Khi bàn tay màu đồng mạnh mẽ, thô lỗ nâng lên định cho cô gái trẻ một cái bạt tai nữa thì từ phía sau ai đó không nương nể đạp mạnh vào lưng hắn.
Hắn rên một tiếng đổ người về trước vài bước nhưng hắn là đàn ông, sức lực tốt nên chống đỡ được cơ thể.
Một loạt tiếng hô lên vì hành động bất ngờ cũng táo bạo của Cố Yến Nam.
Chỉ là đó mới là bắt đầu mà thôi, không chờ hắn ta đứng vững, Cố Yến Nam mang vẻ mặt vô cảm, không chút e ngại đang có nhiều người vây xem, cô nâng chân cho hắn một cú đạp kinh người.
Lần này hắn ta hoàn toàn đổ nhào xuống sàn.
Một tên đàn ông to lớn, kệch cỡm lại bị cú đạp của phụ nữ mà té ngã.
Không ít người huýt sáo cổ vũ.
Tên đàn ông gầm vài tiếng tức giận, giọng hắn phẫn nộ quát: “Thứ khốn nào?”
Cố Yến Nam khoanh tay dùng ánh mắt bình tĩnh, khinh thường bố thí cho hắn một cái nhìn.
“Tao mà là thứ khốn vậy mày là rác rưởi dưới ống cống sao?” Dám dùng lời sỉ nhục cô vậy thì cô cũng phải đáp trả lại.
Hắn ta quả nhiên nổi điên lên rồi, bị một đứa con gái mảnh khảnh vô hại này làm mất mặt, lại nghe phải mấy tiếng cười giễu cợt xung quanh.
Hắn ta thở hổn hển, như giận cá chém thớt hắn duỗi chân đạp vào bụng cô gái đang khóc nghẹn bên cạnh.
Khuôn mặt Cố Yến Nam lạnh dần, buông thõng hai tay, giọng cô đều đều nhưng sắc bén: “Mày dám chạm vào cô ấy một lần nữa, tao sẽ cho mày đi gặp Diêm Vương.”
Hắn ta vừa xoa thắt lưng bị đau vừa quan sát Cố Yến Nam, lúc này nghe phải câu nói kiêu căng của cô, như thể lần đầu tiên nghe được chuyện tấu hài, hắn cười lớn.
Cười đủ, hắn hấc mặt, ngang ngược khiêu khích: “Cô bé, miệng còn hôi sữa thì xách mông về nhà bú sữa mẹ đi, đừng tự chui đầu vào rắc rối.
Không biết điều ông đây sẽ chơi chết em đấy.”
“Vậy thử chơi bà đây xem.” Cô thả ra câu đó, trước sự kinh hô hoảng hốt của mọi người, thân thể mảnh khảnh ấy như một cơn gió lướt qua chỉ trong một giây đã tiếp cận tên đàn ông còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng.
Cô dùng chính tư thế hắn đã chèn ép cô gái trả lại hắn.
Khuôn mặt góc cạnh bị nhấn mạnh trên bàn.
Một người phụ nữ trông gầy gò, yếu ớt thế mà lại mang một nội lực kinh người như vậy.
Ai nấy đều gật gù tán thưởng, còn có vài người nhận ra cô chính cô gái lần trước là con tin trong tay một kẻ thua bài bạc, sau đó cô còn lật ngược lại tình cảnh trở thành người nắm thóp.
Quả là nhân vật lợi hại hiếm thấy.
“Con điếm, mày buông tao… á…” Hai tay hắn bị vặn ngược ra sau, lời than vãn còn chưa kết thúc đã bị cô siết mạnh, đau đến muốn ngất xỉu.
Hắn ta thở dồn dập như heo lớn bị đánh.
Cố Yến Nam phát hiện bảo vệ của sòng bạc đã có mặt, có vẻ muốn can thiệp vào ngăn cản, cô gái mang sự cuồng ngạo của nữ vương, ngẩng mặt lên, khóe miệng cô nhếch nhẹ nhưng không phải cười, cô thả giọng nhẹ nhàng: “Tôi đang giúp các người dọn sạch rác đấy.”
Nói cô điếm sao, cô sẽ không tha đơn giản vậy đâu.
Lúc này cô đảo tròng mắt rồi dừng trên khuôn mặt đầy lo lắng của Tạ Hoằng Nghị, nhướng mày hô: “Đưa thuốc cho em.”
Tạ Hoằng Nghị thở dài bất lực, năm điếu thuốc đã cháy dở một đoạn trao qua cho cô gái không sợ trời không sợ đất.
Cố Yến Nam mỉm cười tán thưởng anh đã nghe lời cô.
Ai đó biết ý định của cô, vội hét lên: “Cô gái, dừng lại, đủ…” Giây sau tiếng đàn ông khàn khàn gầm lên như bị cắt tiết.
“Con đàn bà chết tiệt.”
Năm đầu lọc thuốc ấn thẳng trên mu bàn tay phải to lớn của hắn ta, Cố Yến Nam vô cảm xoay đầu thuốc vài lần, càng nghe tiếng rên rỉ đau đớn của hắn, cô càng sảng khoái.
Cuối cùng hai bảo vệ không nhìn nổi nữa, buộc phải xông vào khống chế Cố Yến Nam.
Lúc này có tiếng bánh xe ma sát trên sàn tới gần, mọi người bị âm thanh đó thu hút, ánh mắt hướng đến dõi theo người phụ nữ ngồi trên xe lăn, đi sau cô ta là hai vệ sĩ.
Nhìn qua là biết không phải nhân vật bình thường.
Hứa Mân cùng Cố Yến Nam chính thức chạm mặt trực tiếp, bốn mắt quan sát đối phương, mỗi người đều đang đánh giá người kia.
Chỉ vài giây, Hứa Mân thu hồi tầm mắt từ trên người Cố Yến Nam, cô ta mím môi liếc bảo vệ đang kìm kẹp tay cô.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bảo vệ hơi cúi đầu, cung kính chào một tiếng: “Chị Mân.” Sau đó anh ta kể ngắn gọn chuyện phát sinh vừa rồi qua cho cô ta hiểu.
Nghe xong, Hứa Mân gật đầu, lần nữa nhìn Cố Yến Nam, cô ta sai bảo: “Thả người.”
“Không được.” Tên khốn đàn ông kia đang đau đớn ôm bàn tay bị đầu thuốc lá đâm, hắn ta chắc chắn không bỏ qua cho con khốn kia, phải cho cô nếm mùi đau khổ.
Hắn gằn giọng tố cáo: “Cô ta đả thương tôi, đừng nghĩ sẽ thoát.”
Hứa Mân nhìn hắn khinh thường: “Cô ta đánh anh là có lỗi nhưng tội của anh cũng không nhẹ đâu.” Ánh mắt đầy ý tứ liếc nhìn cô gái bị hắn hành hung còn đang ngồi trên sàn khóc, có bao nhiêu thê thảm đều nhìn thấy rõ.
Cố Yến Nam hơi nhíu chân mày, có chút kinh ngạc khi Hứa Mân đứng về phía cô.
Cô chắc chắn cô ta biết cô.
Ý đồ muốn giúp cô là gì đây?
Hai bên giằng co nhau qua chục phút đồng hồ vẫn chưa có kết quả, cuối cùng Cố Yến Nam từ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, cô nhếch môi, mày nhướng lên ngạo kiều nhìn hắn ta khiêu khích.
“Vậy đấu năm ván xúc xắc đi, ai thua người đó sẽ mặc người còn lại xử trí.” Cô không chút nhát nhát hay sợ sệt, hấc cằm: “Dám không?”