Đăng Hoa Tiếu


Lục Đồng được Ngân Tranh dìu đến cửa hàng son phấn cách Bảo Hương Lâu không xa.

Chủ tiệm son phấn là một người phụ nữ thân hình đầy đặn, vừa rồi Lã Đại Sơn lao ra nàng ấy đã rất sợ hãi, trốn sau cửa tiệm theo dõi toàn bộ quá trình.

Nhìn thấy Lục Đồng người đầy máu, nữ chủ quán cũng cảm thông, nhờ người lấy chậu nước nóng cho bọn họ ở phòng sau rửa vết thương.

Ngân Tranh nhúng chiếc khăn tay vào nước, từng chút một lau vết máu trên mặt Lục Đồng, nói với giọng rất lo lắng: “Không biết sau này vết dao này có để lại sẹo không…”

“Không sao đâu,” Lục Đồng trấn an, “Vết thương không sâu, về nhà thoa chút phấn lên là được.”

Ngân Tranh tức giận nói: "Kẻ đào phạm rõ ràng ban đầu muốn nhắm đến vị kia, nếu không phải do hộ vệ của cô ta ra tay, làm sao cô nương phải chịu như vậy chứ? Thật là độc ác!"
Người nàng ấy nhắc đến là cô tiểu thư nhà thái sư kia.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Có vẻ như khi Lã Đại Sơn chạy trốn đến đây, hắn nhìn thấy xe ngựa của thái sư phủ nên mới nghĩ đến việc bắt cóc.

Nếu hôm nay người hắn bắt làm con tin là con gái của thái sư thì hắn có thể trốn thoát được.
Thật đáng tiếc vì nhầm lẫn mà hắn lại bắt cóc một kẻ tầm thường vô dụng như nàng.
Ngân Tranh vừa vắt chiếc khăn tay vừa hỏi Lục Đồng: “Nhưng tại sao vừa rồi cô nương lại đột nhiên ra tay? Doạ ta giật cả mình.” Nhắc đến cảnh tượng vừa rồi, Ngân Tranh vẫn sợ hãi, “Cô nương trước nay vẫn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay sao lại liều lĩnh thế, tuy kẻ đào phạm rất hung hãn nhưng cũng có rất nhiều quan binh tới, cho dù cô nương không ra tay thì họ cũng sẽ giải cứu cô nương.”
Lục Đồng trong lòng cười nhạo.
Lôi Nguyên sẽ cứu nàng sao?
Nàng thấy rõ cung thủ phía sau Lôi Nguyên đã siết chặt dây cung, nhưng hắn ta lại không có ý định quan tâm đến sự sống chết của nàng.
Hơn nữa, ý tứ vừa rồi của Bùi điện soái dường như là Lôi Nguyên muốn giết Lã Đại Sơn để bịt miệng.
Nàng là mắt xích tầm thường nhất trong vụ án này, cái chết của nàng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì.
Lục Đồng nói: “Bởi vì ta không tin bọn hắn.”
Ngân Tranh giật mình: “Cô nương”
“Bọn họ quyết tâm truy bắt kẻ đào tẩu, ta sợ bọn họ sẽ coi ta làm mục tiêu.” Giọng Lục Đồng bình tĩnh, “Ta không phải là thiên kim giàu có, chỉ là một người bình thường.

Dưới con mắt của những quan binh quyền lực này, e là không bằng một con kiến."

“Ta không muốn đặt mạng sống của mình vào tay họ, ta chỉ tin vào chính mình”.

Ngân Tranh sửng sốt, nhất thời không nói được gì.

Trong lúc im lặng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
"Nghe có vẻ như Lục đại phu khá bất bình với những thế gia ở Thịnh Kinh.

Chẳng lẽ trước đây đã từng qua lại sao?"

Lục Đồng đột nhiên ngước mắt lên.

Tiệm phấn tràn ngập mùi phấn ngọt ngào, bên trong không có cửa sổ, chỉ thắp những ngọn đèn dầu mờ ảo.

Một bình phong lớn được vẽ vài bông hoa dâm bụt mới nở, lá hồng hồng thơm ngát, thoang thoảng hương thơm.

Khi ánh đèn nhấp nháy, có người bước ra từ phía sau tấm bình phong.

Chàng trai trẻ mặc một chiếc áo khoác mũi tên màu đỏ tươi, dây da quanh eo màu tối và lấp lánh, khiến hắn trông cao lớn.

Hắn cũng có khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, đứng ở đây, hắn thắp sáng căn phòng mờ mịt một chút, giống như đang say trong mộng giữa hoa.

Ánh mắt Lục Đồng khẽ động.

Đây là "Bùi Điện Soái" trong miệng Lôi Nguyên.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, nàng không có nhìn kỹ mặt đối phương, lúc này hình như người này đang nói chuyện, quần áo cũng rất sang trọng.

Nghĩ lại đám quan binh lúc nãy ai cũng gọi hắn là "điện soái", người thanh niên này nhìn qua chỉ mới ngoài hai mươi, tuổi còn trẻ đã có địa vị cao rồi, có lẽ gia thế không đơn giản.

Con em nhà quyền quý vừa thông minh lại vừa tàn nhẫn, nàng vẫn nên tránh xa một chút.

Lục Đồng đang suy nghĩ điều này thì nhìn thấy đối phương mỉm cười đặt thứ gì đó trong tay lên chiếc bàn nhỏ trước mặt, bình tĩnh nói: “Lục đại phu, cô đánh rơi thứ gì đó."

Lông mày của Lục Đồng nhảy lên.

Bông hoa phi yến nằm trên bàn, dưới ánh đèn dầu ánh lên màu máu lạnh lẽo, vô cớ nhìn có chút đáng sợ.

Nàng trấn tĩnh lại rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm tạ đại nhân.” Nàng đưa tay nhặt bông hoa nhung lên.
Một bàn tay giữ chặt bông hoa nhung lại.
Lục Đồng ngước mắt lên.
Các đốt ngón tay của chàng trai thon dài, áp vào những bông hoa nhung màu xanh đậm, khiến bàn tay của hắn trông giống như một khối ngọc trắng.

Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ vào đóa hoa nhung, như đang suy nghĩ, tuy đang cười nhưng đôi mắt lại đen thăm thẳm, như muốn nhìn thấu người khác.

Bùi Vân Ánh nói: “Bùi mỗ vẫn còn có điều chưa rõ ràng, xin nhờ Lục đại phu giải thích cho ta một chút.”

Lục Đồng lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn cười nói: “Sao bông hoa nhung của Lục đại phu lại có ba chiếc kim bạc?”

Hoa nhung thông thường chỉ có một kim, nhưng hoa nhung của Lục Đồng lại có tới ba kim.
Ngân Tranh đứng sang một bên, vẻ mặt lo lắng.
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Ta tóc dày, một cái kim hoa rất dễ tuột ra, cho nên dùng ba cái.”
Bùi Vân Ánh hơi nhướng mày, trong khi Lục Đồng tỏ ra bình tĩnh.
Ánh mắt hắn dừng lại trên mái tóc như sương mù của Lục Đồng một lúc rồi nhanh chóng đáp lại: “ Hoá ra là thế.”

Lục Đồng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe hắn thản nhiên nói: “Vậy Lục đại phu, sao cô lại mài kim nhung sắc bén như vậy?” Hắn nửa cười nhắc nhở Lục Đồng, “Vết thương trên mặt Lã Đại Sơn, kim hoa bình thường không thể gây ra được”

Lục Đồng trong lòng hơi trầm xuống, người này thật sự khó đối phó.

Ngày nay, khi phụ nữ đeo kẹp tóc, dù là hoa ngọc hay hoa nhung, những chiếc kim sau lưng luôn được đánh bóng để tránh làm tổn thương người khác.

Chiếc hoa nhung xanh mà Lục Đồng mang có những chiếc kim nhọn và dữ tợn, dù chỉ sượt nhẹ cũng sẽ để lại trên da một lớp vết hằn nhỏ, chưa kể những vết xước nặng.

Chiếc kim hoa này là do chính tay nàng mài sắc.

Mùi phấn hồng ngọt ngào trong quán tràn ngập xung quanh, đôi mắt Lục Đồng nhìn theo bàn tay hắn hướng lên trên, nhìn thấy những hoa văn màu bạc sẫm tinh tế trên miếng bảo vệ cổ tay, cô dừng lại một lúc rồi ngẩng đầu lên bình tĩnh nói: “Đại nhân, theo như ta được biết, ở Thịnh Kinh không có luật nào quy định kim kẹp tóc của phụ nữ không được sắc.”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng trong mắt cô ẩn chứa một sự ăn miếng trả miếng không thể khuất phục.

Trong mắt Bùi Vân Ánh hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn bật cười lớn, gật đầu nói: “Cũng đúng.”

Vẻ mặt lại thoải mái, hắn buông tay đang cầm bông hoa nhung ra, từ trong tay lấy ra một chiếc bình sứ cỡ lòng bàn tay đặt lên bàn: “Vết thương của Lục đại phu vẫn cần phải chữa trị đàng hoàng, nếu để lại sẹo thì sẽ không tốt.

Thuốc xóa sẹo của Thiên Vũ Hữu Quân rất hiệu quả, Lục đại phu có thể dùng thử ”.

Lục Đồng không nhúc nhích, chỉ nhìn hắn nói: “ đa tạ.”

Bên ngoài có người gọi hắn: “Đại nhân, người của thái sư phủ muốn gặp ngài.”

Hắn đồng ý, mỉm cười nhìn Lục Đồng rồi quay người rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng người này hoàn toàn biến mất sau tấm bình phong, Lục Đồng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Không biết vì sao, người này rõ ràng đang mỉm cười, giọng điệu ôn hòa, nhưng lại vô tình khiến nàng cảm thấy nguy hiểm.

May mắn thay, đó chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ dưới cơn giông bão, sau này hai người có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa.

Với suy nghĩ này trong đầu, Ngân Tranh đứng bên cạnh thận trọng nói: “Cô nương, chúng ta quay về đã.”

“Thu dọn hành lý.” Lục Đồng ngoảnh mặt đi, “Tối nay chúng ta sẽ rời khỏi quán trọ Lai Nghi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui