Đằng La Chi Mộng


Đau quá! Thật đau quá..

Không muốn tiếp tục nữa..
Tại sao mình lại phải làm việc này? Không thích chút nào..

đau chết mất..

nó còn đau hơn lúc ông nội dùng roi mây đánh mình.
Đau..
"Nhiên Nhiên! Cô nghe thấy ta nói gì không? Nhiên Nhiên! Không được ngủ!"
Đau quá..

Là ai đang gọi mình vậy?
À đúng rồi..

là Uyển..

nàng ta đang gọi mình.


Mình phải mau lên thôi..

không..

buồn ngủ quá..

mệt quá..

đau quá..

không mở mắt được.
"Nhiên Nhiên! Hức..

đừng ngủ mà!" Lãnh Cơ Uyển bất lực đập vào khoảng không, nàng không thể tới cực Dương của Thái cực để cứu Dương Lệ Nhiên vì bản thân chỉ là một linh hồn, cứ thế trơ mắt nhìn thân thể Dương Lệ Nhiên bị tàn phá trong nỗi đau đớn vô tận.

Cô ấy ở trạng thái đứng yên đó đã được nửa canh giờ, máu từ khoang mũi loang ra khắp mặt, hốc mắt bắt đầu chảy huyết lệ, vạt áo trắng tinh khôi giờ đã nhuốm sắc đỏ rực của máu, tay phải cầm lệnh bài..
Sớm đã không còn nguyên vẹn nữa..
Lãnh Cơ Uyển chỉ nghe Ưu Vô nói thoáng qua lúc kích hoạt lệnh bài sẽ rất đau đớn, nhưng nàng chưa từng nghĩ nó sẽ đau đớn như thế này.

Cực Âm và cực Dương của lệnh bài sẽ giết chết Dương Lệ Nhiên nếu cô ấy cứ cố chấp nắm lấy nó, linh hồn chưa hoàn thiện, chạm vào chỉ có nước chết.
Không được! Nàng không cho phép điều đó xảy ra!
Lãnh Cơ Uyển liều chết lao vào cực Dương của Thái cực cứu người, mặc cho sức nóng của nó đang dần đốt cháy linh hồn nàng, nàng vẫn một mực tiến tới ôm lấy cánh tay bị gãy của Dương Lệ Nhiên nâng lên.
"Aaa!"
Ngọn lửa càng ngày càng lớn, chỉ mấy chốc đã thiêu rụi một bên cánh tay của Lãnh Cơ Uyển.

Rõ ràng chỉ là một tấm lệnh bài mà sao nàng lại sợ hãi đến như vậy? Nỗi sợ này giống hệt với lúc đó..

cái khoảng khắc nàng nhận ra mình đã rời khỏi thế gian.
"Nhiên.."
Lãnh Cơ Uyển thều thào vài tiếng nặng nhọc vào tai Dương Lệ Nhiên, nhìn linh thể bị cực Dương của Thái cực đốt đến mất một nửa, thứ sót lại chỉ còn là cánh tay trái cùng bên mặt bị thiêu rụi, dù vậy cô vẫn cắn răng gọi Dương Lệ Nhiên từ trong cõi mộng.
"Nhiên Nhiên! Cô mà không tỉnh lại thì ta sẽ chết thật đó! Ta sẽ không tìm tình lang đó cho cô đâu! Ta sẽ..

không chúc phúc cho hai người đâu! Mau tỉnh lại đi!"

!
Bịch!
Dương Lệ Nhiên không biết có phải nghe mấy lời đó mà trở nên kích động hay không, tự nhiên đột ngột mở mắt rồi hất văng Lãnh Cơ Uyển về lại cực Âm, dùng hết sức nâng mạnh tấm lệnh bài lên sau đó nhảy ra khỏi Thái cực.
Nắm được lệnh bài trong tay đồng nghĩa với việc bát quái trận đã được kích hoạt, xương cốt của các binh sĩ, tướng quân và Lãnh Vấn Gia đồng loạt đứng dậy, bên cạnh họ là làn khói đen kỳ lạ, chúng bay lại gần phía họ sau đó dung nhập vào khoảng trống trong xương ngực.
Khi quá trình dung nhập gần hoàn tất, Lãnh Cơ Uyển lờ mờ phát hiện ra trên xương ngực mỗi người đều xuất hiện một trái tim đen.

Nó được bao bọc bởi nhiều dây xích lớn nhỏ cộng lại, ở giữa loáng thoáng hiện dòng chữ đại diện nào đó, như thể là nghi thức trói buộc nhất định.
Lãnh Vấn Gia được hồi sinh từ cõi chết, đứng thất thần ở đó cũng đã được một lúc, Lãnh Cơ Uyển không dám đả động đến ông, đành ngồi xuống khôi phục lại linh thể.
Qua hai canh giờ, cuối cùng cánh tay và phần linh thể bị đốt cháy của nàng cũng liền lại, nhưng gương mặt và một bên mắt thì vẫn bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ đành lấy tạm gì đó che đi, tránh cho Dương Lệ Nhiên nhìn thấy lại đau lòng.
Đau? Nàng là linh thể, là người đã chết thì biết đau gì chứ, còn không bằng một góc của Dương Lệ Nhiên.
Nhưng..

cô ấy đi đâu rồi?
Vừa nãy còn thấy ở đây cơ mà?
Lãnh Cơ Uyển nhìn các tướng sĩ còn đang đứng bất động tại chỗ thì tỏ vẻ lo lắng, vội chạy ra ngoài ngó nghiêng tìm Dương Lệ Nhiên, sợ rằng đi xa thêm chút thì các tướng sĩ trong đây sẽ chạy loạn, vì thế càng sốt ruột gọi lớn.
"Nhiên Nhiên!"
Không ai trả lời.
Lãnh Cơ Uyển lại gọi lần nữa: "Nhiên Nhiên! Cô ở đâu?"
Vẫn không một tiếng động.

Lãnh Cơ Uyển giận rồi, giậm chân xuống đất vài phát sau đó chống tay vào hông, lấy sức gọi lớn lần cuối cùng:
"NHIÊN NHIÊN! TA! TÌM THẤY TÌNH LANG CỦA NGƯƠI RỒI!"
Quả nhiên có hiệu quả, nghe thấy hai chữ "Tình lang" Dương Lệ Nhiên liền vác xác tới, tốc độ cực kỳ nhanh.


Cô ấy vồ lấy Lãnh Cơ Uyển đè xuống, tay trái véo mạnh bên má trách mắng:
"Uyển! Cô dám không tìm Phong Ca cho ta? Hả?"
Lãnh Cơ Uyển ấp úng: "Không..

không phải."
Dương Lệ Nhiên cười khẩy, nhíu đôi mày lại sau đó bóp má Lãnh Cơ Uyển, hắng giọng:
"Thế lời vừa nãy cô nói với ta là có ý gì? Còn dám chối cãi! Khai! Có phải ngay từ đầu cô không muốn tìm Phong Ca cho ta rồi đúng không?"
Lãnh Cơ Uyển bị dọa sợ, vội lắc đầu: "Ta..

ta không có ý đó.

Lúc đó..

quá nguy hiểm nên ta mới nói vậy..

đừng đánh ta!"
"Ta mới không thèm đánh cô! Đau chết ta rồi, đánh không nổi nữa."
Hết chương 22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận