Đăng Hoa Tiếu


Lục Đồng đang chợp mắt thì cậu bé trong quán trọ gõ cửa nói có một thanh niên đang tìm mình ở tầng dưới.
Ngân Tranh mừng rỡ, đè nén vẻ vui mừng trên mặt, chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy Đỗ Trường Khanh, nàng dè dặt nâng cằm nói: “Cô nương nhà ta đang thay quần áo, ngài chờ một lát.”

Đỗ Trường Khanh ôn nhu cười: “Không vội.”

Có trời mới biết, để tìm được Lục Đồng, hắn đã tìm kiếm tất cả những quán trọ nghe tên tương tự nhau gần đây.

Cuối cùng cũng tìm được nơi này, chủ quán nói quả thực có hai cô nương trẻ tuổi đang ở đây, Đỗ Trường Khanh gần như cảm động đến rơi nước mắt.


Ước chừng nửa nén hương, Lục Đồng đi xuống lầu.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy thêu hoa văn màu xanh đậm, mái tóc đen được tết thành bím mỏng và buộc lỏng sau đầu, bên thái dương chỉ có một bông hoa phi yến cùng màu, nàng có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, mái tóc đen, thoạt nhìn khiến người ta có cảm giác yên bình.

Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút, sau đó tỉnh táo lại, đi tới trước mặt nàng nói: " Cô nương "

Lục Đồng nhìn hắn.

Đỗ Trường Khanh nhìn chung quanh, mỉm cười với Lục Đồng: “Ở đây ồn ào quá, cô nương nếu không ngại, bên cạnh có một quán trà.

Chúng ta ngồi xuống trước quán trà vừa uống trà vừa trò chuyện nhé.”

Lục Đồng gật đầu: “Được.”

Người dân Thịnh Kinh thích uống trà, khắp nơi đều có quán trà.

Cách quán trọ Lai Nghi không xa, có một con phố đầy những quán trà.

Đỗ Trường Khanh chọn quầy nhỏ nhất và mời Lục Đồng ngồi xuống.

Quán trà này rất nhỏ, trong quán chỉ bày hai bàn, lúc này đã đầy người.


Đỗ Trường Khanh và Lục Đồng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ngoài quán trà, không lâu sau, chủ quán bưng hai chén trà và một đĩa hạt dưa đỏ ra.

Đỗ Trường Khanh đẩy trà đến trước mặt Lục Đồng, với giọng điệu ấm áp hoàn toàn khác với giọng điệu lần đầu gặp mặt, hắn nói : “Ta tên là Đỗ Trường Khanh, có thể hỏi quý danh của cô nương được không?”

"Lục Đồng."

“Thì ra là Lục cô nương.” Đỗ Trường Khanh giả vờ gật đầu, lại xoa xoa tay: “Lục cô nương, ta nghĩ cô đã đoán được lý do ta tới đây rồi…”

"Thật xin lỗi, Đỗ tiên sinh." Lữ Đồng bình tĩnh nói: "Trong quán trọ dùng lửa không tiện, ta sẽ không làm than Bồ Hoàng nữa."

Đỗ Trường Khanh nghẹn lại.

Ngân Tranh ở phía sau bật cười.

Đỗ Trường Khanh trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, một lúc sau mới ho nhẹ: "Lục cô nương, hôm nay ta không phải đến đây vì than Bồ Hoàng.

Trà thảo mộc của cô..." Hắn nghiêng người về phía trước, thấp giọng nói, "Cô có thể bán thêm cho ta một ít được không?"

Lục Đồng cầm chiếc bát sứ trên bàn lên, mím môi, nhẹ nhàng hỏi: “Đỗ tiên sinh định trả bao nhiêu tiền?”

Đỗ Trường Khanh trừng mắt nhìn nàng: “Một lượng bạc, Lục cô nương, ngươi bán cho ta trà thảo dược của ngươi giá một lượng bạc một gói nhé?”

Một gói trà thảo dược nhiều nhất chỉ có thể uống sáu bảy ngày, mỗi gói một lượng bạc được coi là rất cao.

Lục Đồng mỉm cười.

Đỗ Trường Khanh hỏi: “Lục cô nương tại sao lại cười?”

Lục Đồng lắc đầu, giọng điệu vẫn như không có gì gấp gáp: “Xem ra Đỗ tiên sinh thật sự cũng không muốn cùng ta giao dịch , ta nhìn thấy có Hạnh Lâm Đường cách Nhân Tâm Y Quán không xa, gia lớn nghiệp lớn.

Có lẽ có thể trả nhiều hơn một chút.”


Nàng đáp lại lời Đỗ Trường Khanh, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Dừng một chút, Đỗ Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục cô nương, cô có thể cho ta con số chính xác được không?”

Lục Đồng: “Ba lạng bạc một gói.”

“Đắt thế !” Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên, hét lớn: “Sao cô không đi cướp đi "

Lục Đồng ngước mắt nhìn về phương xa.

Sông Lạc Nguyệt chảy qua thành, hai bên bờ trồng đầy cây dương liễu.

Mùa xuân, liễu bay, chim vàng anh hót, chim én nhảy múa.

Nàng quay mặt đi, nhìn Đỗ Trường Khanh đang kích động rồi nói: " Đỗ công tử , Dương hoa * ở Thịnh Kinh sẽ còn bay thêm một thời gian nữa."
*Dương hoa: một loài hoa ở Trung Quốc, cây thân gỗ có màu trắng mọc thành từng chùm tương tự như bồ công anh gió thổi qua sẽ bay khắp bầu trời.

Đỗ Trường Khanh cau mày: “Vậy thì sao?”

“Nếu y quán có thể cung cấp trà thảo mộc, ít nhất trong hai ba tháng tới, sẽ không cần lo lắng không có người mua"

Đỗ Trường Khanh sửng sốt.

Lục Đồng khẽ mỉm cười.

Nàng đã nhận thấy điều này khi lần đầu tiên đến Thịnh Kinh.

Bờ sông chảy qua thành phố Thịnh Kinh được bao phủ bởi những cây dương liễu.
Khi hoa dương bay trong không khí, khó tránh khỏi có người bị bay vào mũi.


Thời đó người ta cũng thích uống trà nên nếu thuốc được điều chế thành trà chữa bệnh thì sẽ được nhiều người chấp nhận hơn.

“Chỉ cần Dương hoa bay, trà thuốc có thể bán bao lâu cũng được.

Trà thuốc của ta có tác dụng làm thông mũi, nhưng không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Phải đến năm sau, những khách hàng trước đó mới quay lại.

Tháng 3 hàng năm sẽ là thời điểm kiếm được rất nhiều tiền, Nhân Tâm Y Quán của Đỗ tiên sinh sẽ không rơi vào tình trạng bấp bênh như bây giờ”.

Đỗ Trường Khanh nghe vậy liền bất động, tựa như Lục Đồng đang nói đến điểm đau thầm kín nhất.

Lục Đồng cũng không vội, Đỗ Trường Khanh nếu muốn duy trì y quán, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất tìm được một loại thuốc độc quyền, không thể thay thế để kinh doanh.

Trà thuốc trị ngạt mũi là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà hắn có thể nắm được.

Người ta sẽ luôn nhượng bộ vô nguyên tắc khi đối mặt với cọng rơm cứu mạng.

Trầm mặc hồi lâu, Đỗ Trường Khanh cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn Lục Đồng chậm rãi nói: "Lục cô nương có ý kiến hay, nhưng nếu các y quán khác học được cách làm trà thảo dược, Nhân Tâm y quán còn có cơ hội thắng không?"

Lục Đồng nghe vậy mỉm cười: “Mặc kệ người khác có học được trà thảo dược của ta hay không, Đỗ tiên sinh sao không nghĩ tới, nếu ta làm được trà thảo dược trị nghẹt mũi thì tại sao ta lại không làm được loại khác trà thảo mộc khác?"

Đỗ Trường Khanh sửng sốt.

Hắn nghi ngờ nhìn Lục Đồng: “Chẳng lẽ trà thảo mộc đó là do cô tự điều chế sao? Cô còn trẻ như vậy, có thể trong nhà có một y sư giỏi về y học, hoặc là cô vô tình lấy được công thức từ nơi khác.”

Hắn cứ tự mình suy đoán, nhưng Lục Đồng chỉ cười không nói gì.

Nhìn thấy Lục Đồng vẫn không có ý định nhượng bộ, Đỗ Trường Khanh có chút thất vọng, cầm bát trà lên nhấp một ngụm, suy nghĩ một lúc mới nhẹ giọng nói: “Thành thật mà nói, Lục cô nương , ta cũng rất bị cám dỗ bởi những gì cô nói.

Nhưng số tiền cô muốn thật sự quá nhiều.

Hay là ...!giảm giá một chút.”

Ngân Tranh tỏ ra khinh thường.

Lục Đồng nhìn bát trà trước mặt, nhất thời không nói gì, một lúc sau mới nhìn Đỗ Trường Khanh nói: “ Đỗ tiên sinh, ta có thể làm trà thảo dược cho huynh, lợi nhuận của huynh hết, ta sẽ không lấy một xu nào cả."


Đỗ Trường Khanh nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên không tin.

"Tuy nhiên, ta có một vài điều kiện."

Đỗ Trường Khanh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Lục cô nương đáng lẽ phải sớm nói cho ta biết, cô có điều kiện gì?”

"Đầu tiên, ta làm trà thuốc cho Nhân Tâm y quán , Đỗ tiên sinh cung cấp nguyên liệu, ta là người quyết định cuối cùng mỗi ngày phải làm bao nhiêu."

Đỗ Trường Khanh cau mày: “Điều này không ổn lắm...”

“Dù sao cũng sẽ không để Đỗ tiên sinh bị lỗ.”

"Nhưng……"

Ngân Tranh ngắt lời: “Cô nương nhà ta không nhận tiền của huynh, tức là nàng ấy đưa không tiền cho huynh rồi còn gì.

Trong công việc kinh doanh này, huynh sẽ không bao giờ thua lỗ dù có tính toán thế nào, vậy tại sao huynh lại nhưng nhị vậy? Còn bận tâm về điều gì chứ?"

Đỗ Trường Khanh nhịn một lát, nói: “Điều kiện thứ hai thì thế nào?”

"Ta và Ngân Tranh mới đến Thịnh Kinh và không có nơi nào để ở.

Đỗ tiên sinh, xin hãy giúp chúng ta tìm một nơi để ở.

Chỗ ở và thức ăn đều phải được đảm bảo."

Đỗ Trường Khanh mở to mắt, nhìn hai người như quái vật: “Hai cô nương từ nơi khác các ngươi một mình đến Thịnh Kinh mà không có người quen sao?”

Lục Đồng không trả lời hắn mà cúi đầu nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên lại mỉm cười nói: “Nghe nói các y quán ở Thịnh Kinh, y sư bình thường nhất trong số các y sư, được cấp tiền lương là hai lạng bạc mỗi tháng.”

Đỗ Trường Khanh không hiểu, gật đầu: "Ừ, thì sao?"

"Ta muốn trở thành y sư chủ trị của Nhân Tâm Y Quán.

Đây là điều kiện thứ ba." Nàng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận