Ma Kim bước tới giữa cánh đồng, lớn tiếng gọi đám trẻ tập hợp.
Rất nhanh chúng tụm lại thành một vòng tròn quanh hắn.
Những tiếng cười nói đùa nghịch lập tức biến mất, những đứa trẻ ngoan ngoãn im lặng tập trung lắng nghe lời viện trưởng nói.
"Đám trẻ này có kỷ luật còn hơn cả các đệ tử trong Thanh Long Môn.
Hắn làm cách nào thế nhỉ? Chả phải toàn là cô nhi nhặt đầu đường xó chợ sao?" Trần Tiếu Ngạo có chút tò mò.
Thực ra nguyên tắc trong Cô Nhi Viện rất đơn giản, họ trao cho bọn trẻ mọi thứ mà chúng từng mơ ước, từ tinh thần cho tới vật chất, đổi lại chúng phải vâng lời.
Nếu chúng không vâng lời thì mỗi lần sẽ bị trừ một sao, đến hạn mức âm năm sao thì sẽ bị đuổi ra khỏi Cô Nhi Viện.
Như một điều tất yếu, khi những đứa trẻ đã coi bằng hữu trong viện là huynh đệ, tỷ muội, coi dưỡng mẫu như từ mẫu, coi Ma Kim như thánh nhân thì việc bị đuổi ra khỏi Cô Nhi Viện còn đáng sợ hơn là cái chết.
Đối mặt với lời đe dọa khủng bố đến thế, há có đứa trẻ nào dám ương bướng, trừ đám tiểu chu bị mẹ Mẫn xúi giục ra.
Ngoài ra, việc Ma Kim thi thoảng tới làm vài bài trắc nghiệm độ trung thực của từng đứa trẻ khiến chúng không bao giờ dám dối trá dù chỉ nửa lời, tất nhiên vẫn là ngoại trừ đám tiểu chu bị mẹ Mẫn xúi dại, coi đó là cách thức quyến rũ kì lạ.
Ma Kim ngồi xuống, khoanh chân chuyển sang tư thế thiền định rồi bảo bọn trẻ bắt chước làm theo.
Hắn nhắm mắt lại và ôn tồn hướng dẫn:
-Nơi đây lượng linh khí dồi dào, ta sẽ dạy các con cách cảm nhận dòng chảy của chúng.
Dễ nhất là qua xúc giác.
Các con hãy coi nó như một cơn gió, một cơn gió vô định...!cảm nhận sự ma sát sinh ra nhiệt độ trong một tích tắc, hiện rồi ẩn, ẩn rồi hiện.
Hắn lặng im tầm một phút rồi tiếp tục giảng giải:
-Linh khí vốn dĩ là luồng không khí mang năng lượng, khi hít vào thực ra đã hấp thụ linh khí rồi.
Nhưng điểm khác biệt là lượng linh khí đó có được giữ lại hay bị tiêu tán lúc thở ra.
Để có thể tích trữ nó, phàm nhân phải trải qua bước luyện thể.
Bởi lẽ làm chủ được năng lượng của chính bản thân thì mới kiểm soát được thứ ngoại lực như là linh khí.
Người ta thường nhầm lẫn định nghĩa về luyện thể, luyện thể không đồng nghĩa phải tôi luyện thể hình đến cùng cực, mà thực chất là phải cảm nhận từng thớ thịt, từng cơ quan nội tạng, từng dòng huyết dịch đang chảy trong cơ thể.
Chỉ cần nhắm mắt, hít thở sâu cũng có thể coi là luyện thể, miễn là bản thân thực tâm muốn cảm nhận nội lực, muốn kiểm soát nó.
Những tu chân giả kia đứng bên ngoài quan sát cũng lĩnh ngộ vài ý trong đó, cảm nhận bao bọc quanh lớp biểu bì có một luồng năng lượng bí ẩn.
Để được nghe giảng dạy về những kiến thức về linh khí trong tông môn, chí ít họ phải vào được nội môn, tức phải chạm tới cảnh giới nhị giai sơ kỳ, đồng nghĩa với trước đó, họ phải rèn luyện cường thể, võ công tới mức bất phàm.
