẽo hỏi Như Ngọc. Cô cần sự một chắc chắn. Nhìn biểu hiện của Nhi An Như Ngọc chỉ cười giễu nói.
- Đã đi đến đây mà vẫn không tin sao? Vào đi, người đang ở bên trong.
Chậm rãi cẩn thận đi theo Như Ngọc vào trong. Càng đi vào Nhi An càng gia tăng sự đề phòng, cô không muốn chưa cứu được người bản thân lại bị bắt.
- Ha!!!!
- Chết đi!
Hai bên trái phải Nhi An bị hai tên nam nhân to con nhào đến vây thủ áp đảo. Bất ngờ, Nhi An nheo mắt bình ổn tìm cách đối phó, trong tít tắc hai tên đã bị Nhi An hạ bằng mấy chiêu tiệt quyền đạo. Đợi Nhi An quay lại cô đã không thấy bóng dáng Như Ngọc đâu. Bọn khốn này...?!!!! Bình tĩnh chậm rãi đi về phiá trước Nhi An càng cẩn trọng quan sát xung quanh.
- Không cần cẩn thận thế đâu. Không còn bẫy nữa.
Từ trên cao vọng xuống giọng nói của một cô gái. Giọng nói này.... Nhi An ngẩn đầu nhìn lên, quả như cô đoán, Tử Yên.
- Đừng nhìn tôi vậy chứ? Tôi sợ đây này.
Tử Yên chóng tay lên lan can sắt đã rỉ cười cười nhìn Nhi An.
- Sợ? Chẳng phải tôi mới là người nên sợ sao?
Nhi An nhướn mày hỏi ngược lại Tử Yên rồi Nhi An ôm người vờ run rẩy nói.
- Ôi, Tử Yên cậu đáng sợ quá! Thật không ngờ cậu xinh thế lại đi làm những việc bắt cóc, ỷ đông hiếp yếu này. Thật uổng cho khuôn mặt thiên thần đó. Nó làm tớ sợ quá! Nói thật tớ thích ác quỷ hơn nhưng là... haiz... cậu còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Nhìn bộ dạng đang sợ sệt kia nhưng thực chất lại đang chửi rủa mình Tử Yên một bụng đầy tức giận hận không ngay lập tức giết chết Nhi An nhưng bề ngoài cô vẫn gĩư bình tĩnh nhàn nhạt nói.
- Cậu không cần tỏ ra vậy đâu. Dám đến tận đây thì đâu phải sợ gì nữa.
- Cũng phải, giả vờ thật là mệt mỏi.
Nhi An gật đầu đứng thẳng người nhìn thẳng Tử Yên.
- Vậy... An Vũ đang ở đâu?
Giọng Nhi An lạnh như muốn đóng băng mọi thứ tại nhà khó này, quanh người tỏa ra sát khí nồng đậm, cô nhìn Tử Yên, đôi mắt tĩnh lặng như nước lại khiến người khác hít thở không thông.
- Không cần tớ thả An Vũ ra sao?
Tử Yên vẫn tươi cười nói, ánh mắt của cô cũng đã đầy sự độc ác.
- Không phiền. Tôi sẽ tự thân đưa cậu ấy rời khỏi đây.
Cô không tin tưởng Tử Yên. Bây gìơ cô còn chưa đảm bảo Tử Yên vẫn chưa làm gì An Vũ.
- Chuyện của cô và tôi không liên quan An Vũ. Muốn gì thì cứ tìm tôi, đừng đụng đến An Vũ.
Càng nói giọng Nhi An càng ngày càng lạnh, thật cô không muốn nhiều lời với Tử Yên chút nào.
- Vội gì chứ? Vẫn còn nhiều thời gian.
Tử Yên nhìn nhìn Nhi An rồi búng tay một cái, hai người nam nhân mang An Vũ đang bị trối ra trước mặt Nhi An.
- An Vũ...!
- Ưm... ưm...
Miệng An Vũ bị nhét vải không nói được gì. An Vũ thầm hận chính mình vô dụng, cứ mãi gây phiền phức cho Nhi An. Cô bây gìơ chỉ muốn nói một câu thôi, chỉ một câu: Chạy đi! Tử Yên có rất nhiều người mạnh. Chạy đến gọi người cứu tớ!!!!
- Thả cậu ấy ra.
Gằn từng chữ nói với Tử Yên. Nhi An không quan tâm nhiều nữa chậm rãi đi về phiá An Vũ. Cô không đợi nhiều, thà bây gìơ tự thân vận động đánh ngừơi cứu An Vũ còn hơn nhiều lời với Tử Yên.
- Bắt cô ta!
Tử Yên cười gằn nói với bọn tay sai. Vừa được lệnh bọn tay sai nhanh chóng hung hăng xông lại phiá Nhi An.
- Ưm... Ưm... ( Tiểu An! Cẩn thận! )
Nhi An nhìn một lượt tất cả đối thủ, gia tăng phần sát khí cùng cảnh giác. Chết thật! Bọn này đông quá! Gìơ thì phải gắng hết sức rồi. Ước chi bây gìơ có thêm người giúp. Tề Hạo chết tiệt, tại sao bây gìơ còn chưa tới chứ? Muốn đợi nhận xác tôi luôn à?
Tử Yên từ trên cao nhìn xuống cười độc ác.
Nhi An, cậu lần này không thóat được đâu.