Nhìn thấy thái độ thâm tình của Tề Hạo, Nhi An cắn môi nhìn lại anh. Cô đang rung động sao? Vì những lời nói quá ngọt ngào chân thành này? Khiến cô yêu anh lần nữa? Cô... dám sao? Cô sợ. Yêu anh một lần đã đem cho cô quá nhiều đau khổ. Yêu rồi cam tâm chờ đợi, cuối cùng nhận lại là sự hiểu lầm và nỗi đau chia tay. Hỏi sau cô dám tin anh? Ngay cả yêu cô cũng không quá trông đợi. Nếu lại lần nữa chấp nhận anh nhỡ đâu mọi chuyện lần nữa tiếp diễn thì cô làm sao bây gìơ? Thực tế không hề giống phim truyền hình thường xem, thực tế là một kịch bản dài do mình tự đạo diễn, tự là nhân vật chính. Hằng ngày là một câu chuyện mới, cô không có can đảm đối mặt với nỗi đau đó lần nữa. Có thể cô ích kỷ, có thể cô nhút nhát nhưng với cô quyết định này quá lớn cô không dám đánh cược.
- ... Xin lỗi. Em không có can đảm để tin một ai nữa, tình yêu... với em gìơ là quá xa vời.
Câu nói của cô như nhưng cây châm nhỏ lần lượt chăm vào tim anh, từng giọt máu rỉ rỉ đau. Anh đã làm cô mất niềm tin đến như vậy thì còn tư cách bảo cô yêu anh sao? Tề Hạo cười cay đắng nói.
- Anh đợi được. Anh sẽ đợi đến ngày em yêu anh. Dù cho có bao lâu anh vẫn sẽ đợi.
Cô đã đợi anh bảy năm lần này đến lượt anh dừng lại lại chờ đợi cô.
*
Hôm nay là ngày công bố kết quả và ký hợp đồng. Từ sáng sớm, Nhi An đã xin phép Lâm Phong vắng mặt buổi họp. Một mình cô đến một tiệm cafe gần khách sạn nơi mà cô hẹn gặp anh Hunter cùng chị Tiểu Nhu. Cô có thể liên lạc với họ bởi trước đó cô đã gặp Justin và xin điạ chỉ liên lạc của họ. Hừ, nhắc lại còn tức, tên người Tây hắn thật chẳng ra gì, ai lại đi chọn người điên khùng như hắn làm giám đốc chứ? Mắt bị mù rồi. Khó khăn lắm cô mới từ tay hắn mà lấy được điạ chỉ, cũng chẳng dễ dàng gì, phải tốn một túi tiền to a. Đàn ông con trai gì mà đi mua sắm, đồ trai lai, đồ bán nam bán nữ!
Nhi An ngồi trong quán buồn bực rủa mắng Justin. Dù là đối tác hay bạn của Hunter, cô cũng mắng tất. Nếu không phải hắn ta là đối tác quan trọng cô đã cho hắn một trận rồi cướp điạ chỉ và số điện thoại Hunter rồi chứ không cần làm ôsin đi shopping với hắn.
- An An, sao em có vẻ tức giận a. Giận bọn chị đến trễ sao?
Tiểu Nhu khoác tay Hunter đi vào, cả hai tự nhiên ngồi vào hai chiếc ghế đối diện cô.
- Mới Trễ có hai phút, em đâu cần tính toán vậy a.
Hunter trề môi nói.
- Em có ít chuyện buồn bực thôi.
Nhi An lắc đầu nói. Dù sao cũng đã gặp rồi, không tính toán với hắn nữa, gìơ cô có việc quan trọng.
Cả hai người Hunter và Tiểu Nhu gọi thức uống xong, Nhi An mới chậm rãi vào vấn đề.
- Em không muốn dài dòng. Hôm nay em gặp anh chị là có việc cần giúp. Hunter, em muốn anh đến nơi này chỉ cho họ cách mở các ổ khóa.
- Hả? Em đang nói gì?
Cả hai người vô cùng kinh ngạc nhìn Nhi An. Không phải An An lại muốn tiếp tay cho kẻ trộm chứ?!
- Hai người bớt suy nghĩ bậy đi. Em là đang giúp họ thêm một kỹ năng phòng thân. Chẳng phải đó là món nghề của anh sao?
- À thì....
Hunter quay mặt sang chỗ khác gãi gãi mũi. Thì là nghề nhưng là từ cấp ba rồi, từ đó đến gìơ anh đâu sử dụng nữa. Với lại nghề gì, đó chẳng qua là tài năng thôi.
- Em có thể cho anh chị biết nguyên do em phải làm vậy không?
-... Chuyện này...
Nhi An hơi do dự. Cô làm sao mà nói việc này được, cô không muốn quá nhiều người biết hay dính vào việc này. Bây gìơ nguy hiểm có thể tìm đến bất cứ lúc nào, đề phòng kỹ ra sao vẫn không thể áp chế hoàn toàn, bây gìơ chỉ còn cách giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.
- Tha lỗi cho em. Em là không thể nói.
Nhi An chậm rãi nói. Cô càng không muốn những người cô yêu quý bị cuốn vào chuyện nguy hiểm. Nếu có thể chỉ mình cô đối mặt là được.
- Em...
- Xin anh chị giúp em.
Nhi An thành khẩn cúi đầu cầu sự giúp đỡ của Hunter và Tiểu Nhu. Hai người nhìn cô rồi nhìn nhau. Thoáng im lặng Hunter nói.
- Ân, anh sẽ giúp em. Nếu em khônh muốn nói nguyên nhân anh chị cũng không ép.
Nhi An vui mừng rối rít cảm ơn. Cô thật may mắn có người bạn tốt như họ, may mắn có thể gặp họ trong thời khắc nguy hiểm này.
- Em cám ơn, cám ơn anh chị. Rất cám ơn anh chị.
- Không cần khách sáo như vậy. Dù em không nói tụi chị vẫn biết em là đang trong tình trạng khó khăn nên mới cần anh chị giúp. Thật là, tụi chị sao nỡ bỏ em a.
Tiểu Nhu cười bước đến ngồi cạnh cô, tay xoa xoa mái tóc tím của cô đến xù lên.
- A... tóc em. Chị làm hư hết rồi.
- Nhóc con, chị mới xoa xíu thôi mà la lên rồi. Hừ, là tụi chị vừa giúp em đấy.
Tiểu Nhu vờ tức giận cốc nhẹ vào trán Nhi An.
- Thôi thôi, coi như em trả bữa cafe này để đền công dạy của anh chị đi.
Nhi An sửa sửa lại tóc trề môi nói.
- Này, tiền công của anh mà ít vậy sao?
Hunter nhướn mày kiếm chất vấn. Con nhóc này vẫn kiết như ngày nào.
- Thộ đi anh, đâu phải lúc nào cũng thấy con nhóc này trả tiền. Lần này lại bao chúng ta, chứng ta cứ tận hưởng đi.
Tiểu Nhu lắc lắc đầu cười gian nói với Hunter.
- Em nói phải.
Hunter hiểu ý gật gật đầu. Vợ quả là thông minh.
Nhi An giật giật khóe miệng. Cô có cảm giác không tốt... chẳng lẽ hai người này...
Một gìơ sau. Nhi An ngồi sau xe Hunter, Tiểu Nhu ngồi bên ghế phụ cạnh anh. Cả hai cứ len lén cười cười rồi như vô tình nhìn nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của Nhi An. Nhìn hai khuôn mặt gian trá vô cùng thỏa mãn kia Nhi An tức sôi máu mà không có chỗ phát tiết.
Lỗ rồi. Quá lỗ rồi! Lỗ chết người. Lỗ mạt xác. Hôm nay đúng là ra đường mà không xem ngày mà. Xui tận mạng, xui còn đen hơn cho mực. Trước đó thì bị Justin tận một trận shopping gần cạn túi gìơ thêm hai người ăn như hạm đội này. Đúng là lỗ chết rồi! A a a... tiền của tôi có tội gì chứ? Hu hu, biết trước vậy hẹn hai người họ đến nơi nào rẻ một chút là ổn rồi, đâu phải ngồi khóc không ra nước mắt như bây gìơ. Hu hu, Nhi An, mi đúng là kiếm củi ba năm thiêu một gìơ mà...
Nhìn sắc mặt vô cùng xấu của Nhi An cuối cùng khó khăn lắm mới nhịn được cười Tiểu Nhu cười hiền cầu hòa nói.
- Thôi khuôn mặt đó đi chứ. Chẳng phải em nói bao anh chị sal? Vậy sao bọn chị dám từ chối a.
Khiêm tốn cũng được mà hay hai người gọi món rẻ thôi, cần gì phải mấy món đắt nhất? Hừ, chơi người ta rõ như vậy mà còn có thái độ này. Lý gì đây chứ?
Thấy Nhi An im lặng Hunter cũng tựa tiếu phi tiếu nói.
- Dù gì cũng là bọn anh giúp em, trả công như vậy là rẻ rồi.
Rẻ? Rẻ cái đầu anh? Một bữa ăn sáng thôi tốn tận mấy ngàn J. Hỏi sao không đứt ruột?! Anh không nghe nó đang kêu gào thảm đây sao?
Thấy cô vẫn im lặng hai người cũng không nói gì nữa. Im lặng nhìn nhau rồi lại cố nhịn cười. Nghĩ lại lúc Nhi An muốn khóc thảm mà trả số tiền đó... a, phải nói là sảng khoái. Đâu phải lúc nào cũng có dịp chọc tức nó, trước đây toàn là nó chọc phá mình gìơ có cơ hội ai ngu gì bỏ qua.
Nhìn thấy thái độ của cả hai Nhi An máu thật sự dồn đến não, nếu không... không phải đang nhờ thì....
Nhịn. Nhịn. Hít sâu. Hít sâu nào.
Đến nhà cô Lục Như Nhi An nhanh nhảu giới thiệu hai người Hunter và Tiểu Nhu với cô. Để ba người trò chuyện trong phòng khách bản thân thì đi vào nhà tìm anh em A Cường. Ra khỏi nhà cô tìm găph anh em họ đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ nằm cạnh bờ, cô đi lại cười nói.
- Hi, chào anh. Viên Viên, em còn nhớ chị không?
A Cương nhìn cô không nói gì chỉ riêng Viên Viên là chạy đến bên cô, Nhi An ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé. Mấy lần gặp cô thường mang quà cho Viên Viên và hay chọc cười cô bé nên hai người nhanh chóng thân với nhau. Cô lấy trong túi ra một cây kẹo mút đưa cho bé bảo bé đi chơi ít lâu cô có việc cần nói với anh trai bé. Viên Viên hiểu chuyện gật đầu rồi vừa ngậm kẹo vừa chạy ra phiá xa xa chơi.
- Cô tìm tôi có việc gì?
A Cường nhìn cô nhăn mặt nói. Anh không mấy giỏi giao tiếp nên ít khi mở miệng nói, đặc biệt là với người lạ. Nhi An cũng đã nghe cô Lục Như nói về anh. Cô bảo A Cương nhìn bề ngoài thế thôi nhưng anh rất tốt, nói ít làm nhiều, hay giúp đỡ mọi người nên khá được yêu quý. Tính tình anh trầm lặng không thích tiếp xúc với người lạ. Cô còn nói những ngày đầu cô sống ở đây cô chưa từng nghe A Cương nói gì, anh chỉ là quan tâm chăm sóc cô nhưng lại không mấy hỏi thăm. Mãi một tuần sống quen rồi anh mới xem cô như người thân mà trò chuyện. Nhi An cô nghĩ không phải do anh ngại giao tiếp mà là do anh không biết cách thể hiện thôi nên anh mới dùng hành động thay cho những lời nói vụng về.
- Anh cũng đã biết cô Lục Như đã tìm được người thân rồi chứ?
-...
A Cường im lặng không nói. Anh sao không biết a, từ hai hôm trước cô Tề đã nói với anh, ngày hôm qua anh còn tận mắt nhìn thấy người con trai đó. Đó là một người nam nhân lịch lãm và giàu có. Anh biết cô Tề sẽ có ngày phải rời khỏi nên nghèo nàn này, anh không ngăn cản cũng không cách nào ngăn được, anh chỉ lo là về Viên Viên. Con bé có thể chấp nhận không? Dù sao nó cũng đã luôn xem cô Tề là mẹ suốt bảy năm.
- Chắc anh cũng biết cô Lục Như sẽ phải rời khỏi đây. Tôi chỉ muốn nói... anh có thể đi cùng chúng tôi, đưa cả Viên Viên theo cùng.
- ... Tại sao?
A Cường lạnh lạnh hỏi.
- Bởi vì đơn giản cả anh và Viên Viên đều quý cô Lục Như, tôi nghĩ cô cũng không muốn xa hai người. Cô đã nói với tôi cô muốn đem lại cho cả anh và Viên Viên một cuộc sống tốt hơn.
-...
- Anh có thể suy nghĩ kỹ. Và còn...
- Còn việc gì?
- Tôi muốn anh trước học cách mở khóa và cồng tay.
- Tại sao?
- Tôi sẽ nói rõ cho anh. Vộ chồng cô Lục Như bị hãm hại mà phải trôi dạt đến đây, đến hiện tại có lẽ hung thủ đã biết họ còn sống nên chắc sẽ ra sức thực hiện lại việc năm xưa. Anh lại là người quen của cô ấy tôi sợ hai anh em anh xảy ra chuyện. Tôi không có cách đoán trước nên đành giúp anh thêm một số kỹ năng phòng thân. Tôi chỉ có thể nói đến đây. Tôi biết việc này khá bất ngờ nên...anh sẽ có phần do dự không tin nhưng những điều tôi nói hoàn toàn là thật. Tôi chắc anh sẽ không muốn Viên Viên bị tổn thương nên tôi mong anh suy nghĩ kỹ. Tôi rất tiếc vì đã để anh em anh bị cuốn vào chuyện này nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không để việc gì xảy ra với anh em anh.