Đằng Nào Cũng Dính Sao Quả Tạ

Tiền…

Sắc…

Tôi đây thân cô thế cô, không sắc cũng chả tiền…

.

.

Đang mải nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng Tiểu Hắc từ bên kia vọng sang: “Sư phụ ơi, dọn xong rồi, mau qua đây đi!”

Dù gì cũng buồn ngủ ríu mắt rồi, kệ bà nó vậy.

Đẩy cửa ra, tôi liền ngẩn ngơ đứng nhìn.

Tiểu Hắc đang nằm dài trên chiếc giường tre, mái tóc bạch kim xoã ra, rủ xuống như một dòng thác, những đường cong quyến rũ chết người lấp ló dưới vạt áo lỏng lẻo. Khi tôi bước vào, cậu ta đã nửa nằm nửa ngồi trên giường như vậy đấy.

Tôi ngờ vực hỏi: “Không phải cậu qua đây dọn giường chiếu sao?”

Cậu chàng nhếch mép, hơi nghiêng người vươn tay về phía tôi: “Chẳng phải đều đã trải xong rồi hay sao?”

“Ở đây phòng dư còn nhiều chán, việc gì tôi phải chen chúc một giường với cậu chứ.” – Thấy tôi quay lưng bỏ đi, cậu ta liền gọi lại: “Sư phụ!”

“Gì nữa hả?” – Tôi bực bội đáp lời.

“Sư phụ à~~” – Cậu ta lại gọi tiếp, lần này còn dùng hẳn cái giọng nhão nhoẹt cơ đấy, nghe cứ như đang làm nũng với tôi vậy.

Trong đầu tôi nghĩ, tuy bề ngoài to xác, nhưng thực chất vẫn chỉ là đứa con nít mà thôi. Thấy cậu nhóc vẫy tay với mình, tôi đành đi tới bên cạnh giường, cậu ta lại dùng ngón tay ngoắc ngoắc tôi, tôi liền đưa đầu lại gần.

Hơi thở nóng hổi của Tiểu Hắc phà vào mặt tôi, cậu chàng thì thào: “Sư phụ nè, tốt xấu gì con cũng đã cứu thầy khỏi tay con tò he đó, bộ thầy không có gì muốn bày tỏ với con à?”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, đến khi trông thấy trong đôi đồng tử sáng ngời trong veo của cậu ta thoáng chút ngây dại, mới vội hắng giọng nói: “Đồ đệ cứu sư phụ, là lẽ thường tình, việc gì phải bày với chả tỏ chứ.”

Cậu ta đột ngột vươn tay ghị cổ tôi xuống, không để tôi có cơ hội né tránh, hơn nữa còn dùng ngón tay dịu dàng mơn trớn trên da: “Sư phụ à, bày tỏ chút thành ý thôi mà.”

“Ê ê, nhột bây, nhẹ nhẹ cái coi!” – Tôi ra sức cứu lấy cần cổ của mình – “Thế mi muốn ta biểu lộ chút lòng thành đó thế nào đây?”

Cậu ta cười cười, ôm siết lấy cổ tôi, làm tôi phải cúi thấp đầu xuống sát người cậu ta, chóp mũi hai đứa suýt thì chạm vào nhau, cậu ta liền tình tứ thủ thỉ bên tai tôi: “Thầy thấy dùng thân báo đáp có được không nè?”

.

.

Tôi đơ cả người…

Thế này mà gọi là bày tỏ chút đỉnh lòng thành á?

Nếu đổi thành bày tỏ nhiều nhiều lẽ nào mi còn bắt ta phải chinh phục cả thế giới rồi tự tay dâng lên cho nhà mi?

Đại khái là cảm thấy được cả người tôi cứng đờ ra, Tiểu Hắc liền dời tay khỏi cổ tôi, xoay người nhảy xuống giường, nhân tiện sửa sang lại giường chiếu: “Thầy không phải lo, hôm nay con chỉ nói vậy thôi.”

Thì ra là thế, nhà mi chỉ nói cho có thế thôi ư, tôi thở phào, còn về cái danh từ dùng để giới hạn thời gian “hôm nay” kia, tự động lược bỏ đi vậy.

“Dù gì con cũng đã nghĩ làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, cứ từ từ, chậm mà chắc thầy nhỉ.” – Hắn ta đá lông nheo với tôi, cười tít mắt lại, tôi tự động thôi miên chính mình, mình không có nghe thấy, mình không có nghe thấy gì hết.

“Con sang gian bên cạnh ngủ, sư phụ cũng nên sớm nghỉ ngơi đi.”

Đến khi tôi ngả lưng ra giường, Tiểu Hắc đã đi được tới tận cửa rồi, cậu chàng đưa lưng về phía tôi, đột nhiên lại nói tiếp: “Sư phụ, thầy có còn nhớ lúc con bị mấy con phượng hoàng của Vân Trâm và Vân Thoa tập kích không?”

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu cậu ta có ý gì, nhưng riêng về vụ này thì, đúng là tôi vẫn chưa quên.

“Khi đó, thầy đã gọi tên con ba lần,” – Tiểu Hắc không ngoảnh đầu lại, tay cậu ta chạm vào cánh cửa chạm khắc hoa văn – “Bởi thế, con cũng sẽ bỏ qua cho thầy ba lần,” – Rồi cậu ta quay đầu lại, nở một nụ cười ý nhị – “Có điều, cũng sẽ chỉ có ba lần mà thôi.”

Vừa nói chuyện, cậu ta vừa mở cửa ra, cảnh tượng cậu ta ngoái đầu nhìn lại trông thật ghê rợn làm sao.

.

“Nếu chăn đơn gối chiếc khiến thầy thấy khó ngủ, cứ việc gọi con.”

Nói vớ vẩn gì vậy hả, phòng này là dành cho khách đó, chăn gối còn cả đống đây này.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng bỗng lặng ngắt như tờ.

Nhưng lời cậu ta nói ban nãy vẫn cứ vang vọng mãi trong đầu tôi…

Ba lần mà thôi…

Đừng sợ, đừng sợ… Người xưa có câu, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật mà. (Đạo Đức kinh – Lão tử)

Bởi vậy nên, ba lần, chính là vạn vật, cũng chính là vô số lần đó mà.

Nghĩ như vậy, tôi liền đánh một giấc thật an ổn.

.

.

.

Ngày hôm sau, tôi bị tiếng ồn lao nhao bên ngoài đánh thức.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn, vừa đúng chính ngọ, cửa nẻo trong phòng nghị sự đều đã mở toang cả ra, ánh nắng chiếu rọi ngoài cửa sổ, khiến bên ngoài sáng bừng lên.

May là tối hôm qua để nguyên quần áo đi ngủ, nên lúc này công tác rời giường tiến hành nhanh hơn mọi lần. Nhìn quanh quất một hồi, căn phòng cho khách nằm bên hông đại sảnh này rất hiếm khi được sử dụng, nên không có nước, thành ra miễn được phần rửa mặt rồi đó. Tôi cũng không nướng thêm nữa mà dụi dụi mắt, đi ra phía ngoài.

Tiếng hét ầm ĩ kia vọng tới từ đại sảnh, tôi đứng trong hành lang nhìn sang, chỉ thấy một bầy người chen nhau lúc nhúc, làm tôi giật thót cả mình. Coi mòi tất cả mọi sinh vật biết nói trên Bình Tâm Nhai đều tề tựu về sảnh chính cả rồi, khiến cho mật độ dân số trong sảnh bị quá tải nghiêm trọng, tôi không có ý định tăng thêm gánh nặng cho nó, nên đành rúc vào phía sau cây cột ở lối vào hành lang. Trên cái giường êm ái mà bình thường chưởng môn vẫn hay nằm, hôm nay bỗng xuất hiện một chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú đang tựa người vào đó, tôi sửng sốt một hồi mới chợt nhớ ra, phải rồi, hắn ta chính là nhóc đệ tử Tiểu Hắc của tôi… trong phiên bản đã nâng cấp.

Tất cả mọi người tụm năm tụm ba rù rì bàn tán, suy đoán coi cái tên ngông cuồng này là ai.

Khà khà, câu đố này xem ra chỉ mỗi mình tôi là giải được thôi. Nghĩ thế tôi bèn bước ra khỏi cái cột nọ, cố tình hắng giọng thật lớn, rốt cục cũng lôi kéo được sự chú ý của mọi người sang bên này.

Nhưng thật không ngờ, tất cả đệ tử khi vừa nhìn thấy tôi, đều mặt mày thất sắc!

Rốt cục là sao vậy kìa? Tôi sửng sốt, cái tụi đệ tử Bình Tâm Nhai này, sao bọn nó biết tôi chưa rửa mặt ấy nhỉ?

Tôi vừa tính biện hộ vài câu, chưa rửa mặt hoàn toàn là tại cơ sở vật chất trong phòng ngủ của khách quá yếu kém, chứ cá nhân tôi thì vẫn luôn sẵn sàng rửa ráy cho sạch sẽ đấy chứ. Nhưng vẫn chưa kịp nói gì, đã có một đệ tử đứng ra hỏi tôi: “Lục sư thúc, không phải thầy đã bị nhốt trong cái hang dưới chân núi rồi à? Làm sao mà ra ngoài được vậy? Mà sao lại bước ra từ trong phòng nghị sự thế hả? Rồi thế nào mà trong người thầy lại có thêm vài trăm năm công lực vậy?”

Mấy chuyện này kể ra thì dài dòng hết sức, tôi chạy ra khỏi hang chung quy cũng bởi vì con tò he kia, còn việc tôi bước ra từ phòng nghị sự chung quy cũng bởi vì đêm qua đã ngả lưng ở đây, mà vì đâu trên người bỗng nhiều thêm vài trăm năm công lực thì suy cho cùng cũng bởi phần pháp lực bị áp chế kia đang dần hồi trở lại, kỳ thật là mỗi ngày sẽ tăng thêm vài ba năm công lực, chẳng qua tại các cậu đã cả tháng trời không được gặp tôi ấy mà…

Nghĩ xong mớ bên trên trên, tôi hít một hơi sâu chuẩn bị mở miệng, tên nhãi đệ tử ấy lại nhảy vào họng tôi mà tranh nói, hắn ta gào váng lên: “Không xong rồi!”

Nói xong liền dẫn theo hai tay đệ tử khác chạy vào bên trong hành lang.

Bị cái khỉ gì thế, có cần làm lố vậy không, rốt cục thì chú mày có muốn nghe ta giải thích hay không hả?

.

Tiếng bước chân chợt tắt hẳn ở đằng xa, rồi từ phía ấy phát ra một tiếng thét, ngay sau đó, lại có tiếng bước chân chạy ngược về đây.

Tôi ngỡ ngàng nhìn sang chỗ Tiểu Hắc, cậu chàng lúc này đang nằm chễm chệ trên ghế, bộ dạng tủm tỉm nửa như muốn cười nửa lại như không của cậu ta khiến tôi thấy khó chịu vô cùng.

Đang mải nghĩ ngợi, ba tên đệ tử kia đã chạy ra, tay lôi tay kéo kéo hai thứ trông có vẻ như là xác người… Phan Khổng và Lưu Tịch.

Trong lúc nhất thời tôi cảm giác như có rất nhiều ánh mắt hình viên đạn bắn về phía mình, tay đệ tử cầm đầu gằn giọng hỏi tôi: “Sư thúc, bây giờ thầy đã có thể cho chúng tôi một lời giải thích rồi chứ?

Giờ thì tôi đã hiểu, hoá ra bọn họ cho rằng tôi đã phá vỡ bùa chú, chạy ra ngoài để mà hút lấy công lực của Phan Khổng và Lưu Tịch, cho nên hiện tại công lực của bản thân mới tăng nhiều thế này, đã thế nhìn thấy cục diện như vậy, quá nửa đệ tử đều nhận định rằng cũng chính tôi đã hút lấy công lực của cụ chưởng môn.

Tôi biết giải thích làm sao đây, mấy chuyện này nếu xâu chuỗi lại với nhau, quả thật không còn đường nào để mà chối, sớm biết thế tối hôm qua đã không để cho con tò he đó chạy thoát, giờ này trừ khi Lưu Tịch với Phan Khổng lập tức tỉnh lại, mới có thể rửa sạch hàm oan cho mình được! Thế nhưng một người thì hôn mê do bị mất hết công lực, người còn lại thì đã say ngủ do khởi động quy tức công mất rồi… Hơn nữa trước đó bản thân lại đang mang tiếng oan trong người… Nếu đổi lại là tôi chắc chắc cũng sẽ không khỏi đứng ra chất vấn bản thân mình… Thôi được rồi, tôi thừa nhận câu nói này sai logic một cách trầm trọng… Thế nhưng…

Trên đời này còn có ai xui xẻo hơn tôi không hả trời!!!!

.

.

Kể từ khi thu nhận tay đệ tử Tiểu Hắc này, những lời này đã nghiễm nhiên trở thành câu nói cửa miệng của tôi rồi.

Quần chúng xung quanh vừa kích động vừa phẫn nộ, mọi người nhao nhao lên chỉ trích đòi tôi phải giải thích cho ra lẽ, mọi ánh mắt dòm tôi đều như muốn băm tôi ra hàng trăm mảnh, oan cho tôi quá mà!

“Thật to gan!”

Một giọng nam thanh thanh vang lên, phá vỡ cục diện hỗn độn trước mắt, rốt cục Tiểu Hắc cũng ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn một lượt các đệ tử đang chất vấn tôi.

Bốn bề im ru, tay đệ tử dẫn đầu bước ra, hỏi: “Phiền các hạ nói rõ hơn một chút được không?”

“Chiếu theo nội quy của Bình Tâm Nhai, nếu như chưởng môn vì bận việc nên không xử lý được sự vụ, liền sẽ để cho đệ tử cho địa vị cao nhất giải quyết. Giờ đây Phan Khổng đã hôn mê rồi, không thể xử lý công việc được, thế thì, theo lý sẽ do Lý Sơ – sư đệ của chưởng môn – thay mặt chưởng môn Bình Tâm Nhai giải quyết mọi chuyện.” – Cậu ta chỉ về phía tôi – “Các anh dám la lối om sòm trước mặt chưởng môn như thế, phải chăng muốn bị phán trọng tội?”

Đúng vậy nha, hôm nay nếu xét theo bối phận, thì tôi chính là người có quyền nhất nơi đây! Trong lòng tôi mừng húm, cái giấc mộng bắt tất cả đệ tử Bình Tâm Nhai phải đan chiếu cho tôi, giờ đây đã có thể trở thành sự thật rồi!

“Xin hỏi các hạ là ai?” – Vị đệ tử kia chưa gì đã gây khó dễ cho con người ta rồi – “Chuyện nội bộ của Bình Tâm Nhai, người ngoài không có quyền can thiệp.”

Tôi vội vã tách đám đông trước mặt ra, lật đật chen đến bên cạnh người cậu ta: “Cậu ấy chính là đệ tử Điển Mặc của tôi đó.”

Bên dưới lập tức ồ lên một tiếng, ai ai cũng lăm lăm một quả cà chua trong tay, lại còn có người vung tay gào to: “Cho dù bọn tôi không nhớ rõ mặt mũi thằng nhóc Điển Mặc kia, thì bọn tôi cũng đâu có mù màu tới mức không phân biệt được trắng với đen chớ!”

Tôi nhanh mồm giải thích: “Là màu trắng, màu trắng đó, vốn phải là màu trắng mới đúng mà!”

Bàn tay đang giơ cao những quả cà chua của mọi người theo đó cũng buông xuống, thế rồi lại lập tức lần nữa vung lên, lần này thì trong tay họ không còn mấy quả cà chua đỏ ối nữa, mà thay vào đó là mấy hòn sỏi trắng hếu…

Tôi sợ chết khiếp vội núp ra phía sau ghế chưởng môn, trong bụng lẩm bẩm, thế quái nào lại biến thành một cuộc biểu tình đả đảo chính trị thế này.

Tôi phải mất rất nhiều thời gian, mới giải thích rõ ràng được nguyên nhân màu da của đệ tử mình thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. May mắn thay, cũng có không ít đệ tử hay tin tôi giúp nhóc ta trị liệu, nên đám đông chẳng mấy chốc đã chấp nhận lời giải thích này.

– Thì ra là sư huynh Điển Mặc,” – Vẫn là tay đệ tử nọ lên tiếng – “Sư huynh, huynh cũng nên biết, chiếu theo nội quy của Bình Tâm Nhai, nếu người thay mặt chưởng môn bị tình nghi là gây nguy hại cho nội bộ Bình Tâm Nhai, thì sẽ bị huỷ bỏ tư cách đại diện, Lý sư thúc e rằng tạm thời không thể đảm nhận chức chưởng môn được rồi. Hơn nữa sư huynh này, huynh thân là đệ tử của môn phái, lại dám tự tiện ngồi vào chỗ của chưởng môn, ấy mới chính là phạm trọng tội đó!

Gương mặt Tiểu Hắc ngập tràn vẻ tang thương: “Ý của các anh là, sư phụ Lý Sơ của tôi sẽ không được phép đảm nhận chức chưởng môn sao?”

“Đúng vậy.”

Cả bầy đệ tử bao gồm cả cậu kia đề nhất trí gật đầu.

Tiểu Hắc nhàn nhã gác giò lên: “Thế thì cũng chiếu theo nội quy của Bình Tâm Nhai, sư phụ tôi đã bị huỷ bỏ tư cách, vậy ở Bình Tâm Nhai bây giờ, địa vị của tôi là cao nhất, tức là đến lượt tôi làm chưởng môn rồi đúng chứ, thế thì tôi ngồi vào cái ghế này, có chỗ nào là không đúng hử?”

Lời vừa nói ra, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

Đúng đó, trong số sáu đệ tử chân truyền, chỉ mới có tôi với Phan Khổng là đã nhận đệ tử thôi, lúc này bọn họ đều đã bế quan trị thương với lại bất tỉnh cả rồi, nếu như tôi bị tước quyền đại diện, thì hiển nhiên Điển Mặc – đệ tử chân truyền của tôi – có quyền lớn nhất rồi.

Chúng đệ tử tựa hồ như đang suy tư gì đó, cái vẻ mặt kia…

Nếu là bọn họ đang nhớ về những kí ức đã qua, thì đó hẳn không phải là kí ức tốt đẹp gì mấy, nếu là bọn họ đang mơ tưởng về tương lai, thì đó hẳn là một cái tương lai hết sức biến thái rồi. Bởi vì sắc mặt của mọi người hiện giờ đều liên tục chuyển từ đỏ sang trắng, rồi lại trắng sang xanh, từ xanh lại sang đen, cứ như một vòng tuần hoàn bất tận.

.

.

Qua hết một khắc, dư luận xã hội lại chĩa mũi dùi về phía tôi: “Nói thật thì, nghi vấn trên người lục sư thúc cũng không nhiều đến vậy đâu.”

“Đúng đó, hơn nữa cũng chưa có chứng cứ rõ ràng mà, nhất định là lục sư thúc trong sạch rồi.”

“Lục sư thúc, chúng tôi ủng hộ thầy!”

Tay đệ tử mới nãy còn bày đầu chỉ trích tôi bây giờ lại chính là đứa gào thét cật lực nhất, cái đám người này đúng là lập trường thiếu kiên định nhất trần đời mà. Bọn họ thế mà lại thà rằng để một kẻ nghi vấn đầy mình như tôi lên làm chưởng môn, cũng quyết không cho Tiểu Hắc làm chưởng môn.

Tôi nhìn Tiểu Hắc bằng một ánh mắt ngờ vực, cậu ta mỉm cười, đứng thẳng người dậy, nhường lại chiếc ghế chưởng môn, nhẹ nhàng, lịch thiệp khom người: “Sư phụ, mời ngồi.”

Bằng một cách mập mờ như thế đó, mà tôi đã từ Lý Sơ – một kẻ bị tình nghi hàng đầu trong vụ án liên hoàn hết sức nghiêm trọng – đã trèo lên được cái chức chưởng môn đại diện của Bình Tâm Nhai.

Cổ nhân nói, cuộc đời như một ván cờ, quả nhiên câu này không sai.

.

|Hết chương 24|


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui