Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Trong phòng tắm nhà Phong Hạo cái gì cũng có, Lăng Lang ngày đầu tiên đến đây đã phát hiện điểm này, nhưng Phong Hạo không yêu cầu anh dùng, anh cũng chỉ có thể làm như không thấy.

Lăng Lang đem bản thân tẩy trừ trong ngoài sạch sẽ, cầm lấy cái đuôi Phong Hạo để lại cho mình, do dự nửa ngày, mới chậm rãi đưa đến phía sau.

Có lẽ là do lần đầu tiên, vật Phong Hạo chuẩn bị cho anh kích cỡ không lớn, tiến vào rất dễ dàng, nhưng cũng chính vì điều này, Lăng Lang luôn lo lắng nó sẽ rơi ra, không thể không thời thời khắc khắc buộc chặt cơ vòng.

Lăng Lang soi gương một chút, phần bên ngoài cơ thể cong cong hình cung, như cái đuôi đang nhếch lên cao cao.

Sau khi đeo nó vào Lăng Lang vừa không thể ngồi cũng không thể nằm ngửa, chỉ có thể đứng, nằm nghiêng hoặc nằm sấp, dù là lúc quỳ cũng phải hơi nhếch mông lên mới không khiến cái đuôi kia quét lên sàn nhà.

Mệnh lệnh trên tờ giấy Lăng Lang hoàn thành một nửa, còn lại chỉ có việc chờ, anh không tự nhiên vòng vòng trong phòng ngủ hai vòng, cuối cùng vẫn quyết định đến cửa nhà chờ Phong Hạo.

Ở cửa chính nhà Phong Hạo bày một tấm nệm êm hình tròn, trước đây Lăng Lang cũng không biết nó để làm gì, nhưng giờ thì đã hiểu, anh ngoan ngoãn quỳ trên đệm, quỳ một lát cảm thấy hơi mệt, liền cuộn thành một đoàn nằm xuống.

Phong Hạo vẫn chưa về, anh cuộn tròn ở đó miên man suy nghĩ, nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng nhiều nhất vẫn là khi nào thì Phong Hạo trở về.

Anh đột nhiên phát hiện từ khi anh đến đây, việc làm nhiều nhất chính là chờ đợi—— chờ Phong Hạo chuẩn bị bữa tối, chờ Phong Hạo quét tước phòng, chờ Phong Hạo tắm rửa cho mình... Cùng với chờ Phong Hạo về nhà, tựa hồ bước vào cánh cửa này, toàn bộ thời gian của anh đều dùng để chờ đợi một người.

Thân thể anh không còn là của chính mình, tư tưởng anh cùng người khác chia sẻ, bây giờ ngay cả thời gian của anh cũng không hay không biết giao phó cho đối phương, vòng cổ vô hình sinh ra dây cương vô hình, đầu kia dây cương bị người đó nắm trong tay, đôi tay ôn nhuận như ngọc, mười ngón thon dài, khiến anh không cầm lòng được muốn quỳ xuống thành kính hôn lên đầu ngón tay y.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Lăng Lang mơ hồ nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhất thời giật mình ngồi dậy, anh đã sớm đem việc cái đuôi quẳng ra sau đầu, đến tận khi phía sau truyền đến đau đớn nhắc nhở anh, mới hít một hơi khí lạnh.

Phong Hạo vừa vào cửa liền thấy Lăng Lang dịu ngoan quỳ gối nghênh đón mình, không thể kìm lòng mỉm cười tán dương.

“Hai chân duỗi ra, khép lại, hai tay chống trước mặt,” bàn tay hắn ôn nhu lướt qua thân thể đối phương, đến mỗi vị trí lại giảng giải một động tác, “Mũi chân chấm đất, hạ eo thấp xuống, mông vểnh lên hướng về trước.”

Lăng Lang làm theo lời hắn, “Cuối cùng, đầu kiêu ngạo hất lên, giương cao thêm một chút, tốt, như vậy đúng rồi.”

Phong Hạo rất hài lòng với năng lực lĩnh ngộ của Lăng Lang, “Đây là tư thế nghênh đón, nhớ kỹ chưa?”

Lăng Lang gật gật đầu.

"Đến lắc lắc cái đuôi xem."

Lăng Lang có chút thẹn thùng, cứng ngắc vặn vẹo hai cái, biên độ nhỏ đến cơ hồ nhìn không thấy, cũng may Phong Hạo cũng không trách móc gì nặng nề, "Không sao, sau khi hiểu rồi thì từ từ luyện tập."

Phong Hạo nói xong liền đi về phía phòng ngủ, Lăng Lang ngoan ngoãn theo sau.

“Đã bao lâu không phóng thích rồi?” Phong Hạo khoác áo khoác âu phục lên móc trong tủ áo, tùy ý hỏi như đang nói chuyện phiếm.

Lăng Lang không đoán được hắn vừa mở miệng đã hỏi chuyện này, quẫn bách đáp: “Mười ngày.” Từ khi đến đây, Phong Hạo không chạm qua anh, anh cũng luôn cấm dục đến hiện tại.

“Anh hôm nay biểu hiện không tồi, tôi muốn thưởng cho anh.” Phong Hạo vỗ vỗ đầu anh, “Lên giường chờ tôi.”

Lăng Lang hơi ngượng ngùng bò lên giường, bắt đầu một vòng chờ đợi mới, nhưng lúc này Phong Hạo không để anh chờ lâu lắm, lúc xuất hiện lại đã thay một bộ thường phục, trong tay còn mang theo cái rương quen thuộc của Lăng Lang.

“Nằm sấp cho tốt.” Phong Hạo thấy anh không thành thật, ra lệnh, “Lên giường đừng có hết nhìn đông tới nhìn tây, nếu không sẽ bị ánh mắt lừa dối.”

Lăng Lang vội vàng cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, mặc kệ Phong Hạo ở một bên phát ra thanh âm gì, đều bắt buộc chính mình không nhìn đến.

Phong Hạo lên giường, vật trong tay vừa tiếp xúc thân thể Lăng Lang, anh lập tức biết đó là dây thừng. Lăng Lang không phải lần đầu tiên bị trói, lại càng không phải lần đầu tiên bị Phong Hạo trói, nhưng thân thể trần truồng trực tiếp tiếp xúc với dây thừng thì đây là lần đầu.

Động tác Phong Hạo trước sau như một, chậm rãi bình ổn, chừa đủ thời gian cho Lăng Lang tưởng tượng động tác tao nhã của hắn. Hai cổ chân bị cố định tại gốc đùi, hai cánh tay cũng bị từng vòng từng vòng quấn quanh, cuối cùng tay chân phân biệt bị cột lại với nhau bằng một nút buộc hai đầu, tứ chi đồng thời mất đi tự do.

Không thể động đậy, Lăng Lang cảm thấy rất khó chịu, hai chân anh bị tách mở đến mức lớn nhất, cổ cùng hai đầu gối gánh vác toàn bộ thể trọng, bộ vị riêng tư bại lộ trong không khí không sót chút gì, cảm giác bị thị gian quen thuộc tại buổi dạ hội lần thứ hai đánh úp lại.

Vì duy trì tư thế như vậy, không thể không căng cứng cơ bắp toàn thân, rất nhanh khiến anh thấy mệt mỏi, thân thể không thể khống chế thả lỏng, thả lỏng, lại tiếp tục thả lỏng.

Dây thừng trói buộc hành động của anh, Lăng Lang phát hiện dù thả lỏng cũng không ảnh hưởng việc duy trì tư thế, anh bắt đầu thử tán đi sức lực toàn thân, đem tất cả giao phó cho dây thừng đang trói trên người.

Anh nhắm mắt, cơ bắp thư giãn sảng khoái dần thay thế đau nhức, chậm rãi, tâm tình anh lắng đọng, suy nghĩ bắt đầu trống rỗng, thân thể bị trói buộc chặt chẽ, tinh thần lại thả lỏng cực hạn.

Một tiếng cười khẽ vang lên, Lăng Lang hồi phục tinh thần khỏi giấc mộng Nam Kha.

“Đừng ngủ gật, “ ngón tay Phong Hạo theo sống lưng anh trượt xuống, “Còn chưa bắt đầu đâu.”

Hắn đem cái đuôi phía sau Lăng Lang rút ra, thay vào là hai ngón tay, đã được khuếch trương trước, ngón tay rất dễ dàng tìm tòi, cuối cùng, cực kỳ tinh chuẩn tìm được điểm mẫn cảm nhất kia.

“Là nơi này sao?” Phong Hạo nhẹ nhàng cào một chút, Lăng Lang nhất thời thất khống tràn ra một tiếng rên rỉ.

“Xem ra là đúng.” Phong Hạo không nhanh không chậm dùng lực lên ngón tay, “Đã từng thử qua chỉ giao (dùng ngón tay) từ phía sau đến chưa?”

Lăng Lang thở gấp lắc đầu.

Phong Hạo chiếm được đáp án mình muốn liền không mở miệng nữa, đầu ngón tay như cũ có tiết tấu luật động, lực đạo không mạnh không nhẹ, tốc độ không nhanh không chậm, phạm vi ma sát chặt chẽ tập trung ở một vài điểm, Lăng Lang chỉ cảm thấy như một ngọn lửa nóng rực bị châm lên trong cơ thể, rất nhanh lan tràn đến từng mạch máu nhỏ, máu toàn thân đều vì vậy mà sôi trào.

Tiết tấu của Phong Hạo khiến anh không tự chủ được muốn vặn vẹo thân thể nghênh hợp, khi thực sự làm vậy mới ý thức cả người đều không thể động đậy. Tính khí đã sớm sung huyết vểnh cao, vì chậm chạp không thể phóng thích mà trướng đau, suốt mười ngày cấm dục khiến lực nhẫn nại của anh đã hạ xuống điểm mấu chốt, anh cố gắng ma sát hạ thân xuống ga giường, lại phát hiện dù chỉ là động tác đơn giản như vậy anh cũng làm không được.

"Phía trước cũng muốn, " bản năng thú tính khiến Lăng Lang buông xuống tôn nghiêm nhân tính, chủ động mở miệng khẩn cầu Phong Hạo.

"Không được, " Phong Hạo ôn hòa mà kiên định cự tuyệt, "Tôi nói từ phía sau, thì chỉ có thể từ phía sau."

Lăng Lang không nói nữa, vì anh nhận ra cảm giác từ hậu huyệt ngày càng mãnh liệt, tế bào thần kinh bắt đầu di động tập trung đến một điểm. Ngón tay Phong Hạo như chớp lên trước mắt Lăng Lang, nhịp đập trái tim anh đều theo tiết tấu của hắn mà thay đổi, Lăng Lang là nhạc khí, Phong Hạo là gậy chỉ huy, hắn muốn anh du dương, anh liền du dương, muốn anh vút cao, anh sẽ vút cao.

Nhạc khúc đến cao trào, ngón tay đối phương mãnh liệt tăng thêm lực đạo, Lăng Lang chỉ cảm thấy phần eo đau xót, một cỗ khoái cảm trước nay chưa từng có đánh úp lại, như luồng điện lưu bắt đầu từ hậu đình, theo xương chậu lưu chuyển đến phía trước, đem dục vọng trắng ngà bắn ra.

Cảm giác này hoàn toàn bất đồng với cao trào do ma sát quy đầu mang lại, toàn bộ hạ thân đều bị khoái cảm bao phủ, dục triều vô tận từng cơn đánh úp lại, khiến Lăng Lang chìm nổi trong đó. Ước chừng bắn mười lần mới phóng thích hoàn toàn tinh hoa thân thể, anh cuối cùng đã biết Phong Hạo vì sao lâu như vậy không chạm tới anh.

Thời khắc cao trào đã chấm dứt, hậu huyện vẫn còn mạnh mẽ co rút, tựa hồ muốn giữ lại ngón tay Phong Hạo ở nơi này, còn đối phương cũng không hề có chút ý tứ muốn rời đi, trái lại càng gia tăng lực đạo cùng tốc độ.

Lăng Lang đột nhiên ý thức được cậu ta muốn làm gì, vừa phát tiết xong thân thể cực độ mẫn cảm, anh hoàn toàn không có năng lực thừa nhận khiêu khích thêm nữa, mỗi một lần ma sát đối với anh là một lần tra tấn khó có thể chịu nổi.

“Đừng! Dừng lại!” Lăng Lang hoảng sợ kêu lên, nhưng đối phương lại như hoàn toàn không nghe được, động tác trên tay không hề dừng trái lại càng nhanh.

“Dừng lại!” Anh vừa hô xong câu này, màn phát tiết mãnh liệt vừa rồi như trình diễn thêm lần thứ hai, anh một lần nữa trên tay đối phương nhất tiết ngàn dặm, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

“Dừng, dừng…” Lăng Lang ngay cả thanh âm cũng không tự chủ phát run, hậu huyệt co rút chặt đến không thể chặt hơn nữa. Thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy, anh muốn giãy dụa, nhưng dây thừng lại không chút sứt mẻ. Nếu giờ phút này anh có thể cử động, anh thề sẽ đấm một quyền vào mặt Phong Hạo, nhưng chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là gục ở chỗ này tùy ý đối phương an bài thân thể chính mình.

Cả người anh ướt đẫm, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn theo gương mặt chảy xuôi đến hầu kết. Trước mắt anh xuất hiện ảo giác, có vô số đốm sáng cùng chớp động trên võng mạc, tay chân anh bắt đầu co rút, miệng không thể khép lại, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, kéo thành sợi chỉ bạc.

Giờ anh không muốn đánh Phong Hạo, anh muốn quỳ xuống, cầu xin đối phương, lấy lòng hắn, hôn chân hắn, chỉ cần hắn chịu dừng lại, muốn anh làm gì anh đều nguyện ý. Khi khoái cảm lần thứ ba thổi quét đến thì ba hồn bảy vía đều bị đánh cho hồn phi phách tán, nếu anh là yêu ngàn năm đạo hạnh, lúc này chắc cũng hiện nguyên hình, nếu anh là tiên tu hành vạn năm, giờ phút này sợ là cũng lạc vào ma đạo.