Chỉ những ai thực sự có tiềm năng, có ngộ tính mới học được những công pháp, võ kỹ cần linh khí để sử dụng, chả hạn như Quy Thuẫn của Thiên Khả.
Nhưng hiện tại Ma Kim đã phá vỡ lối suy nghĩ rập khuôn đó, đối với hắn, ngay cả phàm nhân cũng đang mỗi ngày hấp thụ thiên địa chi khí:
-Đến hoang thú, thảo mộc còn có thể hấp thụ linh khí để sinh trưởng, chúng ta há có thể kém cỏi hơn chúng.
Ma Kim chỉ mới giảng dạy cho đám trẻ những kiến thức có thể coi như là sơ khai nhất, thuần túy nhất nhưng cũng đủ khiến cho những vị khách kia mở mang tầm mắt.
Trong khi đó, đám giáo đồ tưởng chừng như đang say sưa nghe giảng lại thực chất chỉ đang chìm đắm trong khí thế của giáo chủ đại nhân, chứ mấy kiến thức này, chúng vốn dĩ đã thuộc lòng từng từ từng chữ rồi.
Ma Kim suốt nãy giờ cũng chỉ đang lặp lại những gì đã soạn sẵn trong giáo án.
Miệng hắn thì nói một đằng nhưng trong đầu lại nghĩ một nẻo: "Chả bù cho ta, mới sinh ra đã biết điều khiển linh lực, thậm chí là ma lực luôn rồi."
Hắn cảm thấy chút xấu hổ khi bản thân được thiên đạo ưu ái, hắn không cần phải khổ luyện như bao người khác.
Dẫu hắn có đôi lúc tự luyến, nhưng chỉ là cảm xúc nhất thời.
Mỗi khi nhìn thấy sự chăm chỉ của các đạo lữ, các con hay thậm chí là các nô lệ thì hắn lại thầm ngưỡng mộ "Bọn họ thật sự rất cố gắng nhỉ?"
Chỉ có Hồ Mẫn, người đu bám hắn suốt ngày, mới thấu hiểu nỗi tâm tư ấy.
Cơ mà vì lẽ đó, nàng ta lại tị nạnh với hắn nên trở nên lười nhác, chả thèm phấn đấu gì cả: "Anh hay thế thì anh gánh em đi.
Bắt em tu luyện làm gì chứ.
Có mấy cục linh, ma thạch mà giấu giếm không cho người ta sử dụng, quá tồi."
.
Cách đó không xa, bộ ba phu nhân cùng hai nô lệ đặc biệt vui vẻ xắn tay áo lên chuẩn bị công tác hậu cần.
Với thêm sự trợ giúp của các gia nô, rất nhanh họ đã bố trí một vị trí phù hợp để đoàn dã ngoại nghỉ ngơi.
Một trong bốn tu chân giả kia cũng tới phụ giúp, vốn dĩ là để thông qua đó nghe ngóng thông tin, ai ngờ đầu thứ nhận lại được là niềm ganh tị mãnh liệt với Ma Kim "Tên công tử này, tại sao lại có đạo lữ tốt đến thế, tuy không quá xinh đẹp nhưng giọng nói thì ngọt ngào, cử chỉ dịu dàng đầy tinh tế, tấm lòng lại lương thiện, hòa nhã, không phân biệt đối xử, thật là vượt xa đẳng cấp với đại đa số nữ nhân ta từng gặp qua.
Lại còn có thể kết duyên cùng Thiên Khả, vị sư muội mà ta từng thầm thương trộm nhớ.
Quả thật là thiên đạo bất công mà! Hắn có tài giỏi gì đâu chứ?"
Thoắt cái đã nửa canh giờ kể từ khi đặt chân tới cánh đồng bát ngát này.
Ma Kim đứng lên, vươn vai một cái sảng khoái rồi nói:
-Ăn uống nghỉ ngơi một nào các con.
Những điều ta dạy nãy giờ, chỉ là một hạt cát trên sa mạc tri thức, tuy vậy, vẫn cần phải ngẫm nghĩ ngày này qua tháng nọ mới có thể cảm ngộ được.
Nếu ai có cố gắng, ta sẽ bồi dưỡng thêm.
Trên cánh đồng lúc này trải dài mấy chục cái thảm lớn hình vuông, tạo thành những khu vực cho tầm sáu, bảy người an tọa.
Ma Kim không cùng với các đạo lữ và các con, mà lại chọn chỗ cùng đàm đạo với vài nam nhân khác, trong số đó có Trần Tiếu Ngạo.
Trần Tiếu Ngạo lấy làm lạ, bèn hỏi:
-Sao đệ không tụ họp cùng gia quyến?
Ma Kim cười nhẹ rồi nói:
-Ta ngày nào chả cùng bọn họ ăn với uống.
Lâu lâu mới có dịp đàm đạo cùng các đồng đạo.
Há có thể bỏ lỡ cơ duyên này.
Trần Tiếu Ngạo nghe vậy, trong lòng có chút dao dộng, không khỏi thán phục trước cách hành xử của đối phương "Ta mà không tận hưởng giây phút thư thái này thì lại uổng phí rồi."
Ngồi nhâm nhi tách trà, thưởng thức vài miếng bánh ngọt do đích thân các phu nhân của Kim Gia làm, bọn họ cứ thế hăng say thảo luận về gia cảnh, về triết lý sống và nhân sinh quan.
Ma Kim vẫn luôn đeo một chiếc mặt nạ mang tên trượng nghĩa:
-Lúc đầu ta nhận được một sự ưu ái từ yêu nhân.
Sau khi thoát khỏi trói buộc, may mắn phát triển cơ ngơi.
Suy cho cùng, chỉ có bản thân mạnh mẽ, mới tự tin bảo vệ gia đình.
Ta đã trưởng thành quá trễ...!vì vậy nên mới không bảo vệ được phụ mẫu.
Nay chỉ có thể cố hết sức để bảo vệ đại gia đình này.
Trần Tiếu Ngạo cũng bày tỏ:
-Ta thì không giống đệ, phụ mẫu ta có cơ hội tu luyện tới viên mãn, đã cùng nhau thăng thiên cách đây chục năm.
-Tại sao huynh không thăng thiên cùng họ?
-À, ta là Tinh Anh của tông môn, tầm mười năm nữa ta mới thăng có quyền thăng thiên.
-Tinh Anh đệ tử? Là nhân tài chưa đến một trăm tuổi đã đạt tới nhị giai hậu kỳ? Tiểu đệ xin bái phục.
-Ha ha, ngoài ta ra còn nhiều người khác làm được.
Như đệ đây, chắc chắn sẽ còn tiến bộ vượt bậc hơn ta.
Không khéo sáu mươi tuổi đã có thể làm được rồi.
-Trần huynh khéo đùa, ta làm gì có tài nghệ ấy.
Ngoài mặt thì nói thế, nhưng trong lòng Ma Kim thầm nghĩ: "Tận sáu mươi á? Năm năm nữa khéo ta tới tam giai luôn rồi.
Nếu không vướng cái lời nguyền rác rưởi phải kiếm bộ thăng giai hoàn hảo thì ta đã nhị giai hậu kỳ từ đời nào rồi."
Ở thảm gần đó, một trong số bốn tu chân giá đến đây do thám không khỏi bày tỏ cảm xúc khi nếm thử bánh kem bạc hà ca cao do Ái Như làm:
-Trần đời ta chưa từng nếm thử thứ nào ngon như này.
Hương vị ngọt ngào tan dần trong miệng, lại còn có cảm giác đăng đắng cuốn hút vị giác!
-Này sư đệ, mau kìm chế lại đi không thì mấy đứa trẻ cười cho bây giờ.
-Nhưng nó quá là ngon đi.
Hay là huynh nhường ta nửa cái còn lại đi!
-Không nha!
Tuyết Hân cười tủm tỉm nói:
-Hai vị không phải lo, bọn ta còn làm dư.
Muốn thì cứ lấy ăn thêm.
Mấy đứa trẻ xung quanh vảnh tai nghe được câu đó, liền chạy tới nhõng nhẽo:
-Con muốn thêm một cái!
-Con cũng muốn!
-Con thì muốn hai cơ!
Hai vị tu chân giả kia cũng đành câm nín: "Nếu mà ta giành ăn của bọn trẻ thì sau này sao còn có thể ngẩng đầu nhìn thiên hạ chứ?"
Thanh Thanh thấy hai vị khách chủ nhân đã dặn dò chăm sóc cẩn thận biểu cảm thất vọng như vậy, nàng liền bước tới, không nói không rằng, bỏ vào dĩa mỗi người một cái bánh.
Hai vị tu chân giả xúc động muốn rơi nước mắt: "Ôi, đã xinh đẹp lại còn tốt bụng thế này sao có thể là yêu quái cơ chứ! Tên chết bằm Bạch Hoàng chắc chắn vu khống, đưa ta thông tin giả đây mà!"
.
Thấy trời chuyển chiều, Ma Kim liền bảo mọi người chuẩn bị lên đường quay trở về nội thành.
Trên đường đi, một trong số bốn tên tu chân giả kia thắc mắc:
-Tại sao chúng ta không cắm trại qua đêm?
Ma Kim cười nói:
-Có nhiều lý do, một trong số đó là nguy hiểm.
Ai có thể tự tin đảm bảo an toàn cho hơn tám mươi đứa trẻ vào ban đêm trong rừng chứ?
-Các hạ nói đúng, ta đây có chút hồ đồ.
Tiểu Hạ thò đầu ra cửa sổ toa xe ngựa, lớn tiếng gọi hai tiếng:
-Cha ơi!
Ma Kim liền đi tới xoa đầu nữ tử, nhẹ nhàng hỏi:
-Cha đây, có chuyện gì?
-Tối nay mở tiệc ở Kim Gia được ạ? Con muốn mời các bạn tới chơi, cả các vị đại thúc nữa.
Ma Kim giả vờ chau mày suy nghĩ, sau đó vui vẻ đáp:
-Được thôi.
Rồi hắn lấy tay giở tấm rèm cửa sổ ra, gọi lớn:
-Hồ Mẫn ngu! Mau chở những mỹ nhân còn lại về trước chuẩn bị kìa.
Hồ Mẫn ló đầu ra chu mỏ mắng:
-Tên độc ác kia! Tại sao bảo em ngu? Anh tự đi mà chở.
Cái đồ nhất giai không thể bay.
-Coi cái con có thể bay mà lại chui vô ngồi với trẻ nhỏ kìa.
Cơ mà, em không muốn anh gọi là mỹ nhân sao?
-Hứ, Lam Ngọc cũng được vô đây ngồi mà, em vào nựng Tiểu Đông xíu có sao.
Thôi em tạm tha cho anh lần này vậy.
Hồ Mẫn ngoan ngoãn lấy phi thuyền ra chở Ái Như và Tuyết Hân về trước.
Trần Tiếu Ngạo chứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng có chút bối rối: "Hắn ta quá hoàn mỹ, chả nhẽ lại đang đóng kịch? Nhưng mà hắn ta đã để lộ việc có một thế lực vũ trang dưới trướng, kinh tế vững trải, kiến thức thâm sâu, tình cảm gia đình viên mãn, thậm chí việc công khai thân thế và chia sẻ nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào, liệu còn gì để hắn che giấu cơ chứ? Những sư đệ của ta đã rà soát bán kính hai dặm mỗi điểm dừng chân và quan sát kỹ trong suốt chặng đường, chẳng phát hiện điều gì bất thường cả.
Phàm những gì tốt đẹp như vậy ẩn sâu đều có âm mưu.
Nhưng mà rốt cuộc là gì? Ai da.
Tên khốn Bạch Hoàng với con ả Chu Tịnh Y chết tiệt, ấp úng nhờ ta thay họ điều tra Kim Gia nhưng lại không nói rõ nguyên do.
May mà ta bảo các sư đệ không nên rút dây động rừng, nếu gây ra hiểu lầm với Kim Gia thì lại bỏ lỡ mất mối quan hệ tiềm năng."
Ma Kim quay trở ra đoàn người đi bộ rồi dõng dạc nói:
-À phải rồi, mười vị hào kiệt hôm nay nguyện ý hộ tống đoàn dã ngoại, ta phân vân không biết nên cảm ơn các vị bằng cách nào đây?
Một tên giáo phái cải trang đề xuất, tất nhiên vẫn là dựa trên kịch bản được soạn sẵn:
-Hay là chủ nhân...!của Kim Gia cho tại hạ nương nhờ một đêm ở Kim Phủ được không?
Tên giáo phái khác giả vờ nói:
-Đạo hữu ăn gì mà vô sỉ thế? Dám xin ăn nhờ ở đậu nhà người ta à?
-Gì chứ.
Ta mới ăn bánh của phu nhân làm đấy.
-Hừ.
Coi ngươi kìa.
Chúng ta ban đầu là xin phép Kim công tử cho thị phạm một chuyến để mở mang tầm mắt, chính chúng ta là người mang ơn của công tử cơ mà.
-Ồ, ngươi nói cũng phải.
Ma Kim vội khua tay nói:
-Này này, đạo hữu đừng nói thế, chuyến đi lần này diễn ra suôn sẻ, phần lớn là nhờ có các vị cao nhân đi cùng.
Chuyện này ta là người mang ơn mới phải đạo.
Hay là vậy đi.
Mọi người cứ tới Kim Gia ăn tối, sau đó ai muốn thì ở lại, không thì tại hạ không ép, nhưng nhất định không được từ chối tham dự bữa tiệc tối nay đó.
Ta nói có phải không, Trần huynh?
Trần Tiếu Ngạo nghe nhắc tới mình, vờ ho vài tiếng rồi đáp:
-Đúng đúng, Kim đệ đã có lòng, bọn ta không nỡ từ chối, dẫu sao hôm nay ngày đầu tới đây, lạ nước lạ cái, xin phép tá túc một đêm vậy.
"Vừa hay ta muốn thăm dò nơi khả nghi nhất, Kim Phủ!" Trần Tiếu Ngạo và ba tu chân giả còn lại mừng thầm trong bụng.
Ma Kim cũng đắc ý không kém: "Xem bộ dạng hớn hở của chúng kìa, hài thật.
Toàn bộ bí mật của ta, vốn dĩ ẩn sâu đang dưới chân các người kia kìa.
Tìm suốt nãy giờ chẳng thấy mà còn tính thức trắng đêm nay sao?"
.
Sau khi đoàn dã ngoại bình an quay trở về, dân cư Hoàng Hà Thành không khỏi niềm tự hào, vui sướng, trong lòng dường như trút bỏ nỗi ám ảnh đã bấu víu suốt một khoảng thời gian dài.
Họ tạm dừng những công việc đang làm lại, chen chúc nhau hai bên lề đường nơi đoàn xe ngựa đi qua, người thì bàn tán sôi nổi, người thì tung hô:
-Vậy là từ này chúng ta không còn sợ ma thú nữa rồi!
-Kim Gia đã thực sự khai hoang khu rừng phía Đông!
-Hoan hô những vị anh hùng của Hoàng Hà Thành, hoan hô Kim Gia!
-Hài nhi của ta, cuối cùng có thể thanh thản yên nghỉ rồi!
-Ta tò mò muốn biết rốt cuộc họ đã trải nghiệm điều gì?
-Ngươi yên tâm, kiểu gì mai ở kỳ hội chả có tin tức.
Quan trọng là ngươi có bản lãnh đứng đợi xếp hàng không.
-Lần tới Kim Gia tổ chức dã ngoại, bằng mọi giá ta phải đăng ký tham gia!
-Chỉ sợ không tới lượt tên bán thịt nhà ngươi.
Về phần Trần Tiếu Ngạo cùng các đồng môn, họ lại càng thêm hoài nghi về chuyến đi này: "Là đang đi điều tra việc xấu xa Kim Gia che giấu hay việc tốt họ làm đây? Nếu có thể lừa được cả thành trì lớn như vậy thì không nghi ngờ gì về năng lực của Kim công tử rồi.
Khuya nay nhất định phải thận trọng, nếu không thì không còn mặt mũi quay lại nơi phồn hoa này mất."