o Lãnh Cơ Uyển thấy mọi việc đã bình ổn thì thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy bả vai Dương Lệ Nhiên muốn dìu cô vào trong thì chợt nhận ra, cánh tay nàng lại vô thức xuyên qua thân thể Dương Lệ Nhiên? Khi trước cho dù là chuyện gì nàng vẫn sẽ tác động được đến cơ thể này, nhưng giờ thì gần như nó đang bài xích nàng.
Không lẽ..
linh hồn của Dương Lệ Nhiêm tám chín phần đã dung nhập hoàn toàn với nó rồi? Nghĩ vậy, Lãnh Cơ Uyển ra sức gọi người đang nằm bẹp dưới đất, lo lắng đến hoảng loạn tay chân.
"Nhiên Nhiên, còn đau không? Trông cô xuống sắc quá."
Dương Lệ Nhiên mặt hơi xanh lại, gượng giụ ngồi dậy trả lời nàng: "Ta không sao, chỉ là gãy xương thôi mà, rồi sẽ lành lại thôi." Sau đó thì phẩy tay đứng lên, lúc di chuyển, dáng đi có chút xiêu vẹo, hẳn là chưa hồi phục..
Lãnh Cơ Uyển cảm thấy bản thân quá tắc trách, rất muốn đỡ lấy Dương Lệ Nhiên đang cắn răng nhịn đau nhưng làm thế nào nàng cũng không chạm vào được, bất quá liền lấy Tử Địa Âm Hoa ngàn năm ra hấp thụ vào trong linh thể mới miễn cưỡng chạm được vào cô.
Dương Lệ Nhiên thấy mà ngạc nhiên, lại thêm tò mò về loại dược thảo ở thế giới này, bèn hỏi Lãnh Cơ Uyển:
"Linh dược này có tên là gì vậy? Cô vừa ăn vào liền có thể chạm được vào ta, hơn nữa một nửa bên mặt kia còn khôi phục trong phút chốc, thật quá kỳ diệu đi."
Lãnh Cơ Uyển cau nhẹ mày, giẫm nát cuống của Tử Địa Âm Hoa sau đó nói: "Thứ linh dược tà môn này vậy mà có ngày được người ta ca tụng là kỳ diệu cơ đấy, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.
Tên của nó là Tử Địa Âm Hoa, sinh trưởng trong Tử Địa Mẫu của Điệp Hồ Đế quốc, là loại linh dược chỉ có tác dụng với linh hồn người chết.
Sự xuất hiện của nó trong giới tu hành cũng chẳng vang vẻ gì, phải nói đến từ mấy trăm năm trước, khởi nguồi từ chỗ Ma Hậu.
Bà ta vì để giữ gìn dung nhan tuyệt mỹ của mình mà ra tay tàn sát rất nhiều cặp uyên ương, lấy máu và linh hồn họ luyện thuốc tắm, dùng xong thì đem làm nước tưới cho Tử Địa Mẫu ngập tràn thi cốt của những đôi uyên ương xấu số, cuối cùng mọc ra những bông Tử Địa Âm Hoa mang màu đỏ rực."
Dương Lệ Nhiên hơi thắc mắc: "Thứ tà môn như vậy..
làm sao cô biết nó có tác dụng với linh hồn?"
Lãnh Cơ Uyển ngoảnh mặt đi chỗ khác, mặt không vui nói: "Là ta sau khi giết chết Ma Hậu liền biết được..
cũng có giữ lại một bông vì nghĩ sẽ có lúc cần đến.
Chỗ hoa còn lại đã bị ta thiêu rụi rồi."
Dương Lệ Nhiên ngừng bước, như được một phen hoảng hồn sau lời vừa rồi của nàng, con ngươi sắc lạnh dần giãn ra, mở to đến nỗi chỉ chực rớt ra ngoài, miệng há hốc.
"Cô..
cô vừa nói gì? Cô..
giết chết Ma Hậu?"
Lãnh Cơ Uyển làm như không có chuyện gì bất ngờ cho lắm, gật đầu lia lịa: "Ừm, đáng ngạc nhiên đến vậy sao? Bất tử chi thân là của Ma Hậu, ta phải giết bà ta thì mới đoạt được nó chứ."
"Không không..
Bà ta..
ít nhiều cũng là Ma Hậu, mà..
để cô giết dễ dàng vậy hả? Rốt cuộc cô mạnh đến mức nào vậy?"
Lãnh Cơ Uyển không trả lời càng khiến lối suy nghĩ oái oăm trong đầu của Dương Lệ Nhiên trở nên mù mịt.
Trước giờ cô vẫn cứ nghĩ Lãnh Cơ Uyển rất mạnh, chỉ dừng ở mức rất mạnh thôi, không đến mức biến thái đến cả Ma Hậu cũng giết được.
Làm Hậu của Ma tộc không phải cứ đẹp cứ mạnh là được làm.
Ngoại trừ ngoại hình, thực lực ra thì phải có cả mưu trí, quyết đoán, sự nhanh nhạy và cả độc đoán.
Rốt cuộc..
Lãnh Cơ Uyển khi còn sống đã làm những gì mà khiến Hậu của một tộc phải bỏ mạng?
Lãnh Cơ Uyển thấy cô vẫn chưa hết sốc thì thầm tặc lưỡi:
"Đừng nghĩ quá, bà ta là Ma Hậu, là người sẽ không từ thủ đoạn để bất tử, làm gì có chuyện bà ta chịu chết như vậy.
Lần đó là ta may mắn, còn không, người bị giết ngược lại sẽ là ta.
Bà ta có thể nhận được câu tán thưởng từ mẫu thân và Ưu Vô thì chắc hẳn cái đầu của bà ta không đơn giản chỉ để trưng cho việc hậu thuẫn bên cạnh Ma Vương."
Dương Lệ Nhiên tiếp tục sải bước, hỏi thêm: "Còn việc bị Nhân tộc tính kế thì sao? Một người thông minh như bà ta sao phải để Nhân tộc dồn Ma tộc đến bước đường cùng..
Này! Không phải chứ!"
Lãnh Cơ Uyển không trả lời, mặt cau có hết lên, hiển nhiên là suy nghĩ của cô đúng.
Trăm phần trăm Ma Hậu đang bày trò mờ ám nào đó, vướng mắc năm đó có quá nhiều uẩn khúc.
Nếu như bà ta là người bày ra tất cả..
hoặc làm theo lời ai đó thì..
Ahh! Thật không dám nghĩ!
"Cái thế giới này cũng đáng sợ quá đi." Dương Lệ Nhiên thầm than oán.
Lãnh Cơ Uyễn cũng cười khẩy theo, tay vỗ nhẹ vào vai cô an ủi.
"Đừng có lo, ta sẽ bảo vệ cô."
* * *
"Lãnh gia gia." Lãnh Cơ Uyển cúi thấp người, kính cẩn hạ lễ với ông.
Lãnh Vấn Gia dù cho đã là một xác chết mục rữa, nhưng điểm nét trên gương mặt vẫn hiện rõ trên thân xác đã bị phai tàn bởi năm tháng.
Ông đang không vui, không hài lòng với lần gặp mặt này với Lãnh Cơ Uyển.
Chát!
Tiếng chát oan nghiệt giữa màn đêm vang lên, Dương Lệ Nhiên thoáng ngẩn người vì kinh ngạc, tay đưa lên mặt chạm vào vết thương đã ửng đỏ, không cam tâm muốn mở miệng lại bị bạt tai thứ hai của Lãnh Vấn Gia giáng xuống.
Chát!
"Lãnh Vấn Gia, người.."
"Quỳ xuống!"
Hết chương 23.