Dáng Hình Của Em


Lễ hội mà ông Lạp La nói cũng không quá đặc biệt.

Là người dân tập trung lại rồi chia thành nhiều nhóm nhỏ đốt lửa, ca hát, nướng đồ ăn.
Những con thỏ, con gà, con heo đang được nướng đều là thành quả của trai tráng trong làng đi săn được trong mấy ngày vừa qua.
Đường Dã ôm cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ nhỏ, cùng nhóm trưởng làng dùng bữa.
Cố Yến Nam cắn một miếng thịt heo béo bở, thơm tho xong, còn chưa nuốt xuống thì bị giọng nói ồm ồm của đàn ông trung niên làm cứng đờ cả thân thể.
Một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân đến đại não, xiên thịt heo trong tay run rẩy rơi xuống đất.
Cổ họng thắt lại, cô cố nâng mắt lên, nhìn khuôn mặt của hắn đang dần rõ ràng.

Cuối cùng gương mặt của một trong số những bóng ma trong từng cơn ác mộng đeo bám tinh thần cô trong suốt nhiều năm nay hiện rõ mồn một.
Đồng tử Cố Yến Nam co rút, thân thể ngồi trên ghế run bần bật như sắp sửa ngã xuống.
Đường Dã theo thói quen muốn ôm eo bạn gái, tay mới sờ vào vòng eo mảnh mai chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ thì bị tiếng hét kinh hãi của cô cùng hành động đứng bật dậy của cô dọa một trận.
Người làng Cốc cũng chú ý tới, ai nấy đều khó hiểu quan sát vẻ mặt hoảng hốt của Cố Yến Nam.
“Nam Nam, em sao vậy?”
Chiếc ghế của cô ngã chỏng chơ về phía sau.
Nghe giọng nói quen thuộc đầy lo lắng của anh, Cố Yến Nam thở dồn dập, cô siết tay thật chặt nhằm đè lại cảm xúc tiêu cực.
Bàn tay anh vươn ra định nắm lấy tay cô, Cố Yến Nam hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên lui ra sau một bước.
Xong cô mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, cô lúng túng nhìn Đường Dã.

“Em… em hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi.” Nói rồi cô xoay người nhanh chân rời khỏi, cô ghê tởm ánh mắt của hắn, cô ghê tởm khi nhớ lại hồi ức dơ bẩn.
Nhưng cô càng bước nhanh thì cảm giác bóng ma tàn nhẫn đang đuổi rượt phía sau càng lớn.
Đến khi rơi vào vòng ôm ấm áp, hương vị nam tính của anh chui vào trái tim hỗn loạn, sợ hãi.
Đường Dã bế cô lên, bất chấp cô vùng vẫy, anh đè mạnh lực tay, cúi đầu đặt lên trán cô nụ hôn trấn an, dỗ dành.

“Ngoan, anh đây mà.” Sau đó anh đổi tư thế, để cô quắp hai cẳng chân quanh eo mình, coi cô như đứa trẻ vụng về mà vừa đi vừa vuốt ve tấm lưng gầy gò.
Đêm nay Cố Yến Nam lần đầu giãi bày góc tối tăm, u ám trong tâm hồn ra cho anh thấy.
“Mẹ em là một người phụ nữ không đàng hoàng, nói trắng ra bà ấy sống đều dựa vào việc ‘làm’ cùng đàn ông.

Còn em, em là sản phẩm của bà cùng ai có lẽ đến chính bà cũng không biết.

Khi em còn chưa trưởng thành, chưa hiểu cái gọi là dơ nhớp của xã hội loài người thì những kẻ ‘chơi’ mẹ em đã bắt em phải trưởng thành.

Những lần em gần như kiệt sự vì phản kháng và chống đối thì mẹ em xuất hiện cứu vớt.

Bà ấy luôn nghĩ rằng chính mình là ân nhân của em, nhưng bà ấy lại quên mất kẻ đầu sỏ, kẻ khiến em bị lạm dụng tình dục lại chính là bà ấy.

Sau đó… em học hỏi, tìm hiểu mọi cách để bảo vệ mình, em học võ phòng thân, một lần học liền trở thành một trong những đồ đệ xuất sắc của thầy.

Hỏi em hận bà ấy không, đương nhiên hận, em hận lắm.”
Cả trái tim Đường Dã như vỡ mất rồi, anh xót xa đỏ mắt ôm chặt người con gái vào lòng, anh không ngừng dùng bạc môi mình sưởi ấm linh hồn cô.

Anh hôn khắp khuôn mặt vươn đầy nước mắt của người yêu, lần đầu tiên anh thấy cô khóc, lại khóc vì quá khứ bi đát ấy.

Một quá khứ u ám, không sắc màu đã giam hãm cô nhiều năm nay.
“Nam Nam, em muốn làm gì anh đều ở bên trợ giúp, em muốn giết người, anh sẽ đứng sau canh chừng, chờ em giết xong anh sẽ giấu xác hắn.

Anh tuyệt đối không để em phải ngồi tù.”
Cố Yến Nam mỉm cười, trong mắt cô ngập lệ thủy tinh nhưng cô đã không còn ám ảnh khi gặp lại bóng ma nữa, cô chạm khắc từng nơi trên khuôn mặt người đàn ông.
Ấn lên bạc môi âm ấm ấy rồi thay thế bằng chính cánh môi của mình.
Nụ hôn này không dính dục vọng, chỉ thuần túy là sự xoa dịu linh hồn cho nhau.
Cô nói: “Có anh thật tốt.”
Ngày hôm sau, cả làng Cốc xôn xao tập trung nhà trưởng làng, vây quanh thân thể bị đánh bầm dập co ro rên rỉ dưới đất.
Tiếng xì xầm bàn luận không dứt, cho đến khi Đường Dã cùng Cố Yến Nam xuất hiện.
Cả hai vừa hay nghe giọng nói phẫn hận của hắn.
“Phải tìm ra đứa điên đó, mẹ kiếp, đánh lén ông đây.”
Bọn họ nhìn nhau nhưng không có biểu cảm gì khác thường, khoanh tay trước ngực liếc người đàn ông thấp lùn đang ăn vạ.
Ông Lạp La chống hông từ trên nhìn xuống hắn, có vẻ như ông rất bất mãn với câu nói của hắn.
Ngó qua ngó lại thấy vết thương của hắn không nhẹ nhưng cũng không nặng, chỉ là hắn liên tục đòi công bằng gì đó thật khiến người ta chán ghét.
Chợt một người phụ nữ kéo tay cô bé khoảng mười một, mười hai tuổi hùng hổ sấn tới.
Chị ta phồng mang trợn má mắng chửi xối xả vào mặt hắn, còn không nể nang nâng chân dùng hết sức đạp tới tấp.

“Đồ tồi, thằng đàn ông tệ hại, dám làm trò kinh tởm với con gái của tao.”
Giờ thì mọi chuyện hoàn toàn lộ ra ánh sáng, hắn ta không ngừng ôm đầu bảo vệ, miệng mồm chửi lại nhưng không có tác dụng.
Cố Yến Nam cụp mi, buông thõng tay ra, cô chợt cất giọng lạnh lùng: “Người đánh ông ta là tôi.”
Đường Dã ôm lấy bả vai người yêu, anh nhìn khuôn mặt sửng sốt của trưởng làng, gật đầu một cái: “Có phần của tôi nữa.”
Anh giải thích đơn giản, rằng tối qua cả hai không ngủ được nên đi dạo, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.

Hắn ta đang đè một bé gái ra muốn làm chuyện không bằng cầm thú.

Cố Yến Nam là người kích động trước, cô xông tới thả từng cú đấm trời giáng vào mặt hắn ta.

Sau đó Đường Dã cũng không nhịn được phụ trợ, và cứu được bé gái.

Chính là cô bé đang rụt rè nép sau lưng mẹ mình lúc này.
Ông Lạp La rõ ràng mọi chuyện, ngực phập phồng lên xuống vì tức giận.

Sáng nay mở cửa đã giật thót khi thấy một bao tải đựng người trước sân vườn, còn tưởng là xác chết.
Khi tháo mở bao tải ra mới xác nhận được là ai.

Là kẻ ngoại tộc đến làng Cốc cư ngụ cách đây ba năm trước.
Tuy người trong làng không ai thích được hắn nhưng không có lý do đuổi người đi.
Biết hắn ta là loại đàn ông trong ngoài không ăn nhập, ông Lạp La ngày thường vẫn luôn để ý tới sinh hoạt của hắn, tránh cho hắn gây ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân làng Cốc.
Lần này thế nhưng hắn ta lại không nhịn được làm ra hành vi đồi bại đáng bị nguyền rủa.
Ông Lạp La và tất cả người dân làng Cốc chắc chắn không tha cho hắn, lại không hề có ý không tin tưởng những gì Đường Dã và Cố Yến Nam đã kể.
Cô bé nọ cũng đứng ra làm chứng.
Rất nhanh hắn đã bị cảnh sát đưa đi, điều tra ra mới hay hắn từng có tiền án khi còn sống tại thành phố M.
Giờ thì hay rồi, hắn đừng mong có thể trốn được tội.
Mẹ cô bé vô cùng biết ơn Đường Dã và Cố Yến Nam, muốn mang ít đồ trong nhà ra làm quà nhưng cả hai nhất định từ chối.
Cố Yến Nam có vẻ hơi thất thần, cô như đang miên man suy tư gì đó.
Đường Dã hỏi cô muốn nán lại làng Cốc thêm không, cô cũng luyến lưu một nơi phong cảnh hữu tình như tranh này, khi cô định đồng ý thì nhận được điện thoại của quản lý riêng, người quản lý này làm việc với cô được hai năm, nhưng chị ta còn quản thêm vài người khác, không phải chỉ có mình cô.
Lúc này thấy chị ta gọi tới, đoán chừng có chuyện gì không ổn rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Yến Nam cùng Đường Dã lập tức thu dọn rời khỏi làng Cốc.

Cô còn phải sớm trở về thành phố.
Đường Dã kiên quyết muốn đi cùng nhưng cô không cho.

Bảo anh ở trấn Hạnh Phúc đợi mình.

Cô có thể tự giải quyết.
Đường Dã không lay chuyển được cô gái cứng đầu này, chỉ có thể nghe cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui