Hồ Mẫn từ trên cao cũng nhảy phốc xuống đất rồi phóng tới dùng tay bấu vào lưng của Ma Kim, sau đó đỏng đảnh hỏi:
-Tại sao anh lại đánh tỷ ấy chứ? Anh thật tồi!
Ma Kim chỉ cười lớn rồi hỏi ngược lại Đại Nô:
-Ngươi nói xem? Ngươi đã làm sai chuyện gì nào?
Đại Nô cúi gầm mặt xuống, thừa nhận mọi chuyện:
-Thiếp đã không nghe lời chủ nhân, không xử lý kẻ địch gọn gàng.
Thấy Ma Kim thở dài, xem ra chưa hài lòng với đáp án đó, Đại Nô liền nói tiếp:
-Sở dĩ thiếp thấy đối phương cũng là hồ yêu cho nên đã mủi lòng cho ả một cơ hội quay đầu, cơ mà...!ả đã thừa cơ thiếp không chú ý ra tay đánh lén.
Ma Kim khẽ lắc nhẹ đầu và tạch lưỡi một cái.
Đại Nô luống cuống díu đôi bàn tay lại rồi kể thêm:
-Sau khi đã xử lý xong đối phương, thiếp vì nghĩ rằng đại cục đã kết thúc nên tùy tiện giao phó phu nhân lại cho Tam muội.
Ban nãy lại có ý định trốn tránh, không dám đối diện với ngài...!Vậy nên thiếp xứng đáng bị trừng phạt,...
Ma Kim thò tay ra sau lưng túm tóc Tiểu Bạch Tuyết gỡ nàng ta xuống rồi chậm rãi bước đến đối diện Đại Nô.
Hắn nhẹ nhàng vén nhẹ mái tóc của đối phương, kê sát người lại thì thầm vào tai:
-Ngươi còn dám dùng ngụy trang?
Đại Nô rùng mình một cái, trên gương mặt dần để lộ ra nhiều vết thương, y phục cũng loang lổ vết máu, có chiếc đuôi còn bị cháy sém trụi cả lông.
-Đừng nuốt vội.
Ma Kim bất ngờ nhét vào miệng của Đại Nô một viên tròn to cỡ đầu ngón út, nàng ta mặc dù không biết thứ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm lấy.
Sau đó Ma Kim quay người bước tới túm đầu Hồ Mẫn đang ngồi bệt xuống đất hóng chuyện, nhấc bổng lên bảo:
-Chúng ta đi thôi.
Rồi hắn hơi ngoảnh đầu lại ra lệnh cho Đại Nô:
-Còn phần ngươi, mau trở về Hầm Ngục tắm rửa sạch sẽ, tối nay qua phòng ta nhận hình phạt.
Đại Nô mím chặt kiềm chế cảm xúc vui sướng trong lòng.
Những vết thương trên người của nàng ấy không biết là do đan dược hay cảm xúc mà đã dịu hẳn đi.
-Thiếp...!ực...!xin tuân lệnh chủ nhân.
"Úiii, lỡ nuốt mất tiêu rồi!!!!" Đại Nô có chút hoảng loạn.
.
Ngồi trên thuyền, Hồ Mẫn lườm nguýt Ma Kim, õng ẹo nhại theo giọng hắn:
-Tối...! nay qua phòng ta...!nhận hình phạt...!Ghê gớm thế cơ á? Anh thì hay rồi.
Lại dám thả thính nữ tử khác với giọng điệu y hệt đối với em.
Ma Kim liền nhét vào miệng của nàng ta viên y hệt lúc nãy.
-Ủa.
Ngọt thế?
Hồ Mẫn ngay lập tức thắc mắc sau khi nếm thử nó.
Ma Kim chỉ cười nhẹ và nói:
-Thì nó chỉ là kẹo đường mà.
Thương tích của Đại Nô không nhỏ tí nào.
Xem ra kẻ địch đã muốn đồng quy vu tận.
Tối nay anh phải tẩm bổ cho nàng ta.
-Thật đúng là cái tên thâm độc!
Bỗng Ma Kim trầm giọng nghiêm túc:
-Nhưng mà Đại Nô đã rút.
Anh khó mà xử lý đối phương.
Lát nữa cậy cả vào em.
-Em khum biết gì hớt!
-Chỉ cần đừng để Thiên Khả cản đường là được.
-Tưởng gì chứ chuyện đó dễ như trở bàn tay he he.
.
Vẫn là dựa vào công pháp Truy Dấu đầy hữu dụng, Ma Kim biết rõ vị trí Thiên Khả và Tam Nô.
Họ đang hộ tống dân làng trở về trấn.
Ma Kim ẩn nấp sau gốc cây rồi dùng Khiển Xạ Kỹ để ném những hòn đá về phía đám đông.
Lực không quá mạnh, chỉ làm họ xước da mà thôi.
Đám người đó bắt đầu hỗn loạn, Đặng Hạ Anh liền lập tức trấn an:
-Mọi người mau hạ thấp xuống, có bọn ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ mọi người.
Ma Kim cố ý để lộ ra hướng ném, Thiên Khả lập tức lao tới nhưng bị Tam Nô ngăn lại:
-Đừng, phu nhân, rất nguy hiểm, nếu phu nhân rời đi thì sao có thể bảo vệ dân làng.
Thiên Khả cảm thấy Tam Nô nói có lý, đành thôi không mạo hiểm nữa, chỉ tay về phía trước nói:
-Kẻ địch tấn công từ bên đó.
Đặng Hạ Anh nghe vậy lập tức lao tới và nói:
-Lần này để ta!
Ma Kim dường như chẳng có hứng thú với ả tu chân này.
Hắn hiện tại không ở phía bên đó, những hòn đá ấy chỉ là dùng Khiển Xạ Kỹ thao túng mà thôi nên Đặng Hạ Anh có tìm cũng không thể phát hiện ra được gì, chỉ là có thể cố đuổi theo một phân thân của Hồ Mẫn.
Ma Kim lần nữa phát động tấn công, nhưng lần này từ hướng ngược lại.
Những hòn đá không ném bừa vào đám phàm nhân nữa mà trực tiếp ném thẳng Chu Tịnh Y.
Ả ta cũng không phải dạng vừa, cây roi vút đi một đường đã có thể vô hiệu hóa toàn bộ.
Cơ mà Ma Kim dùng Khiển Xạ Kỹ đưa một tảng đá lên phía trên, sau đó ngắt liên kết để nó rơi tự do xuống dưới.
Chu Tịnh Y vốn đang tập trung cảm ứng linh khí, đương nhiên không phòng bị với vật chịu tác động bởi trọng lực.
May mà Tam Nô nhanh nhẹn, một quyền liền giải nguy cho Chu Tịnh Y.
Ma Kim thấy vậy liền quyết định thay đổi chiến thuật.
Giữa làn mưa đá bí ẩn, một hòn đá di chuyển hình dích dắc về phía Tam Nô, bên dưới có đính kèm một lá thư.
"Thủ pháp này chỉ có một mình chủ nhân có...!ngài ấy...." Tam Nô ngó nghiêng ngó dọc rồi lén lút đọc.
Sau một lát, Tam Nô hét toáng lên:
-Nếu để như vậy kéo dài, chúng ta khó lòng nào bảo vệ dân làng.
Chu Tịnh Y, nhờ cô quét sạch hướng đó.
Ta và Thiên Khả phu nhân sẽ ở lại đây cố thủ.
Chu Tịnh Y vốn đang chần chừ không biết có nên rời khỏi đây hay không, nghe Tam Nô nói vậy, chỉ đành rời đi:
-Trông cậy vào các ngươi.
Thấy cá đã cắn câu, Ma Kim bản thể cùng Hồ Mẫn rời đi, chỉ để lại vài phân thân ở lại tiếp tục diễn nốt vở kịch.
Tam Nô lúc này mới nói nhỏ với Thiên Khả:
-Đại tỷ của ta đã rời đi.
Vậy nên Khả phu nhân không được làm bừa.
-Vậy sao.
Sao ngươi không nói sớm.
Cơ mà ngươi nghĩ lần này kẻ địch của chúng ta là ai? Tại sao lại chỉ dùng đá để công kích? Lại còn mỗi mục tiêu mỗi lực công kích khác nhau? Như ban nãy Chu cô nương kia nếu không có ngươi ra tay khéo đã bị thương nặng rồi.
"Khả phu nhân đúng thật tinh tế, chỉ có thể câu giờ chừng nào hay chừng đấy." Tam Nô thầm nghĩ bụng, sau đó nhún vai thản nhiên nói:
-Thứ lỗi ta đây cũng không biết.
Chỉ là hiện tại kẻ địch vẫn còn ở đây, mau phòng ngự trước đợt công kích kế tiếp.
Vừa dứt lời, một làn mưa đá lại bay tới bọn họ, Thiên Khả không nghĩ nhiều nữa, chỉ lo tập trung dùng sức mạnh của mình bảo vệ những thường dân đang co rúm người nằm sát dưới đất.
.
Chu Tịnh Y đuổi theo thích khách một hồi thì phát hiện bản thân đã về lại chỗ sào huyệt của yêu quái.
Ả chần chừ không biết có nên tiến vào hay không thì Ma Kim từ đằng sau chậm rãi bước tới.
-Kim công tử? Ngươi tại sao lại ở đây?
-Có kẻ lạ mặt dám thám thính Hoàng Hà Thành ngay khi các ngươi rời đi.
Ta lo lắng có chuyện nên tới đây xem tình hình.
Lại tình cờ gặp cô nương đang đuổi theo một bóng đen nên muốn giúp đỡ.
"Đám người của Bạch công tử bị phát giác rồi sao? Không thể nào!" Chu Tịnh Y cẩn thận lùi lại rồi nói:
-Ngươi thật sự là ai?
Ma Kim cười lớn rồi chỉ về phía hang động:
-Chu cô nương đùa vui thật.
Cô không sợ kẻ địch thành công bỏ chạy sao?
Chu Tịnh Y vô cùng bối rối, chỉ đành đưa tay ra trước nói:
-Ta lấy làm vinh dự khi được cùng Kim công tử chiến đấu.
Ma Kim cũng vô tư cầm tay đối phương lắc nhẹ:
-Hân hạnh, mong cô nương bảo vệ ta lúc nguy hiểm.
"Chuyện đó thì đương nhiên rồi, tên nhất giai cỏn con." Chu Tịnh Y cười thầm trong lòng vì đã xác nhận được tu vi đối phương qua cái bắt tay xã giao.
.
Trong lúc tiến vào bên trong, Ma Kim bộc bạch tâm sự:
-Kim Gia của ta hiện có rất nhiều thế lực dòm ngó.
Ta phải làm mọi cách để bảo vệ cho người thân của ta.
Ha ha.
Tiếc là ta chưa thể nào đột phá lên nhị giai.
Chu Tịnh Y cười đáp:
-Ta nghe ngươi được ban cho nguyên liệu thăng giai trung phẩm cơ mà? Sao lại không dùng?
Ma Kim thản nhiên trả lời:
-Loại rác rưởi đó đều đem cho đám nô lệ cả rồi.
Thứ ta và các đạo lữ cần là hàng cực phẩm trở lên.
Chu Tịnh Y cười lớn vì thoạt nghĩ đối phương chém gió, nhưng khi bình tâm nghĩ kĩ thì cảm thấy có chút áp lực:
-Công tử đặt mục tiêu cao nhỉ?
-Ừa, ta đã hứa với họ.
Đem họ vấn đỉnh Trung Giới.
Ma Kim bất ngờ choàng vai Chu Tịnh Y khiến ả ta giật mình, nhưng lời kế tiếp hắn nói càng khiến cho ả bất ngờ hơn:
-Có mỗi không gian này là rộng rãi.
Coi như ta cho ngươi một ân huệ, cũng khiến ta vơi bớt cảm giác có lỗi với Thiên Khả.
Sinh tử chiến nào!
Ma Kim dùng tay quật mạnh đối phương ra xa.
Chu Tịnh Y cân bằng lại trên không trung rồi tiếp đất một cách dễ dàng, ả nói:
-Ngươi làm vậy là có ý gì?
Ma Kim bình thản trả lời:
-Đối với nữ nhân, một là đánh yêu, hai là giết chết.
Rất tiếc ta không có tình cảm với ngươi.
Chưa dứt lời thì hắn đã phóng thích ra mười mấy cây kim châm tấn công chớp nhoáng, nếu không vì Chu cô nương cảm ứng được tia linh khí thì đòn tấn công này rất khó nhận biết bằng mắt thường.
Chu Tịnh Y vội lách người sang một bên lùi lại vài nhịp nhưng nào ngờ số ám khí đó bất ngờ đổi chiều đuổi theo.
Ả liền vung roi quấn lấy một mỏm đá gần đó để bật người né tránh.
Nhưng chưa thoát khỏi chỗ kim châm cũ thì đối phương lại tiếp tục phóng thích thêm mười cái nữa.
Chu Tịnh Y không còn cách nào khác, đành phải triệu hồi vũ hồn ra chống đỡ.
Một con khổng tước cao chừng năm thước xòe chiếc đuôi ra tạo thế công thủ vẹn toàn.
Những chiếc trạch (lông đuôi) xù ra rồi tụ lại phía trước giống một nụ hoa, chắn hết những cây kim châm đang lao tới.
Ở hướng còn lại, Chu Tịnh Y quật roi mạnh xuống nền khiến đất đá bay tứ tung rồi ả lại lắc mạnh cổ tay, khiến dây roi uốn vòng tạo thành lốc xoay hướng về phía trước.
Những cây kim va vào mảnh đá bên trong lốc xoáy liền bị vô hiệu hóa.
Chu Tịnh Y hít một hơi thật sâu rồi hạ trọng tâm, lách hông, xoay người, dùng quán tính cả cơ thể để quật một cú roi thật mạnh để bắn những vật thể trong lốc xoáy về phía đối thủ.
Ma Kim không tốn quá nhiều khó khăn để né đòn đó bằng cách liên tiếp sử dụng Dịch Chuyển.
Chu Tịnh Y nghĩ mình hoa mắt khi chứng một nhất giai lại có thân pháp quỷ dị đến thế.
Nhưng ả biết rõ bản thân không thể tiếp tục bị động phòng thủ thêm nữa, chớp lấy cơ hội này chuyển sang thế chủ động.
Mặc kệ hai luồng ám khí đang lao đến, Chu Tịnh Y phóng thẳng về phía Ma Kim:
-Tên khốn, để xem ngươi có đủ linh lực hay không!
Ma Kim quả thực không còn quá nhiều linh lực sau tổ hợp tấn công ban nãy.
Hắn đứng bất động ở đó, cố ý để đối phương xiết cổ bằng đòn roi quét ngang.
Nhưng Chu Tịnh Y cũng vì vậy mà mất đi sự cơ động, không còn cách nào khác ngoài việc chịu bị những chiếc kim châm đâm vào da thịt.
Ả cười lớn:
-Hạ đẳng không biết tự lượng sức.
Ma Kim quỳ xuống van xin:
-Làm ơn đừng giết ta, ta biết sai rồi, nếu ta có mệnh hệ gì, Thiên Khả cả đời sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.
Chu Tịnh Y nghiến răng tức giận, chỉ cần một giây mất bình tĩnh, ả hoàn toàn có thể khiến đối phương đầu lìa khỏi cổ: "Khốn khiếp, tên cặn bã này sao lại tốt số đến thế!"
Ma Kim thoáng thấy lửa sát khí trong người đối phương bùng cháy dữ dội, hắn liền khẩn cầu:
-Chỉ cần tha cho ta.
Ta sẽ không còn giữ Thiên Khả bên cạnh nữa.
Thiên Khả sẽ lại lần nữa trở thành tỷ muội tốt với ngươi.
Được chứ?
Chu Tịnh Y không nhịn nữa hét lớn vào mặt hắn:
-Bọn nam nhân khốn khiếp! Chỉ toàn lợi dụng Khả tỷ của ta.
Các ngươi quả thực không đáng sống.
Nhưng ngược lại với lời nói, Ma Kim thấy rõ trong lòng Chu Tịnh Y đã vơi bớt đi sát khí.
Quả thật ngay sau đó, ả thu dây roi về rồi ra lệnh:
-Mau giải trừ độc tố cho ta, nếu không thì ngươi không còn mạng để bước ra khỏi đây đâu.
Ma Kim cúi gầm mặt xuống rồi điên loạn cười lớn:
-Ngươi vì Thiên Khả tha ta một mạng, chắc hẳn sẽ vì Thiên Khả giết ta một mạng.
Dù câu trả lời của ngươi là gì đi nữa, ta cũng không giữ lại mạng nhỏ của ngươi.
Ha ha.
Ta đúng không phải là người tốt mà! Mẫu thân biết được sẽ rơi lệ mất.