Lần thứ ba bắn ra lượng tinh dịch đã ít đến đáng thương, Phong Hạo rốt cục chịu rút ngón tay khỏi cơ thể anh, “Mười ngày mà chỉ có thế, anh còn cần bổ sung dinh dưỡng.”

Lăng Lang ngay cả khí lực phản bác hắn cũng không có.

Phong Hạo nới lỏng dây trói cho Lăng Lang, cả người anh lập tức xụi lơ vô lực ngã xuống giường.

“Khoan ngủ đã, anh ướt đẫm người rồi, phải tắm một chút mới được.”

Lăng Lang vẫn không nhúc nhích nằm giả chết, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

Phong Hạo cười vỗ mông anh: “Nhanh đi, chó con lười biếng.”

Lăng Lang miệng thì than thở, mắt vẫn không thèm mở, “Không cần, không còn sức.”

Phong Hạo thở dài, đứng dậy vào phòng tắm xả nửa bồn nước, sau đó quay trở lại phòng ngủ, dùng sức bế Lăng Lang lên.

Lăng Lang cũng không biết hắn từ đâu mà có khí lực lớn như vậy, nhưng lúc được thả vào bồn nước ấm, vẫn thoải mái đến thở dài một hơi.

Phong Hạo để lại Lăng Lang trong bồn tắm, quay về phòng thay ga giường, lúc trở lại phát hiện đối phương đã ngủ.

Hắn vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng ngủ trong nước thế, anh muốn bị cảm sao?”

Lăng Lang bị hắn lay tỉnh, oán giận một câu: “Mệt mỏi quá.”

“Thể lực của anh quá kém,” Phong Hạo dùng khăn mặt rắc nước lên người Lăng Lang, “Về sau mỗi ngày dậy chạy bộ trên máy tập 5 km, chạy chậm hay nhanh tùy anh, đừng quên mang cái đuôi của anh vào.”

Nửa câu đầu không có gì khác thường, nhưng nghe được nửa câu sau, Lăng Lang dù mệt mỏi vẫn phải trừng mắt.

“Mang cái đó tôi chạy 5km kiểu gì?”

“Đi không được năm cây số thì đi sáu cây, bắt đầu từ ngày mai.” Giọng điệu Phong Hạo không cho phép thương lượng.

“Sao cậu có thể như vậy?” Lăng Lang buột miệng thốt ra.

“Tôi đương nhiên có thể. Chỉ cần tôi muốn, anh ngay bây giờ cũng phải tập, nếu anh đi không nổi, tôi cũng phải bắt anh đi cho đủ.”

Lăng Lang trợn mắt há mồm nhìn đối phương, trên đời này có lẽ chỉ có Phong Hạo mới có thể đem một câu nói mà nội dung khiến người nghe không rét mà run nói đến ôn nhu tựa như tâm tình. Lăng Lang không hề nghi ngờ chỉ cần mình tiếp tục phản bác một câu, đối phương sẽ không chút do dự đem bốn chữ “chỉ cần tôi muốn” đánh bật.

“Tắm xong rồi,” Phong Hạo ôm Lăng Lang từ bồn tắm ra lau khô, lần này hắn không ôm anh về phòng, mà giúp Lăng Lang chậm rãi ra khỏi phòng tắm.

Lăng Lang đôi chân run rẩy, đành đem toàn bộ sức nặng tựa lên Phong Hạo mới không ngã.

Chưa mang vòng cổ, Phong Hạo còn chưa cho phép anh lên giường.

“Tôi đứng không vững.”

“Đứng không vững thì quỳ.”

Phong Hạo phất tay, Lăng Lang liền không chút do dự quỳ xuống, nhân cách cùng tự tôn của anh giờ phút này cũng suy yếu như đôi chân anh, đã hoàn toàn không có năng lực chống đỡ thân thể.

Phong Hạo mang vòng tới, Lăng Lang ngửa cổ, tùy ý đối phương đeo lên cho mình.

“Tốt rồi, lên đi.” Được đối phương đồng ý, Lăng Lang dùng hết toàn bộ chút khí lực cuối cùng lăn lên giường, dù động đất cũng không thể khiến anh nhúc nhích.

Phong Hạo dùng tay gối đầu nằm xuống cạnh anh, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu, Lăng Lang đột nhiên nhớ ra hôm nay hắn cũng không hề làm gì.

“Cậu cái tên lãnh đạm này!” Ngay bản thân Lăng Lang cũng không hiểu vì sao mình lại toát ra một câu như vậy.

Phong Hạo cười khanh khách, “Thế nào, anh bây giờ còn có sức lực hoài nghi năng lực của tôi sao?”

Lăng Lang lập tức ngậm miệng, đánh chết cũng không chịu nói thêm nửa chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui