Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Cửa phòng giám đốc bị nặng nề đẩy ra đập vào tường rồi dội lại, người đại diện trẻ tuổi vẻ mặt bất bình từ bên trong đi ra.

“Eo ôi,” đằng sau truyền đến giọng điệu âm dương quái khí, “Đây không phải nhân vật trong đầu đề (lên báo trang bìa, tiêu điểm) hôm nay sao.”

Không cần quay đầu lại, người đại diện cũng biết là người nào, hắn dừng bước, chờ đợi người kia đắc ý dào dạt vòng ra trước mặt mình.

“Tôi thật sự rất khâm phục cậu a,” người đối diện hai tay đút túi, vờ cung kính khom người về trước, “Nghệ sĩ dưới tay cậu còn chưa ai lên đầu bảng, cậu lại giành lên trước, cái này phải gọi là gì đây? Đẳng cấp cao a!”

“Anh nói đủ chưa.” người đại diện lạnh lùng.

“Haizz,” người đó lại ra vẻ tiếc hận thở dài, “Hai người chúng ta vào công ty cùng năm, cùng làm trợ lý dưới tay một sư phụ, lại thăng làm người đại diện cùng năm, giờ thì kết quả ra sao? Nghệ sĩ trên tay tôi một người so với một người càng có tiềm lực hơn, mà nghệ sĩ trên tay cậu từng người lại từng người không có tiếng tăm gì, cậu không thấy có lỗi với họ sao?”

“Ít nhất tôi là một người đại diện,” người đại diện giọng vang vang hữu lực phản bác, “mà không phải một tên ma cô.”

Đồng nghiệp cười lạnh, "Chỉ tiếc, trong giới này chỉ hỏi danh tiếng, không hỏi thủ đoạn, ít nhất tôi hiện tại lăn lộn tốt hơn cậu, mà cậu, sắp phải cuốn gói rồi, đây là sự thật."

Hắn tùy tay cầm một tờ trên kệ báo, sau đó đem cuốn tập san quẳng vào lòng người đại diện, tiêu đề cực lớn lộ ra ngoài - 《Nghệ sĩ bị quy tắc ngầm, người lập kế hoạch đại náo giới giải trí 》.

“Cất kỹ, mang theo làm kỷ niệm, đây chính là đầu đề đầu tiên trong nhân sinh của cậu, phỏng chừng cũng là cái cuối cùng. Đừng vọng tưởng ra khỏi chỗ này, sẽ có công ty kế hoạch khác thuê cậu. Không tuân thủ quy củ trong giới,” hắn chọc chọc tờ báo, “Đây chính là cái giá phải trả.”

Người đại diện một tay nắm lấy tờ tập san, “Anh yên tâm, vật có giá trị kỷ niệm như vậy, tôi đương nhiên sẽ cất kỹ. Hai mươi năm sau tôi còn phải dùng nó giáo dục con cái, làm người lưng phải đứng thẳng, nghệ sĩ cũng vậy, người đại diện cũng thế, chỉ cần mang danh con người, thì đừng làm chuyện trái lương tâm.”

“Bất quá cái từ này,” người đại diện cầm báo đập đập lồng ngực hắn, “chỉ sợ đã sớm bị anh bỏ ngoài phạm vi suy xét rồi.”

“Tôi rất thích công việc này không sai, nhưng nếu muốn cùng đám các anh thông đồng làm bậy, vậy loại công việc này không làm cũng không sao.”

Nói xong, hắn rời khỏi không quay đầu lại, phía sau truyền đến thanh âm chế giễu của gã đồng nghiệp đang tức đến khó thở, “Mang theo giấc mộng của mày mà cút đi!”

Người đại diện dọn đồ cho hết vào thùng giấy mang ra cổng công ty, chỉ có hai người ra tiễn hắn. Hắn không ngửa đầu nhìn, nhưng biết trên đỉnh đầu tất nhiên có rất nhiều đồng nghiệp cũ cách tấm kính đang nhìn mình, nghĩ đến điểm này, lưng hắn càng ưỡn thẳng.

Một trong hai người đưa tiễn chính là tân nhân đã cùng hắn vinh quang lên trang nhất báo hôm nay, vừa ra nghề nửa năm, làm sao đã gặp qua chuyện này, theo sau người đại diện khóc sướt mướt không ngừng.

Ánh mặt trời gay gắt, cái nóng cùng tiếng khóc đan cùng một chỗ, khiến người đại diện buồn phiền gấp bội.

“Khóc đủ chưa!” Hắn nhịn không được quay đầu khiển trách, nếu rơi vài giọt nước mắt có thể thành danh, cô chắc đã sớm lấy giải thưởng Thỏ vàng rồi!”

Tiểu cô nương thấy hắn hung hăng như vậy, ngay cả khóc cũng không dám, thấp giọng nức nở.

Người đại diện lúc này lại có chút không đành lòng, hắn lập tức có thể thoát ly vũng bùn này rồi, nhưng vừa nghĩ tới đối phương còn phải một thân một mình đi tiếp trong loại cảnh ngộ phức tạp này, không khỏi vì tiền đồ của cô cảm thấy lo âu.

“Anh thực sự không làm kế hoạch nữa sao?” Người đưa tiễn còn lại hỏi, “Em cảm thấy anh là một người đại diện rất tốt.”

Cậu cố lấy dũng khí, “Anh, anh muốn nhảy qua công ty nào, em với anh cùng đi.”

Người đại diện cười khổ, "Không phải do tôi không muốn làm, mà là không thể làm. Lần này phạm phải điều tối kỵ, sẽ không có công ty kế hoạch nào muốn thuê tôi.”

Tiểu cô nương một bên oa một tiếng khóc lớn, mắt càng đỏ hơn.

Người đại diện xoay người, cực lực không để cho tâm tình thật của mình bộc lộ ra ngoài. Hắn cũng vừa ba mươi tuổi, đang vào năm huyết khí phương cương, cũng từng lấy nhân viên kế hoạch hàng đầu làm mục tiêu phấn đấu, cũng từng ảo tưởng một ngày kia nghệ sĩ của mình có thể thành ca hậu ảnh đế, đứng trên bục trao giải đối mặt máy quay cảm tạ người lập kế hoạch của mình.

Nhưng ngày hôm nay, tất cả những chuyện này đều đã chấm dứt, nếu thời gian chảy ngược, hắn có thể vẫn xúc động như cũ không, ngay cả bản thân hắn cũng không tìm ra đáp án.

Mang theo thùng giấy của mình, người đại diện từng bước rời xa cổng công ty, khoát tay, dừng lại không phải taxi, mà là một cỗ xe màu đen.

Một người ước chừng năm mươi tuổi bước ra từ ghế lái phụ, ông nho nhã lễ độ hướng người đại diện gật đầu một cái, “Xin hỏi có phải…* tiên sinh không?”

*Nguyên văn là dấu …, vì tác giả lười đặt tên

Người đại diện cũng không ngoài ý muốn khi đối phương biết tên mình, tên hắn cùng ảnh chụp đều đăng trên báo sáng nay, tư liệu cá nhân so với lệnh truy nã còn tỉ mỉ hơn.

"Chuyện gì?" Hắn hồ nghi hỏi.

Lão nhân đưa qua một phong thư khổ A4, người đại diện tiếp nhận, mở ra nhìn, nhất thời mở to hai mắt.

Di động của hắn cũng vang lên ngay lúc này, số lạ, người đại diện chờ đổ ba hồi chuông mới nghe.

“Là vị nào?”

“Thấy hợp đồng rồi chứ?” Một âm thanh rất kỳ quái từ trong điện thoại truyền đến.

Người đại diện nhăn mày, "Ông là người nào?"

“Nếu anh ký tên lên hợp đồng, tôi chính là cố chủ tương lai của anh, trái lại chúng ta chính là người lạ."

“Ông có biết tôi là ai không?”

“Tôi đã xem qua nhật báo hôm nay.”

“Thấy rồi còn dám ký hợp đồng với tôi?”

“Đúng là vì đã thấy mới có thể tìm được anh,” thanh âm kỳ quái kia nói, “Đương nhiên anh cũng có thể chọn không ký, bất quá tôi nghĩ anh nhất định rõ ràng, nếu anh còn muốn làm nghề này, đây đại khái là hợp đồng cuối cùng anh có thể bắt được.”

“Ông đây gọi là cưỡng bức sao?” Người đại diện cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói, “Vậy lợi dụ đâu?”

“Lợi dụ đã được viết rõ ràng giấy trắng mực đen.”

Người đại diện nhanh chóng xem qua hợp đồng, nhìn đến hạng mục tiền lương nhất thời hít vào một hơi.

“Ông xác định không phải đang đùa giỡn tôi? Đây chắc là tiết mục giải trí* đi? Máy quay đâu?” Hắn nhìn trái nhìn phải.

*Chỗ này QT là Chỉnh cổ, nghĩa là dùng mưu dụ người ta để ghi lại phản ứng của họ… Tương tự chương trình Just for laughs gags

“Tôi nghĩ tôi không có loại hứng thú này.”

“Làm sao tôi tin tưởng ông được?”

“Tôi sẽ trả trước cho anh một năm tiền lương,” lão nhân đúng lúc đưa đến một phong thư khác, bên trong là chi phiếu, “Mà yêu cầu của tôi chính là anh tức khắc nhậm chức.”

