- Này, anh không sao chứ? Chắc chưa chết đâu hả?
Nhi An cố ngồi thẳng người dậy nhướn mày nhìn Hồ Nam hỏi. Đừng nghĩ cô là người tốt như vậy mà hy sinh mạng mình cứu hắn ta, chẳng qua cô không tài nào muốn Tiểu Viên Viên thấy mấy cảnh bạo lực chết chóc này, cô bé còn quá nhỏ, rơi vào hoàn cảnh này đã là quá sức chịu đựng.
- Cả hai không sao chứ?
Cô Lục Như cùng A Cường đồng thanh hỏi. Vừa rồi khi bà thấy cảnh tượng kinh khủng đó bà thật sự run sợ chỉ muốn ngất đi nhưng không tài nào được.
- Cháu không sao.
Nhi An ngoáy đầu nhìn cô Lục Như cười trả lời.
- Tôi... ổn.
Hồ Nam run rẩy nói. Anh ổn mới thật sự lạ, chịu ba phát đạn vào người lại thêm những đòn đánh tàn nhẫn kia, anh bây gìơ còn tỉnh táo đã là vô cùng may mắn. Tề Khang, tôi sẽ khiến ông phải chết không có chỗ chôn!
- Ổn mới lạ a. Gìơ nói chuyện được là may rồi, coi như hắn ta vừa từ cõi chết đi ra. Cám ơn đi, tôi vừa vớt mạng anh trở về đấy.
Nhi An hếch cằm nhìn nhìn Hồ Nam đang đau đớn nói. Nhìn cảnh này thật ngứa mắt, đau thế mà không than hay kêu đau, lại còn nói giọng không sao? Muốn ra oai trước đàn bà con gái à? Hừ, miễn. Bà đây vừa nhặt mạng mi về đấy!
- Tiểu An, cháu thôi a. Cậu ta gìơ đang đau đấy.
Cô Lục Như nghe Nhi An nói liền lên tiếng trách mắng. Con nhóc này, bộ nó có thù hằn với cậu trai này sao? Người ta dù gì cũng đang bị thương, nó không nhẹ nhàng chút à.
Nghe vậy Nhi An trề môi quay mặt chỗ khác. Hồ Nam bên này cố nhịn đau gượng người ngồi dậy.
- Không sao. Tôi ổn.
Nói xong với cô Lục Như anh quay sang nói cám ơn cô.
- Cám ơn đã giúp.
- Vậy còn tạm được.
Nhi An nhìn anh gật đầu. Cơ bản cũng phải vậy a. Nhi An nhìn Hồ Nam lạnh giọng nói.
- Nói đi. Anh đã làm gì mà hắn ta lại làm vậy?
- ...
Anh cúi đầu im.lặng không nói.
- Ok. Không nói cũng được, dù sao tôi cũng phần nào đoán được. Chắc cũng là vì trả thù nhỉ? Mà theo đoạn đối thoại vừa rồi, có vẻ người anh giúp là Tề Hạo.
-…
Hồ Nam không nói chỉ hơi trợn mắt nhìn cô kinh ngạc chốc lát rồi nhanh cụp mắt xuống. Gìơ anh đã hiểu, tại sao cả Tề Hạo lẫn Lâm Phong lại yêu cô gái này như vậy. Ngay cả lão khốn đó cũng muốn cô ta giúp. Cô ta... thật quá thông minh.
- Không cần đánh giá tôi quá cao, chỉ là tôi tự biết bản thân hơn người được rồi.
Mọi người: -_-||
( Dao Dao: tỷ tự luyến quá! -_-)
" Cạch "
Chiếc còng tay Nhi An bật mở trước sự kinh ngạc của mọi người. Cô cười mỉm vươn vai thoải mái rồi cởi dây trói ở chân.
Oa... nhẹ cả người.
- Không cần kinh ngạc nhìn cháu, chẳng qua đây là chiêu do Hunter dạy thôi. Chẳng phải sáng hôm qua cháu có nhờ anh ấy chỉ mọi người sao?
Cô nói một mạch rõ nguyên nhân rồi lại giúp A Cường và Viên Viên cơi trói, giúp được cả hai bản thân cô lại cởi trói cho cô Lục Như, A Cương thì giúp dìu Hồ Nam ngồi dựa vào tường.
May mắn, may mắn... nếu không nhờ Hunter kịp thì gìơ đã chôn thay nơi khỉ ho không nổi gà không cách nào gáy này rồi.
- Tiểu An, gìơ phải làm sao thoát khỏi đây?
Cô Lục Như được Viên Viên đỡ lo lắng nhìn cô hỏi. Thoát được xiềng xích chỉ là tạm thời, tính mạng tất cả vẫn còn bị đe dọa.
Nhi An trầm tư một hồi lâu suy nghĩ rồi nói.
- Tình hình chúng ta vẫn chưa nấm rõ, hiện tại cháu nghĩ chúng ta nên tìn một chỗ trốn trước trong căn phòng này, bây gìơ chúng ta là con tin nên chắc chắn bọn chúng sẽ lại vào đây, chúng ta trước hết nên làm chúng rối loạn trước đã.
Nghe theo ý kiến của cô mọi người nhanh tìm chỗ kín đáo để trốn, riêng cô lại tự trói bản thân lại, chiếc máy ghi âm cô giao lại cho A Cường căn dặn anh thật kỹ phải giao tận tay Tề Hạo. Ngồi lại vị trí cũ, nếu cô suy luận không nhầm thì bọn chúng sẽ lại đến để đưa con tin đi. Cô muốn xem tiếp theo việc gì sẽ xảy ra.
*
Tại một gian phòng khác rộng hơn. Tề Khang ngồi bắt chéo chân trên ghế thong thả châm điếu thuốc hút, ông nhìn Tề Hạo âm hiểm hận hận rồi khẽ mỉm cười.
- Cháu của ta, lâu quá không gặp.
- Thứ ông cần tôi đã mang đến, thả họ ra.
Tề Hạo câm hận nhìn ông, giọng lạnh đến âm độ nói. Dám tổn hại đến người anh yêu thương, anh sẽ không nhẹ tay nữa.
- Vậy là tên phản bội kia đã kịp thông báo cho ngươi. Cũng rất nhanh.
Tề Khang nâng điếu thuốc nhìn nhìn nó cười giễu.
-…
Tề Hạo nhăn mặt. Chẳng lẽ... Hồ Nam đã xảy ra chuyện? Vậy mấy người Nhi An hiện tại...
Bỗng Tề Khang cười cười nói.
- Không cần lo. Bọn họ vẫn còn rất khỏe, chẳng qua là không được bao lâu nữa.
- Ông dám!!!!!
Tề Hạo hét lên. Đáng chết! Hắn ta còn muốn làm gì?
- Lo gì a. Bọn họ hiện tại vẫn còn tốt. Tề Hạo, ta thật sự phải khen ngươi. Chọn yêu một cô gái như con bé đó quả không sai lầm, con bé thật sự rất thông minh.
Đang nói thì một tên thuộc hạ bước đến nói nhỏ gù đó vào tai ông khiến mặt ông đanh lại, cho người lui đi Tề Khang nhìn vẻ mặt Tề Hạo thoáng biến đổi rồi nhanh trở lại bình thường thì cười khẽ.
- Cô ấy đâu? Tiểu An không liên quan gì đến việc này.
- Nếu đã muốn gặp như vậy... ta sẽ cho đôi trẻ gặp nhau.
Sau cái phất tay của ông hai tên áo đen áp giải Nhi An đến gĩư cô đứng bên trái ghế ngồi của ông. Vừa nhìn thấy cô tim anh như được thả lỏng.
Em vẫn an toàn.
Định bước lên thì bước chân của anh bị chặn lại bởi phát súng của thuộc hạ Tề Khang.
" Đoàng!! "
- Sao lại gấp gáp như vậy? Từ từ nào.
Tề Khang chậc chậc hai tiếng nói.
- Thả cô ấy ra!
- Tên khốn này! Sao ngu ngốc đến nỗi đến đây một mình thế hả? Không biết dẫn ai theo à? Nhiều tay chân thế để trưng làm kiểng hả?
Tiếng hét đầy tức giận của Nhi An khiến mọi người trong phòng bất ngờ giật mình kinh hoàng nhìn cô.
Đâu ra loại con tin này thế, hử?
( Dao Dao: -_-||. Tôi không quen người này. )
Nhi An một bên thở hì hục. Đáng chết! Là do bà chưa ăn gì nên tha cho mi, không thì... Mà ngu cũng chừa cho kẻ khác ngu a, ai lại ôm ngu hết vô người chứ? Đi một mình để nạp mạng à? Hừ, cứ tưởng có người đến cứu ai ngờ... tức chết người!
Nghe Nhi An mắng mình Tề Hạo đứng đó giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười. Tiểu An, trong tình trạng này mà em vẫn....
Hết lời nói một hồi Tề Hạo ho khan một tiếng lấy lại phong độ cùng bình tĩnh nhìn Tề Khang nói.
- Thứ ông cần đang ở trong tay tay tôi, thả cô ấy ra. Thứ này sẽ là của ông.
- Cháu ngoan, sao ta biết đó là thật hay giả.
- Tin hay không thì tùy, tôi đây không lừa ông. Nhưng tôi cảnh cáo, nếu ông dám làm người thân của tôi bị thương dù chỉ một chút... tôi sẽ bắt ông trả giá gấp trăm lần, cũng như vụ tai nạn bảy năm trước tôi sẽ không bao gìơ buông tha ông.
Càng nói giọng Tề Hạo càng lạnh đi khiến cả Nhi An cũng phải rùng mình, cô thoáng nhìn nét mặt của Tề Khang thì thấy mặt ông ta hơn phân nữa đã đen như đít nồi.
Cô đã đoán đúng, Tề Hạo trước đã biết Tề Khang là hung thủ của vụ việc bảy năm trước nhưng sao trong bảy năm qua, anh lại không có hành động gì mà còn chung sống hòa bình tạo điều kiện cho ông ta? Chẳng lẽ là... để thu thập bằng chứng?
- Ân. Bây gìơ trao đổi công bằng, ông thả tất cả mọi người ra, cả Tề thị lẫn bằng chứng này sẽ là của ông.
Tề Hạo đưa tập hồ sơ dày lên ngang mặt nói với Tề Khang. Anh biết làm như vậy quá nguy hiểm nhưng đâu còn cách nào khác. Thà anh giao cho hắn thứ hắn muốn chứ anh không tài nào đứng yên nhìn người mà bản thân yêu quý biến mất trước mắt mà không làm gì.
- Cháu của ta, những con tin kia ta đã thả đi chỉ gĩư riêng lại Nhi An thôi. Cháu cứ yên tâm.
Tề Khang cười cười nói.
- Xạo. Là tôi giúp họ trốn đi a. Định giành làm người tốt à?
Nhi An bên này trề môi khinh bỉ Tề Khang khiến ông lần nữa tối mặt. Tên thuộc hạ thấy vậy định tát cô thì bị ông ngăn lại.
- Trao đổi đi.
Tề Khang nheo mắt lạnh lẽo nói. Ông thật không cách nào tin ba con người bị trói, một tên bị thương nặng mà vẫn có thể thoát khỏi đây trong thời gian ngắn. Chẳng lẻ bên ngoài có mai phục?
Hai tên áo đen dẫn cô đến đứng đối diện cách anh khoảng mười mét. Đợi Tề Khang ra hiệu chúng buông tay để cô đi một tên đi ngay cạnh cô, cùng lúc Tề Hạo cũng mang tập hồ sơ tiến lại. Đến điểm giao nộp anh tay đưa tập hồ sơ tay định nắm lấy Nhi An thì bất ngờ còng tay của cô bung ra, Nhi An xoay người đá mạnh vào tên áo đen, nhanh chân lẹ tay cướp súng từ người hắn, cô nắm tay anh hét một tiếng " Chạy! " rồi chạy về hướng một cây cột to tạm ẩn nấp.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến bọn người Tề Khang chưa kịp phản ứng, đến khi lấy lại bình tĩnh ông ta tức hận hét.
- Bắt chúng! Bắt được giết hết cho ta!
Bọn thuộc hạ lập tức thi hành lệnh, chúng tụ lại cẩn thận tiếp cận chỗ của hai ngừơi bọn cô.
Bên này Nhi An khó khăn thở hắt ra. Chết tiệt! Chân mình đau quá! Vết thương hình như sưng tấy lên rồi...
Thấy Nhi An đau đến nhăn mặt Tề Hạo nhăn mày nhìn thấy chân phải cô run run, anh bất ngờ nhẹ động vào thấy thì cô đau hét lên.
- Điên à?! Không thấy tôi đang đau sao?
- Bọn chúng đánh em?
Tề Hạo không quan tâm tiếp tục xem xét vết thương, càng nhìn anh càng cau chặt mày. Đáng chết! Vết thương ngày càng nặng.
- Bây gìơ quan tâm việc này làm gì, sống ra khỏi đây mới là vấn đề. Chúng... đến rồi.
Nhi An khó khăn lo đầu ra quan sát nói.
- Đừng lo.
Tề Hạo cười lấy từ hai bên hông ra hai khẩu súng.
- Đâu phải anh đến đây để nạp mạng.
- Hay nhở? Đến một mình mà bảo không? Anh là thánh chắc!
Nhi An khinh bỉ nhìn anh. Hắn ta đang tự luyến đấy hở? Tưởng có ba khẩu này mà rời được đây à? Bọn chúng một trăm tên là ít a.
- Anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.
- Thoát được hãy nói, ông tướng. Chúng đến!
Nói xong cô xoay người lên đạn nhấm chuẩn bắt đầu bắn. Nói thật cô là dựa vào kinh nghiệm chơi bắn súng ở khu trò chơi mà bắn thôi, chiến trường cũng chỉ qua game, hiện tại thực chiến... có hơi không mấy tự tin.
Tề Hạo cười rồi tham chiến cùng cô. Anh và cô nhấm khá chuẩn khiến số lượng của chúng giảm nhanh. Bọn chúng hoảng loạn nhanh tìm chỗ ẩn nấp.
Cô và anh thay phiên nhau bắn nhưng được hồi lâu lại nảy sinh vấn đề đó là, số lượng đạn không đủ.
- Này, anh có mang đạn dự phòng không?
- Có.
- Mang ra.
- Hết rồi.
-…
Cha nội. Cha nói sớm một chút thì chết à?
- Có quân tiếp viện không?
- Có.
- Sao chưa đến?
- Anh sao biết được?
-…
Cô thề từ gìơ đến thoát khỏi đây không hỏi anh lần nào nữa. Tề Hạo nhìn cô khẽ cười nói.
- Mọi người thế nào?
- Họ vẫn còn ở trong căn phòng giam đó, chẳng qua... chưa biết bọn chúng khi nào phát hiện. Vậy nên... chúng ta nhanh lên.
- Ân.
Cả hai đinh xoay qua thì anh bất ngờ phát hiện có một tên đã lọt vào được đây và đang chiả súng vào cô.
- Coi chừng.
Tề Hạo hét lên che người cho cô, nhắm súng vào hắn ta cùng lúc tên đó cũng nổ súng. Hắn ta trúng đạn ngã xuống, tay trái anh thì dính đạn ra rất nhiều máu. Cô hốt hoảng lo lắng sốt ruột hỏi anh.
- Không sao chứ?
Nhìn cô đang lo lắng cho mình anh chỉ cười bảo không sao. Dù bị thương nhưng anh thấy cô vì mình mà lo lắng, vậy đã đủ để anh biết cô vẫn còn yêu anh.
- Tề Hạo, đi ra đi. Nếu không hai người này sẽ chết!
Nghe giọng của Tề Khang hai người ló đầu ra thì đồng tử co lại. Là cô Lục Như và A Cương. Nhi An xanh mặt nhìn hai người bị trói chặt bắt quỳ ở ngay trước Tề Khang, tay ông cầm hai khẩu súng chiả vào đầu hai người.
Tại sao....?
Cô và anh nhìn nhau rồi cùng dìu nhau đi ra. Tề Hạo nhìn ông ta nói.
- Tôi ở đây. Thả họ ra.
- Ha ha ha....
Tề Khang cười to nhìn anh.
- Tề Hạo a Tề Hạo, ngươi nghĩ lấy ngươi ra thì ta sẽ thả hai đứa này? Lầm to. Hôm nay không đưa nào có thể thoát khỏi đây!
Nói rồi ông nhấm súng vào người cô bóp cò, Tề Hạo xoay người ôm lấy cô đỡ viên đạn. Viên đạn bắn vào ngực trái của anh, máu tuôn ra dữ dội. Nhi An đứng lặng nhì anh từ từ trượt khỏi ngừơi cô.
Một lần nữa anh cứu cô, giống như... bảy năm trước... anh thay cô đỡ nhát dao... Trái tim cô đau nghẹn như viên đạn xuyên tim, máu tun tràn ra.
Nhi An hét lên nhấm súng ngay vào Tề Khang mà nổ súng. Viên đạn xuyên qua hông trái của ông ta khiến ông ta ôm người ngã xuống. Nhi An bỏ súng ôm lấy người Tề Hạo đang đầm đià máu khóc nấc từng hồi. Cô Lục Như hét lên thảm thiết vùng vẫy muốn chạy lại phiá anh. Ngay từ phát súng kia, trí nhớ của bà đã hoàn toàn trở lại. Con trai bà, con trai bà xa cách bảy năm...
Bọn thuộc hạ thấy ông chủ bị bắn liền giơ súng về phiá cô nhưng lại bất ngờ bị bắn. Người của Tề Hạo do Sở Mạnh dẫn đầu tràn vào từ bốn phiá bao vây tất cả, theo vào còn có cả cảnh sát.
Mọi người được giải cứu, Tề Khang bị cảnh sát còng tay đưa đi. Tề Hạo được đưa vào xe cứu thương, Nhi An lên xe theo anh đến bệnh viện.
Ngoài phòng cấp cứu Nhi An bất an đi qua đi lại. Bây gìơ cô biết cô vẫn còn yêu anh rất nhiều, yêu đến nỗi không thể buông tay. Mất anh... cô không chịu nỗi.
Mười tiếng Tề Hạo không phòng cấp cứu là mười tiếng Nhi An thấp thỏm ngồi chờ đợi. Cô không đi đâu cả, ngay cả cô Lục Như đến khuyên mà vẫn khônh lay chuyển được, cuối cùng bác sĩ đành đến đây băng bó vết thương cho cô.
Mười tiếng qua đi, Tề Hạo được đưa ra ngoài vào phòng hồi sức. Anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, rất may viên đạn bắn trật tim, nó chỉ cách tim ba centimet. Bây gìơ phải chờ anh tỉnh lại.
Ba ngày trôi qua anh vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa có dấu hiệu nào tỉnh lại. Ngày nào cô cũng đến thăm anh, nói chuyện với anh và ngày nào cô nhìn anh cô cũng rơi nước mắt.
Anh ngốc quá! Sao giúp cô đỡ viên đạn làm gì? Tại cô ngốc thôi. Nếu không có anh người nằm đây đã là cô. Bảy năm trước anh giúp cô đỡ dao, bảy năm sao anh thay cô trúng đạn. Anh lúc nào cũng thay cô chịu mọi tổn thương.
Ngày thư tư...
Khi cô đang nói chuyện với anh, nước mắt cô bất giác rơi xuống, cô cuôi đầu cắn môi không khóc thì....
- Ngốc quá! Sao lại khóc?
Giọng nói ấm áp của anh khẽ khàng vang lên. Vọng vào in sâu vào tim cô....