" Cốc... cốc... cốc..."
- Ông chủ, cô Jenny đến.
- Cho vào.
Cánh cửa nhẹ mở Jenny chầm chậm tiến vào phòng, mắt cô nhìn thẳng đến người ngồi sau chiếc ghế trước mặt. Tề Khang nhẹ xoay ghế lại mỉm cười nhìn Jenny.
- Cháu đến rồi. Mời ngồi.
Jenny nhăn mặt nhìn ông sau đó lạnh lùng nói.
- Ông tìm tôi có việc gì?
- Thẳng thắn quá nhỉ?
Tề Khang nở nụ cười càng sâu.
- Nhưng ta lại thích người thẳng thắn như vậy.
- Không cần nhiều lời. Mau nói rõ đi, tôi không có thời gian.
Jenny tỏ ra khó chịu nhìn ông. Hôm qua khi nhận được lời mời của Tề Khang cô đã bất ngờ và càng thêm nghi. Vốn cô biết quan hệ giữa Tề Khang và Tề Hạo không mấy tốt đẹp, cô rất muốn biết vì sao nhưng có lẽ cũng do cuộc sống giàu có mà quan hệ trong gia đình không mấy khắn khít, cô nghĩ vậy vì gia đình cô cũng là như vậy. Nhưng là hiện tại Tề Khang lại tìm gặp cô, chẳng lẽ ông không biết cô là người của Tề Hạo sao? Chẳng lẽ ông muốn biết thông tin từ cô?
Thấy Jenny tỏ ra khó chịu Tề Khang cũng không nhiều lời nữa, ông nghiêm túc vào thẳng vấn đề.
- Tốt. Ta cũng không nhiều thời gian dài dòng với cháu. Theo ta biết cháu là rất thích thằng cháu Tề Hạo của ta?
-...
- Không nói thì ta cũng biết.
- Ông nói việc này làm gì?
Jenny lạnh lẽo nói. Ông lại chạm vào nỗi đau của cô. Những tia tức giận cùng đau lòng xuất hiện giây lát trên khuôn mặt xinh đẹp của Jenny rồi nhanh biến mất không tung tích. Tề Khang bắt gặp liền cười khẽ nói.
- Ta có một đề nghị giành cho cháu. Nếu cháu giúp ta ta đảm bảo Tề Hạo sẽ là của cháu.
-...
Jenny im lặng cụp mắt xuống suy nghĩ. Tại sao lại đưa ra đề nghị này với cô? Chẳng lẽ ông ta muốn cô bán đứng Tề Hạo? Nếu là vậy thì không thể nào.
- Không cần lo nghĩ nhiều, ta không bắt cháu hại nó. Ta chỉ muốn cháu lấy cho ta một tập tài liệu. Đổi lại nó sẽ là của cháu và thêm một lợi ích nữa là ta sẽ giao Nhi An cho cháu. Cháu muốn làm gì cô ta thì tùy cháu. Ta biết cháu đang rất hận cô ta.
Tập tài liệu ông đề cập là số liệu ông mua bán trái phép vũ khí và cắt xén ngân sách của tập đoàn. Đây là tin tức gián điệp nói lại cho ông. Khi nghe ông đã vô cùng kinh hãi, làm sao Tề Hạo lại có trong tay những thứ đó? Hừ, nếu đã vậy ông cũng không thể cứ chần chừ mà ngồi yên.
Tề Khang nói hoàn toàn đúng vào tình trạng của cô hiện tại. Phải, Jenny cô muốn có Tề Hạo, muốn anh là của riêng mình. Cô muốn Nhi An biến mất, muốn chính tay làm cô ta biến mất khỏi thế gian này, chỉ có như vậy Tề Hạo mới chú ý và biết cô yêu anh nhiều thế nào.
Tề Khang thấy Jenny trầm tư suy nghĩ thì ông đã biết mình chọn đúng người. Một người khi bị sự ganh ghét ghen tị chiếm cứ đầu óc thì những việc làm... không nói trước được gì.
- Tại sao ông muốn tôi làm việc đó?
- Đơn giản vì hai ta đều được lợi từ việc đó. Chẳng lẽ cháu không muốn Tề Hạo là của riêng cháu sao?
-...
Sao cô lại không muốn điều đó chứ?
Thấy cô im lặng Tề Khang lại nói.
- Không cần trả lời vội. Cháu cứ từ từ suy nghĩ, ta cho cháu thời gian ba ngày trả lời ta.
Jenny vừa ra về Hồ Nam từ trong một góc tối đi ra.
- Ông chủ, ông có chắc là cô ta sẽ đồng ý không?
Hồ Nam hoài nghi hỏi. Anh trong góc đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Sao ông chủ lại tin chắc cô gái này? Không phải cô ta là người của Tề Hạo sao?
- Chắc chắn sẽ đồng ý. Ngươi cứ đợi đi.
Tề Khang cười to một tiếng. Hồ Nam bên cạnh chỉ cuối đầu im lặng.
*
Nhi An ngồi thừ trong phòng suy nghĩ về vụ tai nạn.
Theo những thông tin Tề Hạo cung cấp ban sáng, rất có thể người ám hại cô chú là một người quen, có thể là bạn, đồng nghiệp trong công ty hay... anh em trong gia đình. Nói về bạn thì theo ba nói chú Khương không có quá nhiều bạn, chú là người ít giao tiếp với người khác, những người bạn của chú theo ba mẹ nói chỉ có ba mẹ và một người bạn khác nhưng hiện tại người đó đang sống ở nước ngoài nên không liên quan, vậy việc hiểu lầm hay mâu thuẫn dẫn đến ám hại chắc sẽ không xảy ra. Về đồng nghiệp, chú Khương là chủ tịch nên là ngừơi nắm gĩư mọi quyết định, nếu có người bất mãn với những quyết định đó mà dẫn đến ám hại họ sẽ không được lợi lọc gì mà còn có nguy cơ thua thiệt lỗ vốn, vậy nếu là vấn đề cá nhân thì thế nào? Tức thật, biết vậy mình hỏi rõ Tề Hạo là được, mệt quá! Tình nghi thứ ba, anh em trong gia đình. Ừm, nguyên nhân này có thể xảy ra. Tranh chấp quyền lợi, tranh giành tài sản, mâu thuẫn cá nhân... tất cả đều có thể. Nếu nhớ không lầm thì chú Khương có một người anh thì phải, và mình hình như đã gặp rồi. Hẳn là ông chú đẹp lão mà gian gian Tề Hạo gọi là chú. Nhìn sơ thì có vẻ hai chú cháu không mấy hợp nhau... nhưng đâu phải chỉ mình ông ta, có thể là anh em họ rồi sao? Mọi nguyên nhân đều có thể. Suy nghĩ nhiều có vẻ cũng chẳng thu được bao nhiêu, hơn hết bản thân mình cảm thấy ông chú Tề Khang đó có gì đó... rất giả tạo, ông ta không mấy chân thật. Đề phòng vẫn hơn, dù sao mình cũng đang bị theo dõi, không chừng hắn ta lại cho người hại mình. Mà nghĩ cũng đáng nghi, tại sao lại cho người theo dõi mình? Mình có giá trị lợi dụng sao?
Không tìm thêm được gì Nhi An thở dài một hơi, uổng công cô cho Tề Hạo biết một tin quan trọng mà gìơ cô lại rối trong mớ suy luận này. Nhi An bần thần một lúc rồi mở điện thoại gọi cho An Vũ.
- Alo, Tiểu An. Lâu quá mới thấy cậu gọi cho tớ. Sao, có việc gì à? Nghe nói cậu đang đi công tác với sếp.
- Ừm, đang rảnh nên gọi cho cậu.
- Công tác mà rảnh vậy sao? Tớ là đang nghi ngờ cậu lén đi hẹn hò nha.
- Thôi bớt giỡn đi bà cô, tớ thật đi công tác, gìơ thì đang chờ một ít quyết định thôi rồi về.
- Vậy sao. Mà cậu gọi tớ làm gì? Đừng nói rủ tớ tám nhảm suốt đêm nhá? Tôi là không rảnh đâu.
- Hừ, tớ cũng phải lo cho giấc ngủ của tớ mà, tớ đâu bỏ hoang phí được. Tớ gọi là có chuyện muốn nhờ cậu.
- Nhờ tớ? Việc gì?
- Từ bây gìơ cho đến khi tớ không ở nhà cậu hãy thường xuyên đến nhà tớ, nếu thấy có gì đáng nghi hay có ai lạ mặt cứ lãng vãng xung quanh, cậu khoan hãy nói bố mẹ tớ mà hãy nói với A Phong, nó sẽ tự biết phải làm gì. Việc còn lại cứ để tớ.
- Tiểu An, đã có chuyện gì sao?
- Cậu không cần lo. Tớ hiện tại vẫn an toàn, chỉ cần cậu giúp quan tâm gia đình tớ hơn một chút là ok. Bye, tớ gọi lại sau.
- A, khoan....
Nói rồi Nhi An cúp máy. Cô mệt mỏi thở dài. Nếu đã không tránh được thì chỉ còn cách cố xây dựng tuyến phòng thủ kiên cố nhất có thể, mong sao mọi việc không đi quá giới hạn. Cô đã vô cùng mệt mỏi.
"Ting.... ting..."
Chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên, Nhi An mở máy thì thấy ngay tin nhắn của anh.
" Anh đợi em tại hồ bơi của khách sạn.
Tề Hạo."
Là anh. Sao lại nhắn cho cô loại tin này? Tìm cô có việc gì sao? Hay là... liên quan đến vụ án?
Không suy nghĩ nhiều Nhi An liền khoác đại một chiếc áo khoác rồi đi đến chỗ hẹn.
Đến nơi, cô thấy Tề Hạo đứng phiá kia của hồ bơi, anh đứng thẳng người mắt chăm chăm nhìn mặt hồ. Hồ bơi vắng tanh chỉ có hai người Nhi An nhẹ nhàng bước lại đứng gần anh.
- Anh tìm tôi có việc gì?
- Anh muốn đưa mẹ và ba về thành phố A.
Tề Hạo không nhìn cô nhàn nhạt nói.
- Anh nói với tôi những việc này làm gì? Đó là ba mẹ anh, anh cần gì phải báo cáo cho tôi.
- Anh muốn em cùng anh trở về.
-...
Nghe câu nói của anh tim cô rung lên. Cô còn có thể theo anh sao? Chẳng phải đã nói không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh mà khi anh nói ra những lời thâm tình này cô lại muốn chạy đến bên anh. Càng đến gần cô càng thấy anh càng xa cứ như có một tấm kính cứ ngăn cách cô và anh. Hay cô đã quên hai người đã không còn là gì của nhau nữa?
- Tại sao?
Nhi An chậm rãi nói. Cô cần nguyên nhân đêe thuyết phục mình.
- Anh muốn bắt đầu lại.
Tề Hạo nói rồi quay nhìn đối diện cô.
- Tiểu An, anh không mong em tha thứ những việc anh đã làm. Mặc cho em nghĩ thế nào anh sẽ lại một lần nữa khiến em yêu anh.
Tại một góc xa, Jenny đứng nép vào cửa nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Nước mắt cô chảy dài, từng giọt cứ lăn dài trên má. Người ta nói không sai, yêu đơn phương một người cứ như đang ôm một cây xương rồng vậy, càng ôm chặt thì càng đau. Dù biết yêu anh đau khổ thế nào nhưng sau cô vẫn không ngăn được, một mực không thể buông tay anh. Cô chưa từng đau khổ như vậy vì một người đàn ông, tự tôn co không cho phép. Nếu đã như vậy, chỉ còn cách chia cắt hai người họ, có như vậy anh chỉ biết có một mình cô thôi.
Jenny gạt nước mắt bỏ đi, trong lòng thầm ra quyết định.