Tề Hạo ôm ghì Nhi An vào lòng, nước mắt cô tuôn như mưa ướt đẫm cả khuôn ngực anh.
- Tiểu An, em đừng khóc. Em khóc làm lòng anh rất đau, rất đau.
Nhi An mặc kệ, cô càng khóc nhiều hơn. Thầm quyết không rơi nước mắt vì anh nhưng sau cô không thể ngăn nó lại? Lòng lại đau như vậy? Đau như lần anh nói từ bỏ cô.
Cả hai người ôm chặt nhau trên bãi biển, gío biển làm lạnh đi làn da ấm áp, lạnh đi những giọt nước mắt nóng kia của cô.
Mãi lâu Nhi An mới nín khóc, cô thút thít dựa vào người anh. Tề Hạo dịu dàng ôm chặt cô, anh khẽ ngửi mùi thơm từ mái tóc cô. Đã lâu qúa rồi anh mới có thể ôm cô như thế này. Thì thầm vào tai cô, thật khẽ.
- Hãy đợi anh một thời gian nữa, ngắn thôi. Anh sẽ nói với em tất cả mọi việc.
Nghe câu này Nhi An như lấy lại thần trí, cô đẩy anh ra nhìn chăm chăm anh. Đương Tề Hạo vẫn chưa hiểu gì thì cô nói.
- Đợi? Anh còn muốn tôi đợi sao? Làm tôi ra như vậy vẫn chưa đủ? Anh còn muốn gì nữa? Hả?
- Tiểu An, mọi chuyện thật sự không phải như em nghĩ.
Thấy Nhi An như vậy Tề Hạo liền gấp gáp giải thích. Anh không muốn cô hiểu lầm anh thêm nữa.
- Được, do tôi hiểu lầm. Vậy anh nói đi tôi hiểu lầm chuyện gì?
-...
- Sao không nói được?
Thấy anh có phần hơi đắn đo cô khẽ nhếch môi cười tự giễu.
Nhi An, mày còn mong đợi điều gì? Đợi hắn ta bố thí tình cảm sao? Mày thiếu thốn tình cảm nhiều vậy sao?
- Được, anh sẽ nói với em toàn bộ.
Sau một lâu suy nghĩ, vốn anh muốn mọi việc êm xuôi mới nói rõ với cô nhưng hiện tại anh không chịu được cô lạnh nhạt với anh, cô qua lại quan tâm những tên đàn ông khác. Tính chịu đựng của anh không cho phép.
- Việc anh chia tay với em chỉ là một vở kịch. Anh không muốn em dính đến việc này, anh không muốn thấy em gặp nguy hiểm.
- Vở kịch? Nguy hiểm? Ý anh là anh đang cố bảo vệ tôi?
- Ân.
Nhi An cười nửa miệng khinh thường nói.
- Được, vậy nói đi. Chuyện anh nhắc đến là gì? Tôi thì sao phải liên quan đến nó?
-... Có một người muốn hãm hại gia đình anh, muốn cướp đoạt Tề thị. Nếu em cứ ở cạnh anh sẽ rất nguy hiểm.
- Gia đình anh? Chẳng lẽ...
- Ân. Rất có thể là người đứng sau cái chết của ba mẹ anh bảy năm trước.
Cô hít sâu một hơi cố tiêu hóa vấn đề anh vừa nói. Chẳng lẽ đây mới là sự thật sao? Vì muốn cô được bình an nên anh từ bỏ liền chia tay cô.
Nhi An nhìn thẳng vào mắt Tề Hạo dò xét. Tề Hạo không chút mảy mây trầm tĩnh quan sát cô.
- Điều anh nói hoàn toàn là sự thật?
- Hoàn toàn là thật.
- Vậy sao hôm nay anh lại quyết định nói với tôi việc này? Chẳng phải như vậy kế hoạch sẽ bị thay đổi sao?
- Anh không sợ. Dù có thế nào anh cũng không thể buông tay em. Anh đã mất ba mẹ anh không thể nào mất luôn cả em. Hơn hết anh muốn bên cạnh bảo vệ em chứ không thể chịu đựng mà ở một bên yên lặng âm thầm giúp đỡ. Mà có vẻ như dù anh có từ bỏ em đi nữa nhưng hắn ta vẫn không buông tha em. Anh không muốn em gặp nguy hiểm vì anh.
-...
Nhi An nghe anh nói trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn. Cô không dám chắc điều anh nói hoàn toàn là sự thật. Có thể là thật cũng có thể anh ngụy tạo nói dối cốt chỉ để lừa cô.
- Tiểu An... em tin anh không?
-...
Cô có thể tin anh sao?
Nhi An im lặng không nói, cô cần thời gian để suy nghĩ.
- Xin lỗi. Tôi rất mệt, tôi muốn đi về.
Nghe cô nói vậy anh cũng không miễn cưỡng. Anh biết với tính cách của cô vẫn còn chưa tin việc này, anh biết cô cần thêm thời gian để suy nghĩ. Cả hai trở lại xe, cô không nói gì mặc anh chở về khách sạn. Vừa về đến nơi cô một mạch đi lên phòng của mình, khóa chặt cửa lại.
Mười gìơ đêm.
Nhi An thay ra bộ váy mặc vào một bộ quần áo thể thao đơn giản. Cô mang một chai nước ra ban công, ngồi bệch xuống đất suy nghĩ về những việc Tề Hạo vừa nói.
Liệu những gì anh nói là thật? Mình có tin sao? Một người mình chờ đợi bảy năm gặp lại liền nói chia tay đi qua lại với cô gái khác, gìơ quay lại nói đó chỉ là vở kịch do chính anh dàn dựng để bảo vệ an toàn cho mình. Tin được sao? Vậy nỗi đau mà tôi phải chịu chẳng lẽ cứ như thế quên đi... làm sao dễ dàng như vậy? Có khi nào đó là thêm một trò anh muốn đùa bỡn tôi, đùa bỡn đứa con gái của kẻ đã hại chết ba mẹ mình? Đau đầu quá! Gìơ mình phải làm gì đây? Có ai làm ơn hãy nói cho tôi biết.
Nhi An gục đầu vào hai gối, bao nhiêu mâu thuẫn cứ dồn dập ập vào đầu cô.
Tại một nơi khác. Phòng của Tề Hạo.
Tề Hạo mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, tay anh cầm một điếu thuốc, lưng tựa người vào thành cửa. Phòng cửa anh tối đen chỉ duy chiếc đèn ngủ gần giương và màn hình laptop trên giường còn ánh sáng.
Không biết bây gìơ Tiểu An thế nào? Nếu em không tin anh thì thế nào? Không ép buộc được, là do anh trước kia không nói gì mà chia tay em, gìơ lại nói như vậy... không tin cũng phải. Có thể anh ích kỷ nhưng bảo anh cứ đứng yên đó nhìn những tên đàn ông khác lại gần thân cận với em, lại còn thái độ ghét bỏ lạnh nhạt không quen biết kia. Anh thật sự không chịu nỗi, không có lý do chấp nhận được. Dù có muốn kiềm nén nhưng vẫn không thể. Anh biết anh đã làm em đau khổ thế nào, có lỗi với em nhiều như thế nào, anh không biện hộ được gì bởi đó là do anh tự quyết định. Làm tổn thương em là anh sai, nhưng đồng thời việc đó cũng làm anh đau biết nhường nào. Anh không cầu em tha thứ nhưng anh sẽ làm tất cả để chuộc lỗi với em. Dù thế nào bây gìơ anh sẽ gĩư em trong điạ phận của mình mà bảo vệ, có vẻ như hắn ta sẽ không buông tha mà sẽ gây hại đến em.
" Cốc... cốc...cốc..."
Nghe tiếng gõ cửa Tề Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh đến gần cửa nhìn qua lỗ kiếng nhỏ xem là ai. Vừa thấy ngừơi tìm mình anh có hơi nhíu mày. Chậm rãi mở cửa anh đứng đối diện với Jenny nhưng không có mời cô vào phòng.
- Tối vậy đến tìm tôi làm gì?
Tề Hạo không nhìn Jenny lấy một cái chỉ dựa vào cửa nhàn nhạt hỏi cô.
- Anh không mời em vào sao?
Jenny khẽ nói, cô nhìn thấy thái độ của anh đối với mình trong lòng có hơi chua xót. Thái độ của anh với cô chưa bao gìơ thay đổi. Chẳng lẽ cô làm nhiều việc vì anh như vậy vẫn chưa đủ?
- Không. Muốn gì thì cứ trực tiếp nói đi.
Tề Hạo vẫn không nhìn Jenny lấy một lần. Bây gìơ anh không có tâm trạng trò chuyện với ai.
- ...Anh vẫn còn yêu cô gái kia sao?
Khó khăn lắm Jenny mới mở miệng hỏi anh. Dù muốn hay không thì cô đã biết trước câu trả lời.
- Cô đến đây chỉ hỏi tôi việc này?
-... phải.
- Nếu vậy thì về đi. Tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.
Tề Hạo lạnh lùng đóng cửa lại thì bị bàn tay Jenny ngăn lại.
- Sao không trả lời em?
- Cô không có quyền hỏi chuyện riêng của tôi. Mà tôi nghĩ với người thông minh như cô thì chắc cũng đã biết câu trả lời.
- Tại sao? Cô ta có làm được gì cho anh? Việc cô ta làm chỉ là chán ghét và cản trở anh!
- Cô ấy là gia đình của tôi.
Chỉ một câu nói đã làm Jenny sững sờ không nói được gì nữa. Hóa ra cô ấy mới là người anh xem trọng, cô đối với anh chỉ là một người dưng, một người tình cờ gặp ngoài đường không có gì đáng trân trọng.
- Nếu đã rõ thì mong cô đừng đến làm phiền tôi.
Cánh cửa sắp đóng lại thì tiếng của Jenny vọng vào.
- Em sẽ không từ bỏ, em nhất định sẽ khiến anh yêu em.
Tề Hạo mặc cô mạnh tay đóng cửa lại.
Không bao gìơ có chuyện đó. Người có thể khiến anh yêu chỉ có duy nhất một người, không ai có thể thay thế.
*
Mới sáng sớm Nhi An đã thức dậy chuẩn bị. Nhi An gọi vào số của cô Lục Như thông báo cho cô biết hôm nay cô sẽ đến nhà. Nhi An thay vào một bộ quần áo đơn giản dễ di chuyển, trước khi đi cô nhắn tin cho Lâm Phong thông báo ít điều rồi mướn một chiếc xe đạp thể thao chạy đến điạ chỉ của cô Lục Như đã đưa.
Nhà cô Lục Như chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ ven biển. Xung quanh để không ít đồ dùng đánh cá, phiá xa cô còn thấy cả một con thuyền nhỏ. Cô đoán có lẽ cô Lục Như đang sống ở nhà của một ngư dân, cũng có thể là đồ của chú Khương. Nhi An đứng ngoài cổng nhưng thật ra chỉ là một hàng rào sắt không cao mấy, vì không có chuông cửa nên cô trực tiếp gọi cô Lục Như. Từ trong nhà bước ra một cô bé khoảng chừng sáu bảy tuổi, cô bé buộc thành hai bím nhỏ, da có hơi ngâm đen, đôi mắt to linh động và chiếc miệng nhỏ xinh, cô bé mặc một bộ quần áo đã hơi cũ chạy lon ton ra đứng trong hàng rào quan sát Nhi An hồi lâu mới hỏi.
- Chị là ai? Đến đây có việc gì?
Giọng cô bé trong veo rất dễ nghe, nhìn cô bé Nhi An có vài phần thiện cảm. Cô cười với cô bé.
- Chào em. Em cho chị hỏi ở đây có phải nhà của cô Lục Như?
- Phải a. Chị tìm mẹ em có việc gì?
Cô bé gật đầu hỏi lại Nhi An.
Cái gì? Mẹ? Sao có thể?
- À chắc có hiểu lầm. Sao cô....
- Viên Viên, có chuyện gì thế con?
Từ trong nhà vọng ra giọng nói của cô Lục Như, cô mở cửa ra nhìm thấy Nhi An liền cười tươi.
- Là cháu à Tiểu An. Viên Viên, mau mời chị ấy vào nhà.
Cô bé khó hiểu nhìn cô Lục Như nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa cho Nhi An. Nhi An để xe trong sân, cô đi theo Viên Viên vào trong nhà. Bên trong bày trí rất đơn giản, không có quá nhiều đồ nhưng các món đồ đều đã rất cũ. Theo chỉ dẫn Nhi An ngồi tại một chiếc ghế gỗ đã cũ, cô Lục Như ngồi đối diện cô, Viên Viên ngoan ngoãn mang nước ra mời Nhi An rồi ra đứng sau cô Lục Như, cô bé cứ nhìn chằm chằm Nhi An khiến.
- Làm phiền cô quá, mới sớm đã đến đây. Đây là một ít lòng thành của cháu, cô nhận cho cháu vui.
Nhi An cười tươi mang gỉo trái cây bản thân vừa mua trên đường cho cô Lục Như. Cô Lục Như bất ngờ lắc đầu từ chối.
- Sao cháu khách khí vậy? Cháu đến cô rất vui, quà cáp làm gì a.
- Cô nhận đi ạ, dù sao cô cũng giúp cháu coi như đây là quà cháu cám ơn cô. Cô không nhận cháu sẽ rất buồn.
Từ chối không được Lục Như đành nhận gỉo trái cây của Nhi An, cô đưa cho Viên Viên mang ra sau bếp khẽ căn dặn cô bé lấy trái cây ra mời khách. Cô bé vâng lời chạy đi lúc sau liền mang trái cây lên.
- Cô hiện tại đang sống ở đây ạ?
- Ân. Có hơi cũ nhưng rất tốt.
- Vậy cô bé này là?
- À, đây là Viên Viên, cô bé cô đã nói với cháu là anh trai cô bé là người cứu hai vợ chồng cô.
- Vậy ạ. Viên Viên, chào em. Chị tên Nhi An.
Viên Viên mím môi không nói chỉ nhìn cô. Đợi khi cô Lục Như bảo cô bé mới nói.
-... Chào chị.
- Em dễ thương quá!
Nhi An cười với cô bé.
- Cô ơi, cháu có mang ít cá về a.
Một chàng trai từ ngoài cửa đi vào mang trên tay vài con cá nhìn còn rất tươi, có lẽ là mới bắt đi đến gần chỗ hai người Nhi An. Vừa thấy cậu Viên Viên đã chạy đến ôm chân cậu, cậu vui vẻ nói với cô bé vài câu khi cậu ngẩn đầu lên thì có hơi kinh ngạc khi thấy Nhi An, cô đứng dậy cười chào cậu.
- Chào anh, em tên Nhi An.
Cậu không nói gì chỉ nhìn cô chăm chú. Cô Lục Như thì đứng dậy đến bên cậu trai nói.
- A Cường, đây là Nhi An, cô bé mà cô đã nói hôm qua. Nhi An đây là A Cường, anh trai Viên Viên, hai đứa làm quen a.
- Chào cô.
A Cường gật đầu chào Nhi An, cô thì cười đáp lại. Cô thầm quan sát anh. Anh là một người con trai cao to, da ngâm đen, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt góc cạnh cương trực. Chắc đây là người đã cứu vợ chồng cô Lục Như.
Chào hỏi vài câu Nhi An cùng cô Lục Như rời nhà đến chỗ chú Khương. Cô có phần hơi khó hiểu, tại sao cô Lục Như ở đây mà chú Khương lại ở nơi khác? Nhưng đến khi cô biết thì vừa bất ngờ vừa đau lòng.
Cả hai người đến một bệnh viện trong thành phố, cô Lục Như đưa Nhi An đến một căn phòng. Tại đây chú Khương đang nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Nghe cô Lục Như nói cô vừa tỉnh lại thì đã hoàn toàn quên mất trước kia, chỉ nhớ bản thân là ai và nhớ chú Khương còn những việc khá thì không nhớ được. Bảy năm cô sống cùng với A Cường và Viên Viên, ba người xem nhau như người thân. Ba mẹ của hai anh em đã mất nên họ xem cô như mẹ mình mà chăm sóc. Còn chú Khương từ lần được cứu vẫn hôn mê như vậy chưa tỉnh. Bác sĩ nói có lẽ do chấn động quá mạnh dẫn tới tình trạng này, có thể sau một thời gian sẽ tỉnh lại hoặc cũng sẽ không tỉnh mà sống đời sống thực vật.
Nhìn chú Khương nằm trên giường Nhi An càng thấy đau lòng. Tại sao việc bất hạnh này lại xảy ra? Tại sao có người lại muốn hãm hại chú Khương? Bây gìơ làm sao? Chú Khương hôn mê, cô Lục Như thì mất trí, vậy làm cách nào điều tra đây?