“Gấp như vậy?” Người đại diện vẫn bán tín bán nghi, “Ông muốn tôi làm gì?”

“Tôi muốn anh đến một nơi, đón một người, người đó chính là nghệ sĩ anh sẽ phụ trách trong mười năm tới, cũng là nghệ sĩ duy nhất.”

“Duy nhất?”

“Tôi muốn anh dồn toàn tâm toàn ý cho người đó, từ an bài công việc, đến sinh hoạt hằng ngày, đều phải tỉ mỉ chu đáo chiếu cố.”

Người đại diện không còn lời nào để nói, “Tôi là người lập kế hoạch cho hắn hay ba hắn a?”

"Nếu có thể, tôi càng hi vọng anh trở thành người nhà của người đó."

Người đại diện giương mắt nhìn trời, "Hắn tên là gì?"

"Lăng Lang! Có người bảo lãnh, ra đi!"

Người đại diện bị tiếng cửa sắt vang ầm một tiếng dọa sợ tới mức chấn động, hắn nhìn quanh bốn phía, kẻ thần bí kia muốn hắn tới đón người, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ qua là tới trại tạm giam.

Suy nghĩ của hắn phiêu trở lại mười mấy phút đồng hồ trước ——

“Anh xác nhận cậu ta chính là người tôi muốn tìm?” Người đại diện nhìn đi nhìn lại hồ sơ cũng không dám tin tưởng nghệ sĩ mình phải chịu trách nhiệm trong tương lai không ngờ là một phạm nhân.

“Làm sao mà bản thân muốn tìm ai chính anh cũng không rõ?” Cảnh quan hỏi lại.

Người đại diện thẳng tắp nhìn chằm chằm ảnh chụp trên hồ sơ, “Cậu ta phạm tội gì?”

“Cố ý gây thương tích.”

"Nghiêm trọng không?"

Cảnh quan tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Một đạp đoạn tử tuyệt tôn, anh nói có nghiêm trọng không?”

Người đại diện lập tức cảm thấy giữa khố ẩn ẩn đau, thật không thể tưởng được thanh niên trên ảnh chụp nhìn qua hoàn toàn vô hại lại là một phần tử bạo lực thâm tàng bất lộ.

"Đối phương là người nào?"

"Cái này không tiện lộ ra ."

"Vậy...Cậu ta phạm vào chuyện lớn như vậy, mà vẫn chấp nhận cho bảo lãnh?"

Cảnh quan kỳ quái liếc mắt nhìn hắn một cái, "Người là các anh lo liệu, giờ lại chạy tới hỏi tôi? Tôi chỉ phụ trách thi hành mệnh lệnh mà thôi." Hắn cầm lấy cái chìa khóa hướng vào trong, “Có điều, cái người bị cậu ta đánh bị thương kia cũng là một đại nhân vật, lúc đưa vào tuyên bố phải nhốt cậu ta cả đời, nhìn không ra, hậu thuẫn rất mạnh a các anh em."

Người đại diện mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) có hậu thuẫn hơn nữa căn bản không biết hậu thuẫn là ai vẫn là lần đầu tiên đến một nơi như trại tạm giam, hoàn cảnh nơi đây thật ác liệt, ngục giam so ra còn kém. Nghĩ nếu bị giam trong loại lao tù này cả đời, người đại diện cảm thấy chết còn sướng hơn.

Phần tử bạo lực nguy hiểm kia hiện giờ đang đứng trước mặt người đại diện cách không quá hai thước, cậu ngồi bên giường, mười ngón đan chéo khoát lên đầu gối, đầu hơi cúi, mái tóc rũ xuống che đi gương mặt.

Nghe cảnh quan nói được thả, cậu chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen tinh thuần không chút gợn gặp mắt người đại diện, hắn như ngã vào hàn đàm (đầm nước lạnh) lạnh thấu xương sâu không thấy đáy.

Cậu đã bị giam nơi đây vài ngày, khuôn mặt rõ ràng hiện vẻ mỏi mệt, nhưng không suy sụp tinh thần.

“Anh là ai?” Đây là câu nói đầu tiên của Lăng Lang hai mươi hai tuổi cùng người đại diện ba mươi tuổi ở lần đầu gặp mặt.

Người đại diện tại chỗ sững sờ vài giây, lập tức ý thức mình thất thố, đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ che giấu.

Hắn tiến lên trước hai bước, “Tôi là người đại diện của cậu.”

Lăng Lang mặt không đổi sắc nhìn hắn, “Người đại diện của tôi hôm qua đã tới, giải trừ hợp đồng với tôi."

Người đại diện trong lòng mắng một tiếng đồ bại hoại, “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là người đại diện mới của cậu, những người cũ cùng chuyện đã qua, đều không liên quan tới cậu.”

Lăng Lang vẫn như cũ ngồi đó, như đang cẩn thận nhận rõ tính chân thật trong lời hắn. Người đại diện không cho phép nghi ngờ vươn tay ra trước mặt cậu, dùng thanh âm kiên định trước nay chưa từng có kéo Lăng Lang ở thế giới không thuộc về mình lại quỹ đạo đã định.

"Đi thôi, theo tôi về nhà."

“Gần đây tình huống cậu ấy thế nào?”

Người đại diện đã thích ứng loại báo cáo công tác qua điện thoại đường dài này, ngay cả thanh âm kỳ quái kia cũng tập thói quen tiếp nhận, “Không tồi, cậu ấy rất cố gắng, cũng rất có thiên phú, gần đây nhất tôi sắp xếp hai buổi thử vai, cậu ấy phát huy rất tốt, có điều…”

“Có điều sao?”

“Tính cách cậu ta có chút quái gở, tính cách như vậy ở giới giải trí chỉ sợ sẽ chịu thiệt, không biết do bẩm sinh, hay do sau này chịu kích thích? Nếu là vì chuyện lần đó, tôi đề nghị cho cậu ấy tiến hành tâm lý trị liệu chính quy.”

Đối phương trầm tư vài giây, “Tôi đã biết, tôi sẽ lưu tâm chuyện này.”

“Còn có một chuyện…” Người đại diện lựa lời, “Tôi có hỏi thăm xung quanh một chút, người Lăng Lang đả thương lần trước, hình như thuộc thương hiệu cậu ấy quảng cáo?”

Đối phương không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

“Không biết có phải vì nguyên nhân này không, khi tôi lập kế hoạch cho cậu ấy, mỗi lần nhắc tới hai chữ “quảng cáo”, cậu ấy đều có biểu hiện bài xích.”

“Nếu như vậy,” người thần bí quyết đoán nói, "Về sau không để cậu ấy tiếp nhận quảng cáo nữa.”

Người đại diện giật mình sửng sốt, "Nhưng quảng cáo cũng là một loại bằng chứng thể hiện giá trị nghệ sĩ."

“Giá trị của Lăng Lang không cần thể hiện thông qua quảng cáo,” người đó phủ quyết, “Tôi muốn anh vô điều kiện theo ý nguyện của cậu ấy, kịch bản cậu ấy không muốn nhận, có thể không nhận, cậu ấy không muốn dự buổi tuyên truyền, có thể không dự, cậu ấy không muốn đi xã giao, có thể không đi, người cậu ấy không muốn gặp, có thể không gặp. Việc của cậu ấy chính là làm chuyện cậu ấy muốn làm, còn lại là công tác của anh.”

Người đại diện quả thực muốn điên, “Tôi là đang bồi dưỡng nghệ sĩ hay đang nuôi con? Không đúng, nếu là con tôi, tôi còn phải đá ra ngoài cho nó lịch duyệt một chút, cậu ta căn bản chính là con gái ruột của tôi a!”

“Tôi đã nói, tôi muốn đem cậu ấy đến đỉnh Kim tự tháp, tôi muốn khiến mọi người phải ngước lên nhìn cậu ấy, tôi muốn mỗi một người đều chấp nhận tính cách nguyên bản của cậu ấy, không cần cậu ấy vì nghênh hợp bất luận kẻ nào mà thay đổi.”

Người đại diện bị lời nói hùng hồn khiến triệt để ngây người, “Ông chủ, tôi có thể mạo muội hỏi tục danh của ngài một chút không?”

Đối diện trầm mặc một lát, “Tôi họ Mạc, anh có thể gọi tôi Mạc tiên sinh.”

Người đại diện sợ tới mức thiếu chút nữa rớt di động, danh hào Mạc tiên sinh, đã trở thành một truyền thuyết, chưa có ai gặp qua, không người không biết, không người không hiểu. Những lời vừa rồi, nếu toát ra từ miệng người khác, chính là không biết trời cao đất dày, còn từ miệng ngài ấy, bất quá chỉ một cái giơ tay nhấc chân là xong.

Hắn lần đầu tiên biết mình vậy mà bấy lâu luôn đối thoại cùng một vị đại nhân vật như vậy, đến nói cũng nói lắp.

“Vậy, vậy xin hỏi, Lăng Lang có liên hệ thế nào với ngài?”

Từ trong loa truyền đến một tiếng cười khẽ, thanh âm đã cố tình xử lý cũng trở nên ôn nhu.

“Đó là người trọng yếu nhất của tôi, tôi đem người đó phó thác cho anh, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui