Đăng Hoa Tiếu


Máu nóng bắn tung tóe khắp mặt Lục Đồng.

Có rất nhiều tiếng ồn xung quanh.

Trong lúc hỗn loạn, Lã Đại Sơn né sang một bên nhưng chiếc kim đã trượt vào mắt và trúng vào má trái của hắn.

Lục Đồng một kích cực kỳ nặng nề, kim bạc cơ hồ xuyên qua nửa mặt đối phương, lại bị chém ra, lộ ra một vết máu.

Lã Đại Sơn đau đớn, tức giận đến không để ý tới Lôi Nguyên, mũi dao chĩa thẳng vào Lục Đồng: “ Nữ nhân đáng ghét, ta giết ngươi!”

Tuy nhiên, Lục Đồng vừa né được đã thoát ra và lập tức chạy về phía trước.

Sát ý hung hãn do mũi dao mang đến từ bên hông đánh thẳng vào, nàng không kịp tránh né, nhìn thấy ánh bạc sắp rơi xuống mặt mình.

“Cô nương, hãy cẩn thận!” Ngân Tranh tim như thắt lại, cho dù nàng ấy có thể sống sót nhưng dung mạo của nàng cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Phía sau bọn họ, Lôi Nguyên đang cưỡi ngựa nheo mắt lại, vung tay lên, người phía sau bắn tên thẳng về phía Lã Đại Sơn.

Lục Đồng cảm giác được lưỡi dao lạnh lùng áp sát trước mắt, nàng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Nàng không quan tâm đến ngoại hình, nếu ngoại hình có thể đổi lại sự sống thì nàng sẽ từ bỏ nó không chút do dự.

Nhưng không phải bây giờ.

Vào thời khắc mấu chốt, nơi xa truyền đến một tiếng xé bầu trời.

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy một tia sáng vàng xuyên qua đám người, sượt qua lưỡi dao trước mắt Lục Đồng, hất mũi dao sang một bên.

Lục Đồng giật mình, ngay sau đó, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, người đó nắm lấy tay cầm dao của Lã Đại Sơn, nghe thấy một tiếng “cạch cạch”, như thể xương cốt bị nghiền nát, Lã Đại Sơn đau đớn kêu lên: “buông ra!”


Chưa kịp nói lời tiếp theo thì hắn đã bị đá văng ra ngoài.

Con dao dài trong tay rơi vào tay đối phương, chặn mũi tên sắc nhọn bay về phía tim hắn.

Có tiếng “cạch”.

Mũi tên rơi xuống đất và phát ra âm thanh chói tai.

Bốn phía đều im lặng.

Bộ động tác này trôi chảy thuận lợi, không có bất kỳ độ trễ nào, nhưng mỗi điểm đều vừa phải, nếu sớm hơn một chút hoặc muộn hơn một chút thì sẽ không kết thúc như thế này.


Lục Đồng nhìn mũi tên màu vàng trên mặt đất, vừa rồi người đàn ông này dùng mũi tên đánh bật mũi dao đang bay về phía mình của Lã Đại Sơn.

Cô nhìn lên.

Con đường dài ngổn ngang sau những quầy hàng bị lật, giữa đám đông có một người trẻ tuổi cầm cung cong, mặc áo khoác gấm đỏ có hình mũi tên.

Bị nhiều binh mã vây quanh nhưng người này nhìn có vẻ thoải mái, khí thế cũng không thấp chút nào.

Hắn thuận lợi rút cây cung dài ra, nhìn Lôi Nguyên, cười nói: “Chỉ bắt một người mà thôi, Lôi bổ đầu bày trận cũng không nhỏ nhỉ.”

Lôi Nguyên sắc mặt có chút khó coi, một lát sau mới nói: “Bùi Điện Soái.”

Lục Đồng trong lòng chấn động, điện soái!

Đỗ Trường khanh ở đầu bên kia nhỏ giọng nói với Ngân Tranh: “Hắn ta là Bùi Vân Ánh, điện tiền thiên vũ hữu quân chỉ huy sứ.

Xem ra lần này Lôi Nguyên đã đá trúng tấm sắt rồi.”


Trên mặt đất, Lã Đại Sơn cuộn tròn trong góc rên rỉ, cổ tay bị gãy, xương cốt gãy do bị đá, hắn không còn dao, nhưng vẫn đang vùng vẫy.

Lôi Nguyên nhìn Bùi Vân Ánh, trên mặt mỉm cười: “ Điện soái, chúng ta đã được lệnh truy bắt kẻ chạy trốn.

Bây giờ phạm nhân đã bị hạ gục.

Xin hãy tránh đường.”

Bùi Vân Ánh tặc lưỡi: “Lôi bổ đầu đi bắt người, vậy mà phóng tên cũng thật chí mạng.

Nếu vừa rồi Bùi mỗ không ra tay, kẻ phạm nhân chắc đã chết rồi.” Hắn mơ hồ cười, “ vụ án của Quân mã giám, phạm nhân nên được giao cho Hình ngục ti, chịu xử lý của Thẩm hình viện.

Lôi bổ đầu ra tay tàn nhẫn như vậy, là muốn giết người diệt khẩu sao?

Lôi Nguyên sắc mặt đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: “Điện soái, cơm có thể ăn bừa nhưng lời không được nói bừa đâu.”

Người trẻ tuổi kia lại cười: “Chỉ là đùa thôi.

Tại sao Lôi bổ đầu lại căng thẳng như vậy? Không biết còn tưởng Lôi bổ đầu đang chột dạ đấy.”

“Ngươi!”

Hắn nghiêng đầu gọi: “Đoàn Tiểu Ngôn.”

Từ trong đám người, một thanh niên mặc áo xanh, khuôn mặt tròn, đôi mắt tròn bước ra: “Đại nhân.”

Bùi Vân Ánh liếc nhìn Lã Đại Sơn: “Đưa hắn về, giao cho Hình ngục ti.”

“Dạ.”


Lôi Nguyên nhìn Bùi Vân Ánh, giọng lạnh lùng nói: “Điện soái, Lã Đại Sơn là người mà Binh mã ti chúng ta muốn bắt.”

“Vụ án do Binh mã giám xử lý cũng có liên quan đến Thiên Vũ Hữu Quân, ta giải hắn tới đó cũng như nhau.

Hơn nữa, Lôi bổ đầu bắt được người rồi, chẳng lẽ không giải đến Hình ngục ti sao?” Bùi Vân Ánh rất hứng thú nói: “Chẳng lẽ, Lôi bổ đầu còn muốn dùng tư hình gì nữa?”

Những lời này như đâm thấu tim đen, một khi truyền đến tai Thiên Gia, tất nhiên sẽ dẫn đến một tai họa không lường trước được.

Lôi Nguyên nhìn hắn chằm chằm, Bùi Vân Ánh cười như không.

Sau một hồi bế tắc, có lẽ nhận ra chuyện hôm nay không còn chỗ để thay đổi, Lôi Nguyên cũng không dây dưa nữa , chỉ nhìn Bùi Vân Ánh, ám chỉ nói: “Vậy xin làm phiền đến Điện soái rồi.

Khi về đến Binh mã ti, hạ quan sẽ báo cáo chuyện xảy ra hôm nay với cấp trên, cảm ơn lòng tốt của Điện soái.”

Bùi Vân Ánh lười biếng đáp: “Vất vả rồi.”

Lôi Nguyên nhìn Lã Đại Sơn trong góc một lần nữa, sau đó ra lệnh cho người của mình rời đi.

Trong chốc lát, một nửa số binh lính và ngựa đã biến mất khỏi con đường dài.

Nửa còn lại do Bùi Vân Ánh mang đến.

Lục Đồng vừa nhìn thấy nội tình giữa hai người đang tranh chấp, đột nhiên cảm thấy bả vai ươn ướt, giơ tay sờ lên thì phát hiện vết thương vừa bị đầu dao của Lã Đại Sơn cào đã nhuộm đỏ cổ áo của mình.

Ngân Tranh vội vàng chạy tới, khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt nàng: “Cô nương, cô chảy rất nhiều máu.”

Lục Đồng giơ tay lau vết máu trên mặt, thản nhiên nói: “Yên tâm, không phải máu của ta.” Chưa nói xong liền nghe thấy phía trên có người hét lên: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

Lục Đồng ngẩng đầu nhìn thấy cô thiên kim nhà thái sư hồi nãy, đang ngồi trên bệ hoa tầng hai, mọi người vây quanh an ủi.

Khi Lã Đại Sơn xuất hiện, vị tiểu thư này đã được thị vệ hộ tống vào Bảo Hương Lâu, lúc này, Lã Đại Sơn đã bị mang đi, nàng ta trông như bị kinh hãi, tấm màn trên đầu đã được vén xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy nửa gương mặt.

Xinh đẹp như ngọc, mềm mại tựa hoa, giọng nói vẫn run rẩy vì sợ hãi.


Những người vây quanh nàng ta không biết là người của Lôi Nguyên hay là người của Bùi Vân Ánh, có bảy tám người, ai cũng dịu dàng hỏi thăm, mang nước và trà đến.


“Tề tiểu thư yên tâm, đã phái người đi thông báo cho Tề thái sư phủ rồi.”

“Nơi này canh phòng rất chặt chẽ, hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, khiến tiểu thư kinh hãi, là lỗi của Binh mã ti.”

“Tiểu thư, cô có muốn uống chút trà thơm ngưng thần không?”

Những lời ân cần cứ theo gió trôi vào tai người ta, Lục Đồng bị bỏ lại một mình, không ai chăm sóc.

Ngân Tranh cũng nhìn thấy sự tương phản rõ rệt giữa hai đầu, thì thầm: “Vết thương trên cổ cô nương...”

Lục Đồng ngoảnh mặt đi, cách Bảo Hương lâu không xa có một cửa hàng son phấn, nàng nói: “Đi qua bên kia băng bó thôi”

Ngân Tranh giúp nàng đứng dậy và đi đến cửa hàng son phấn.

Bên này có một số quan binh nhìn thấy động tác của họ liền hét lên: “Này, chờ đã, hai người bên kia còn chưa viết lời khai!”

Đỗ Trường Khanh vội vàng chào hỏi, cười nói: “ Để ta, ta giúp bọn họ viết! Cô nương đó là Lục đại phu của Nhân Tâm y quán chúng ta! Ta là ông chủ!”

Động tác này lọt vào tai Bùi Vân Ánh, hắn liếc nhìn Đỗ Trường Khanh, quay mặt đi, mặt không biểu tình đi về phía trước, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Nơi hắn vừa đi qua có một bông hoa nhung xanh nằm lộn xộn.

Một nửa cánh hoa nhung ướt đẫm máu, lốm đốm hơi ẩm.

Hắn cúi xuống nhặt bông hoa nhung trên mặt đất lên, khi nhìn thấy mặt sau của bông hoa nhung, vẻ mặt chợt hiện lên một điều gì đó kỳ lạ.

Những chiếc kim trên lưng bông hoa nhung này sắc nhọn, còn vương vết máu đỏ.

Tổng cộng có ba cây kim bạc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận