“Còn anh thì sao? Cái tát hôm đó?"
"Hôm đó là anh bị say...Anh không biết gì?" Chàng trai áo sơ mi xanh khuôn mặt khổ sở nói.
Em rất sợ ngày hôm nay…Sợ anh tới, sợ anh tìm được em, sợ em lại nhún lòng thay đổi quyết định vốn có.
Sợ rằng bao nỗi khắc khoải đã xảy ra từng ngày với cô lại tới, lại bùng phát lên.
Cái tát của anh! Vẫn trên mặt em đó, tại sao lúc đó không ai tin em cả chứ? Nên em đành bước ra khỏi cuộc sống của anh và mọi người lặng lẽ thôi.
Em nghe sống mũi mình cay cay.
Chỉ muốn khóc lên thật to cho vơi đi phần nào cảm giác khó chịu ấy...Em đã từng nghĩ giá mà vẫn có thể dựa vào anh rồi thút thít khóc như mọi lần rồi anh lại lau nước mắt cho em.
Vẫn được chạm vào khuôn mặt anh mỗi khi anh ngủ, chạm vào bờ môi mỏng vuốt ve nhẹ nhàng.
Bất giác thốt lên ba từ: Em yêu anh!
“Anh có còn nhớ em không?”
Đã từ rất lâu rồi câu hỏi ấy luôn thường trực trong tâm trí nhưng chưa lần nào em có đủ can đảm để hỏi…Em chỉ sợ được đáp lại bằng lời thì thầm của gió thổi bên tai.
Lạnh lẽo đến thấu xương, thổn thức đến ứa nghẹn muốn được giải thoát bất cứ giá nào.
Hai tháng mình xa nhau, chỉ mới hai tháng chưa được nhìn thấy anh nhưng với em có lẽ nó dài như thể...Hai thế kỷ vậy.
Em vẫn tự nhận rằng mình ngốc nghếch nhất và cũng bởi quá ngốc nên đến tận bây giờ em vẫn chưa thể quên được anh.
Em vẫn thường nghĩ tới anh hằng đêm, vẫn thường thở dài mỗi buổi sáng thức dậy.
Và phát hiện ra rằng anh là người đầu tiên mà mình nghĩ tới.
Em thường mím chặt đôi môi lại để cố tình che đậy cảm xúc.
Để giấu đi nỗi buồn ở phía sau khóe mắt của mình khi ai đó vô tình nhắc tới tên anh.
Biết bao lần bàn tay em nhấc điện thoại lên, bấm số rồi lại đặt xuống.
"Anh đã tìm em suốt từ Bắc vào Nam từ Đà Nẵng đến Sài Gòn.
Đến đâu anh cũng hỏi thăm tin tức của em nhưng em lại đi mất....Anh nhớ em nhiều lắm!!! Còn em...?"
Anh ấy tìm cô ư? Thật sự là như vậy sao?
Đừng bỏ mặc em nơi đây một mình.
Đừng bỏ mặc em bơ vơ trong sầu nhớ.
Đừng để nước mắt em rơi trong vô vọng…
Nước mắt của cô đã thấm đẫm những nỗi uất ức bấy lâu nay, phiền muộn nữa gặp anh tự dưng nó lại biến mất hết.
Phải chăng cô vẫn còn yêu anh đến sâu đậm?
Và em nghĩ đến anh mỗi khi cảm thấy nước mắt muốn rơi xuống.
Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của đoạn tản văn nọ.
Vì anh là người đầu tiên mà em nghĩ đến, vì em tin rằng dù anh không làm em cười ngay.
Nhưng sẽ làm em yên lòng và nhẹ bẫng trong tâm hồn.
Em biết anh sẽ không hứa: Dù không làm em cười, nhưng sẽ khóc cùng em.
Vì nếu anh khóc ai sẽ lau nước mắt cho em? Và mỗi khi người yêu khóc, người đàn ông sẽ thấy mình cần phải mạnh mẽ để che chở, để người yêu dựa vào vai.
Vì thế, tạo hoá đã tạo ra người đàn ông có bờ vai chắc chắn hơn.
Và khi em muốn trốn chạy khỏi nơi xô bồ thị thành, xa lạ để về nơi bình yên.
Em gọi cho anh, không phải vì tin vào câu nói của tản văn, vì em biết anh sẽ nhẹ nhàng nói: Anh sẽ đón em và mua cho em chiếc vé để sau cuộc trốn chạy em sẽ quay lại nơi đó để đối diện và vượt qua những khó khăn.
Em biết anh sẽ không yêu cầu em dừng lại, nhưng anh sẽ chạy cùng em.
Vì nếu chạy cùng em, ai sẽ là người đón em nếu lỡ em hụt hơi? Ai sẽ là người nói với em: Cố gắng lên, đối diện và vượt qua tất cả!
Vì chúng ta ai cũng có những khó khăn mà chỉ bản thân mới giải quyết được.
Thì dù muốn chạy trốn, chúng ta sẽ không cùng nhau.
Sẽ tự mình vượt qua và trong thâm tâm chắc chắn một điều: Luôn có nhau ở đâu đó bên cạnh.
Vì thế, từ đó em không có cuộc trốn chạy nào nữa, em đối diện với khó khăn và cố gắng, như anh vẫn đang làm điều đó hàng ngày.
"Nhớ lắm đấy nhưng em biết lấy lý do gì để liên lạc với anh bây giờ?"
"Anh cũng vậy.
Cũng rất nhớ em…Nhớ em vô cùng cô gái của anh ạ!" Nói xong anh liền ôm chặt lấy cô vào lòng.
Anh tự nhủ rằng sẽ không...Sẽ không bao giờ để mất cô nữa...Bởi mất cô giống như đánh mất đi nửa con người của anh.
Cô và anh giống nhau vốn đã hòa làm một, chỉ một khắc lơ là anh đã để đánh mất cô hơn bao giờ hết.
Điều đó khiến anh hối hận day dứt vô cùng chỉ nguyện có thể bù đắp được mọi lỗi lầm.
Chỉ cần khiến cô vui vẻ hạnh phúc thì anh cũng không mong sẽ được nhận lại sự tha thứ từ cô.
Chỉ mong cô an nhiên vui vẻ mỗi ngày là đã khiến anh hạnh phúc rồi.
Đừng làm tim em thêm nhói đau vì anh.
Đừng để thời gian xóa hết những kỉ niệm.
Đừng để khoảng cách chia đôi duyên tình ta.
Mặc dù thế giới dẫu có những thay đổi.
Thì tình yêu em vẫn mãi trao về anh….