Đang Livestream Thì Bị Con Cưng Hào Môn Thổ Lộ


Đồ ăn rất nhanh liền được bưng lên, tất cả đều là những món cơm bình dân ở nhà, vừa vặn cho hai người ăn no căng.
Nguyễn Ôn Tịch chừa lại một phần để trong lồng giữ nhiệt cho quản gia, rồi gọi Hứa Tề Tư tới ăn cơm.
Hứa Tề Tư chậm rãi đi qua ngồi xuống, thẳng cho tới khi ăn xong cơm trưa cũng chưa thể hoàn hồn.
"Có hợp khẩu vị của em không?" Nguyễn Ôn Tịch dịu dàng kéo lại suy nghĩ của cậu.
Hứa Tề Tư gật đầu: "Tay nghề của Nguyễn tiên sinh rất tuyệt."
"Hợp khẩu vị của em là được." Nguyễn Ôn Tịch cười nhẹ, lại đổi sang đề tài khác, "Vừa rồi thấy em kinh ngạc như vậy, hẳn là do em chưa từng nghĩ anh sẽ xuống bếp nấu cơm sao?"
Hứa Tề Tư có chút ngượng ngùng gật đầu: "Xin lỗi, là do ấn định ban đầu của tôi."
Nguyễn Ôn Tịch là người làm âm nhạc, trong đó am hiểu nhất chính là dương cầm.

Anh đã từng đoạt rất nhiều giải thưởng về dương cầm trong và ngoài nước.

Nguyên bản Hứa Tề Tư nghĩ rằng Nguyễn tiên sinh sẽ là người có bàn tay mười ngón không dính nước.
Nguyễn Ôn Tịch không để bụng: "Không sao cả.

Cậu cũng không phải là người đầu tiên nghĩ như vậy."
Nói rồi anh đứng lên, cười nói với cậu: "Hình như em có việc bận đúng không? Dù sao cũng mới chuyển tới, hẳn là muốn sửa sang lại một chút đồ đạc.

Chỗ này để anh dọn cho, em có việc thì cứ lên trước đi."
Trong biệt thự ngoại trừ quản gia thì tạm thời không còn ai khác, nên có một số việc bọn họ phải tự mình làm lấy.
Hứa Tề Tư cảm thấy ngại ngùng vì đã làm phiền Nguyễn Ôn Tịch, cậu thử thăm dò hỏi: "Hay là để tôi làm cho? Nguyễn tiên sinh đã vất vả nấu cơm rồi."
Nguyễn Ôn Tịch lắc đầu::Không có gì, hôm nay anh rảnh rỗi không có gì làm.

Lần này để anh làm cho, em mới tới còn có nhiều thứ còn chưa quen, chờ lần sau nếu có việc thì chắc chắn anh sẽ nhờ tiểu Thất tới hỗ trợ."
Nói đến như vậy, Hứa Tề Tư cũng không cưỡng cầu nữa, rón rén nói một câu 'Nguyễn tiên sinh vất vả' rồi đi lên lầu một.
Trước khi xuống lầu, cậu không có log out, trên màn hình vẫn đang hiện giao diện trò chơi, hình như Ôn Mộng Một Hồi có gửi cho cậu một tin nhắn.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Tôi cũng đi ăn cơm, đợi lát nữa sẽ quay lại.
Tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước, khi đó cậu đang căn chỉnh thiết bị nên không có chú ý tới.
Hứa Tề Tư chỉnh lại tinh thần, ngồi trước máy tính đánh một dòng chữ: Tôi biết rồi, khi nào quay lại nhớ gọi tôi.
Đối phương vẫn chưa trả lời, phỏng chừng còn chưa về.
Hứa Tề Tư lại mở ra diễn đàn fans, thấy mọi người bên trong đang hỏi cậu thời gian livestream cụ thể, cậu nói đại khái một khoảng thời gian để trả lời fan.
[744]: Chừng 20 phút hoặc nửa tiếng sau, chỉ làm nhiệm vụ tình duyên thôi.

[744]: Thời gian livestream chính thức vẫn là buổi tối như cũ, các bạn không cần lo lắng....
[Lá Chanh]: Okela.
[Đạp Ca Hành]: Đã biết, đã biết.
[......]
Sau khi thông báo trong group fan xong, Hứa Tề Tư qua bên Kênh Gia Tộc thông báo một tiếng.
Trong lúc livestream chơi game thì khó tránh khỏi việc lộ nội dung trò chuyện trong Kênh Gia Tộc, thế nên trước khi livestream cậu sẽ hỏi qua những bạn bè trong Gia Tộc, mỗi lần livestream cũng sẽ luôn thông báo trước một tiếng.
Có một ít bạn thân trong game luôn thích xem náo nhiệt trong buổi livestream của cậu.

Lúc này nghe cậu nói muốn livestream, bọn họ liền đoán ra hẳn là cậu muốn test thiết bị nên không ai có dị nghị gì.
Hứa Tề Tư làm nhiệm vụ hàng ngày trong lúc chờ Ôn Mộng Một Hồi online rồi mới bắt đầu buổi livestream test máy.
[Tui tới đầu tiên! Tui tới đầu tiên!]
[Tui tới rồi đây!]
[Tui cũng ngồi hỏa tiễn tới đây!]
[.....]
Phòng livestream rất nhanh liền có đủ mọi icon lẫn làn tym bắn liên tục, Hứa Tề Tư cười cong mắt, đeo tai nghe lên, điều chính tốt vị trí liền bắt đầu:
"Chào mọi người ~ Có ai nghe thấy giọng nói của tôi không?"
[Có nghe có nghe!]
[Nghe rồi a!]
[Giọng của Thất Thất vẫn dễ nghe như cũ, thật cuốn ~ ]
[Tay của Thất Thất vẫn đẹp như vậy, hí hí hí~~]
[Nè tỷ muội lầu trên, tém tém nước miếng của cậu lại chút đi.]
Hứa Tề Tư không lộ mặt mới có thể thả lỏng tinh thần giao lưu với các fan, vậy nên camera trên máy tính vẫn luôn chiếu thẳng xuống bàn phím và con chuột, nhiều lắm chỉ thấy tới chỗ mép áo mà thôi.
Nhân vật Hứa Tề Tư chơi là một nữ loli dễ thương, vũ khí là một cây quạt.
Mới đầu cậu nhìn trúng nhân vật này vì nó sở hữu chiêu thức rất đẹp, muốn chơi thử một chút, về sau thực hiện nhiệm vụ tình duyên với Ôn Mộng Một Hồi rồi lười đổi lại, thế nên đã dùng nhân vật này tới bây giờ.
Ôn Mộng Một Hồi dùng nhân vật nam, cao hơn nhân vật của Hứa Tề Tư tận nửa người.

Các fan của Hứa Tề Tư thừa biết cậu và Ôn Mộng Một Hồi ghép cặp là vì nhiệm vụ tình duyên.

Vậy mà mỗi lần livestream làm nhiệm vụ cũng đều bị các fan trêu nào là 'cha con' nào là 'thầy trò'....
[Tui là người mới, cho tui hỏi trong trò《 Mộng Giang Hồ》này có hệ thống nuôi con hả?]
[Càng ngày càng lùn (1/1)]
[Tui thấy bé lùn Thất Thất và Ôn Mộng đứng cùng nhau, càng ngày càng giống cha con.]

[Đáng ghét! Sao có thể nói Thất Thất lùn! Cái này gọi là đáng yêu!]
[.....]
[À đúng rồi, Thất Thất, cậu có tham gia cốt truyện kỷ niệm bảy năm của 《 Mộng Giang Hồ》không?]
Thông thường nhiệm vụ tình duyên sẽ không có gì khó, hai người chỉ cần hỗ trợ nhau hoàn thành trò chơi nho nhỏ là xong.

Hứa Tề Tư cơ bản đều chỉ nhìn chằm chằm lên màn hình đọc bình luận của fan, chợt nhìn thấy một bình luận có đề cập tới 'cốt truyện kỷ niệm bảy năm'.
Cậu tò mò hỏi: "Server cốt truyện là cái gì vậy?"
[Thất Thất, cậu lại không thèm đọc thông báo trên web chứ gì *gõ đầu*]
[Là hoạt động kỷ niệm bảy năm phát hành!]
[Chỉ có cốt truyện chứ không hoạt động như server khác]
[......]
Làn bình luận nhanh chóng bị lấp đầy bởi comment giải thích của fan, Hứa Tề Tư đọc từng dòng liền hiểu sơ sơ server cốt truyện là gì rồi.
Đại khái chính là nhân dịp bảy năm 《 Mộng Giang Hồ》sẽ có một server gọi là [Thất Niên Chi Dương].

Trong server này, mỗi tuần sẽ đổi mới một cốt truyện khác nhau, người chơi chỉ cần thăng cấp mở khóa cốt truyện, những hoạt động trong đây sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động hằng ngày trong server chính của người chơi.
Cốt truyện trong đây sẽ được đổi mới liên tục trong nửa năm, dự kiến là sẽ kết thúc vào tháng 5 năm sau.

Sau khi kết thúc sẽ đóng server cho tới kỷ niệm tám năm kế tiếp, coi như mỗi năm một lần.
Hứa Tề Tư nghĩ nghĩ, trực tiếp hỏi trong livestream: "Các bạn có muốn xem tôi phá đảo cốt truyện trong server kỷ niệm không?"
[Có chút hứng thú!]
[Lần đầu tiên tui thấy loại hoạt động này.

*hào hứng*]
[Nhưng mà thời gian sẽ bị chênh lệch so với thời gian Thất Thất livestream, tùy Thất Thất xem thấy ổn là được.]
[Đúng rồi đó, Thất Thất thấy ổn là được! Chỉ cần là cậu, bọn tui liền thích xem!]
[....]
Cốt truyện trong server kỷ niệm bắt đầu vào lúc 4 giờ chiều thứ bảy mỗi tuần.

Hàng ngày Hứa Tề Tư livestream vào lúc 9 giờ tối, quả thực là chênh lệch.
Cậu nhìn làn bình luận trong livestream, nhịn không được mà cười một tiếng, trả lời: "Vừa đúng lúc tôi mới dọn ra, không sợ ảnh hưởng tới người nhà, vừa vặn có thể quẩy thỏa thích cùng các bạn.


Hẹn các bạn vào 4 giờ chiều thứ bảy hàng tuần, nhớ tới đúng giờ nhé."
[Được a!]
[Thất Thất là tốt nhất!!!!]
[Áuuuu (truyền máu tui gấp).

Thất Thất vừa mới cười có đúng không!!!!]
[Á Á Á là thật đó!!!]
[Chờ mong, tiểu Thất cười thêm cái nữa có được không?]
[*Quắn quéo**Quắn quéo**Quắn quéo*]
[.........]
Trong phòng livestream đang nhộn nhịp các bình luận vui mừng của fan, Hứa Tề Tư đang muốn tìm một chủ đề khác để trò chuyện với bọn họ, liền thấy Ôn Mộng Một Hồi gửi cho cậu một tin nhắn.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Cậu muốn tham gia server cốt truyện?
[Í, Ôn lão đại lại lén nhắn tin riêng kìa.]
[Mỗi lần Ôn Mộng Một Hồi đều lẳng lặng vào coi livestream a.]
[icon *lặn xuống nước/thiếu oxi*]
[Nhiệt Tri Thức]: Mỗi lần livestream đều tặng hoa.....Ách, tui quên lão đại không thiếu chút tiền cỏn con đó.
Mọi người trong Gia Tộc đều biết cậu đang livestream, Ôn Mộng Một Hồi hiển nhiên cũng biết, hơn nữa thường ngày còn là người kiên trì nhất, chỉ cần online thì sẽ không bao giờ thiếu bóng dáng của anh.
Bất quá Ôn Mộng Một Hồi không thích trò chuyện, ngẫu nhiên sẽ tặng vài món quà rồi lặng lẽ xem livestream.
Hứa Tề Tư thấy anh đang xem livestream nên sẵn trả lời câu hỏi của anh luôn.
[Kênh chat riêng] [744]: Đúng vậy, dù sao sau khi chuyển nhà tôi có nhiều thời gian rảnh hơn, nhàn rỗi không có gì làm thì chơi thêm một chút cũng không sao....
[Kênh chat riêng] [744]: À, vậy cậu có tham gia cốt truyện chính không?
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Được, cùng nhau?
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Trong server cốt truyện không cấm người chơi PK với nhau, nếu chết sẽ bị tụt kinh nghiệm, làm chậm việc thăng cấp.
[Kênh chat riêng] [744]: Oa, chúng ta vẫn là nên cùng nhau đi, sẵn tiện lão đại bắt đầu livestream từ con số 0, bảo kê cho gà con yếu ớt (cùi bắp) hắc hắc hắc....
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Được.
[Sao tui cảm giác ngữ khí của Ôn lão đại có chút cưng chiều a?]
[Dù sao người ta cũng là cha con *hiền từ.jpg*]
[Ha ha ha ha]
[Cực kỳ giống ba ba lo lắng cho con trai nhà mình sẽ bị người khác bắt nạt nha]
[.......]
Sau khi đã quyết định xong chuyện của server kỷ niệm, Hứa Tề Tư cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ tình duyên rồi lưu luyến chào tạm biệt các fan, hẹn buổi tối gặp lại trên phòng livestream.
Cậu tắt livestream, trò chuyện một lát với Ôn Mộng Một Hồi rồi tạm thời đăng xuất game, nghỉ ngơi một chút.
Hứa Tề Tư tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng vươn người thở một hơi.

Sau khi tắt livestream và thoát game, cậu vẫn chưa hoàn toàn quen với chỗ mới, tuy chơi game có thể giúp cậu thả lỏng ở nơi xa lạ nhưng chung quy không phải là kế lâu dài.

Hiện thực và game, cái nào nặng cái nào nhẹ cậu đều biết rất rõ.

Hứa Tề Tư tắt hết máy móc, rời khỏi phòng máy, cậu đột nhiên nghe được sát vách có tiếng dương cầm truyền tới.
Cách âm ở lầu một rất tốt, chỉ là do cửa phòng nhạc không có đóng nên tiếng đàn dương cầm của Nguyễn Ôn Tịch đều truyền ra khắp lầu.
Hứa Tề Tư nhìn xuyên qua cánh cửa khép hờ, vừa vặn có thể thấy bóng dáng Nguyễn Ôn Tịch đang đánh đàn, trên chiếc bàn bên cạnh còn có một cuốn sổ tay.
Ngày thường Nguyễn Ôn Tịch sẽ hỗ trợ công ty quản lý một số việc, cậu đoán là do công việc quá nhiều nên muốn đánh đàn để thả lỏng.
Nguyễn Ôn Tịch chuyên chú đánh đàn, ngón tay thon dài lưu loát trên từng phím đàn trắng đen, từng nốt từng nốt theo đầu ngón tay vang lên, ghép lại thành một giai điệu nhẹ nhàng tươi vui.
Hứa Tề Tư đứng trước cửa nhìn bóng dáng nghiêm túc của Nguyễn Ôn Tịch, không khỏi nhớ lại một ít chuyện cũ.
Cậu và Nguyễn Ôn Tịch học chung một trường đại học, nhưng cậu kém anh tận 4 tuổi nên lúc cậu nhập học thì cũng là lúc Nguyễn Ôn Tịch tốt nghiệp.

Trong trường hai người hầu như không có cơ hội tiếp xúc, chỉ có một lần duy nhất là vào dịp kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường.
Năm đó Nguyễn Ôn Tịch được mời về trường để biểu diễn nhân dịp kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.

Lúc ấy Nguyễn Ôn Tịch cũng đàn một khúc nhạc dễ nghe như bây giờ, mà Hứa Tề Từ vừa mới nhậm chức trưởng nhóm bộ môn nên người phụ trách nhờ cậu cầm hoa ra tặng cho Nguyễn Ôn Tịch, đó cũng là lần đầu tiên cậu nghe Nguyễn Ôn Tịch đàn.
Cũng là lần đó Hứa Tề Tư có ấn tượng khắc sâu trong nhận thức, cậu và anh ấy không phải là người trong cùng một thế giới.

Lần tặng hoa đó trở thành lần ngắn ngủi duy nhất cậu Và Nguyễn Ôn Tịch đối diện nhau.
Bất quá theo thói quen thì Nguyễn Ôn Tịch hẳn là sẽ không nhớ mặt người người tặng hoa mờ nhạt như cậu đâu.
Hứa Tề Tư vừa tỉnh lại trong hồi ức, lại thấy Nguyễn Ôn Tịch không biết từ bao giờ đã ngừng, hình như có chút tò mò mà nhìn về phía cậu.
Gương mặt Hứa Tề Tư đỏ lên vì bị bắt quả tang, cuống quít cúi đầu: "Xin, xin lỗi.......tôi không phải cố ý muốn quấy rầy ngài."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Không có gì, anh chỉ tùy hứng đàn một lát, em không có quầy rầy.

Nhưng mà em đứng bất động ở cửa suy tư, là có chuyện tìm anh sao?"
Hứa Tề Tư vốn dĩ muốn nói không có, nhưng nghe giọng điệu dịu dàng lẫn kiên nhẫn, vẫn là nhỏ giọng trả lời: "Là do tôi nghe thấy tiếng đàn của Nguyễn tiên sinh, liền nhớ tới lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường cũng đã từng được nghe qua."
"Lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường......Là lần đó à."
Nguyễn Ôn Tịch dường như lâm vào hồi ức, "Anh nhớ lúc đó là tiểu Thất lên tặng hoa cho anh nha."
Hứa Tề Tư hơi giật mình, ngẩng đầu hỏi: "Nguyễn tiên sinh còn nhớ tôi sao?"
Nguyễn Ôn Tịch cười khẽ, "Tiểu Thất đáng yêu như vậy, đương nhiên là nhớ rõ rồi."
"Hả, đáng yêu?" Hứa Tề Tư không ngờ có ngày mình lại được đánh giá là đáng yêu đấy.
Nguyễn Ôn Tịch không cảm thấy có gì không đúng: "Đúng vậy.

Anh ở trên sân khấu nhìn thấy em ngồi ở hàng đầu bên trái, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn nhiều so với người đứng trên là anh nữa."
Gương mặt Hứa Tề Tư lập tức đỏ rực, lan tới bên tai, cúi đầu hận không thể kiếm cái lỗ nào đó để trốn.
Bởi vì chứng sợ giao tiếp nên cậu không muốn nhận nhiệm vụ tặng hoa, chỉ là người phụ trách bỗng có chuyện đột xuất nên không tới được, thế nên cậu chỉ có thể đồng ý, cũng vì nghĩ tới việc phải lên sân khấu đứng trước nhiều người tặng hoa khiến cậu không kìm được khẩn trương.
Lúc đó Nguyễn Ôn Tịch đứng ở bên phải sân khấu chờ bước lên, cư nhiên còn chú ý tới một người không có độ tồn tại như cậu đang ngồi ở cánh trái.
Đáy lòng Hứa Tề Tư dâng lên một cỗ ấm áp, nhịn không được liền ngẩng đầu lén quan sát Nguyễn Ôn Tịch, bỗng đập vào mắt là cặp mắt đen tuyền đong đầy ý cười dịu dàng bên trong.
- ---------✿byhanako❀-----------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận